"Vậy sư huynh, huynh có hối hận không?" Bên trong Trạch Hữu Đường đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Cổ Tấn, hắn nhìn về hướng Nhàn Trúc, nhẹ giọng hỏi: "Nếu lại cho huynh cơ hội lựa chọn một lần nữa, huynh có chọn yêu nữ tử phàm nhân kia rồi mang nàng về Tiên giới không?"
Nhàn Trúc đột nhiên sững sờ, nét mặt phức tạp, một lúc sau mới thở dài: "Đệ đi Chung Linh Cung rồi?"
Ở Chung Linh Cung có hồn phách của Phượng Ẩn, Cổ Tấn nếu đã biết chuyện trước kia chắc là đi Quỷ giới gặp Ngao Ca.
Cổ Tấn không phủ nhận. Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Nhàn Trúc, "Đệ cùng sư huynh năm đó lựa chọn giống nhau, cho dù A Âm chỉ có trăm năm tuổi thọ, đệ cũng muốn cùng nàng ở bên nhau. Hơn nữa đệ còn có một trăm năm thời gian, đệ nhất định sẽ tìm được cách kéo dài thọ nguyên của nàng"
Nghe thấy hai chữ " trăm năm", trong đáy mắt Nhàn Trúc hiện lên sự không đành lòng, môi giật giật, lại không thể đành lòng mở miệng nói lời nào.
Nhàn Thiện bên cạnh nghe Cổ Tấn đi đến Quỷ giới, sắc mặt đột nhiên thay đổi, mở miệng: "A Tấn, đệ ở Chung Linh Cung lấy về hồn phách Phượng Ẩn rồi?"
Cổ Tấn gật đầu, "Cây ngô đồng trong Chung Linh Cung có ba phách của Phượng Ẩn, Ngao Ca bệ hạ đã mang hồn phách của nàng trả lại cho đệ."
"Đệ dùng cái gì để đổi?" Nhàn Thiện nói thẳng, giọng nói nặng nề: "Chỉ cần đi qua Quỷ giới mọi người đều biết quy tắc Quỷ Vương. Năm đó tính mạng của nhị sư huynh là sư phụ đến Ngô Đồng Đảo cầu xin một cây ngô đồng vạn năm để mang đi Quỷ Giới đổi hồn phách. Ba phách của Phượng Ẩn rất quan trọng, với tính cách của Quỷ Vương không có khả năng dễ dàng trả lại cho đệ, đệ lấy cái gì để đổi về ba phách của Phượng Ẩn?"
Nhàn Trúc không hiểu được ý của Nhàn Thiện. Vừa rồi đang khuyên Cổ Tấn việc của A Âm, đột nhiên chưởng môn sư huynh quan tâm chuyện hồn phách Phượng Ẩn, đang chuẩn bị nói vấn đề tình cảm kia rồi lại khuyên Cổ Tấn đôi câu thì Cổ Tấn lên tiếng.
"A Âm! Nàng đã lấy một nửa thọ nguyên đổi về ba phách của Phượng Ẩn." Cổ Tấn mắt hơi rũ xuống, khó khăn nói ra câu trả lời.
"Một nửa thọ nguyên! Đệ nói A Âm đã lấy một nửa thọ nguyên để đổi hồn phách Phượng Ẩn?" Nhàn Trúc đột nhiên đứng dậy, rốt cuộc cũng hiểu được tâm ý trong câu hỏi của Nhàn Thiện, hắn vội vàng quay đầu nhìn Nhàn Thiện, lại thấy Nhàn Thiện lắc đầu.
"A Tấn." Nhàn Thiện giọng nói vang lên, bất giác mà thở dài. Tiếng thở dài quá nghiêm trọng, ngay cả khi Cổ Tấn đang rũ mắt xuống cũng đã nhận ra một tia bất an.
Nghe thấy Nhàn Thiện gọi hắn, Cổ Tấn ngẩng đầu, thấy ánh mắt Nhàn Thiện nghiêm nghị, đáy lòng hắn tự dưng run lên.
"Sư huynh?"
"A Tấn, ta và nhị sư huynh ngăn cản hôn sự của đệ cùng A Âm không phải bởi vì A Âm sinh ra thấp kém, cũng không phải bởi vì nàng là một con Thủy Ngưng thú. Mà là bởi vì......" Nhàn Thiện dừng một chút, mới chậm rãi nói: "Từ khi nàng ra đời thọ nguyên cũng chỉ có 10 năm."
Một câu như long trời lở đất, Cổ Tấn nghe xong không khỏi kinh hãi. Hắn ngơ ngác nhìn Nhàn Thiện, như là không nghe rõ lời khi nãy: "Chưởng môn sư huynh, huynh nói cái gì? A Âm, A Âm thọ mệnh của nàng bao lâu?"
Nhàn Thiện thật sự không đành lòng nhưng vẫn nói ra hai chữ: "Mười năm."
Cả người Cổ Tấn run lên, trong chớp mắt gương mặt trắng bệch, "Sư huynh, huynh có phải nói nhầm rồi không, cho dù A Âm không phải Thủy Ngưng Thần thú, chỉ là một con Thủy Ngưng thú bình thường, nàng cũng có mấy trăm năm tuổi thọ, sao lại chỉ có mười năm? Ta hôm qua mới đọc quyển sách cổ, trên mặt sách tất cả đều viết......"
"A Tấn!" Nhàn Thiện ngắt lời hắn, trầm giọng nói: "Trước khi sư phụ phi thăng Thần giới đã từng nói A Âm cả đời này sống không quá mười năm."
"Tại sao!" Đáy mắt Cổ Tấn tràn đầy sự mơ hồ cùng khó tin "Tại sao sư phụ nói như vậy, thân thể của nàng so với người khác đều rất tốt, sao có thể sống không quá mười năm?"
"A Tấn, chẳng lẽ đệ không tò mò sao? Trong Tam giới, ngoại trừ Bích Ba năm đó ở bên cạnh tiểu Thần quân Nguyên Khải, Thủy Ngưng thú đều đã biến mất hơn sáu vạn năm, tại sao A Âm lại ở sau cấm địa của Đại Trạch Sơn chúng ta? Đệ từng nghĩ tới lai lịch của nàng chưa?"
Cổ Tấn đột nhiên im lặng, hắn từ khi được sinh ra đã có Bích Ba ở bên cạnh, đối với hắn mà nói Thủy Ngưng thú cũng không phải một loại Thần thú đã bị diệt tộc nên hắn chưa bao giờ nghĩ tới xuất thân của A Âm.
Hắn kìm nén cảm xúc, hỏi: "Sư huynh, A Âm nàng rốt cuộc từ đâu mà đến?"
Chỉ thấy Nhàn Thiện thở dài một tiếng, "Chuyện này phải nói từ nhiều năm trước đây, khi đó còn chưa có Đại Trạch Sơn, sư phụ cũng chỉ là một tiểu tiên ở Tiên giới. Hơn bảy vạn năm trước, Tam giới xảy ra tai họa, ma thú từ Thần giới xuống tàn sát làm loạn Tam giới, rất nhiều Thượng thần hạ giới cùng chống lại Ma thú, chiến loạn kéo dài, tử thương nghiêm trọng, rất nhiều tộc Thần thú bị diệt tộc trong trận chiến, Thủy Ngưng thú nhất tộc cũng là một trong số đó. Sư phụ lúc ấy tuy chỉ là một tán tiên, nhưng không đành lòng nhìn Ma thú tàn sát sinh linh mà gia nhập Thần tộc chiến đấu, trong chiến loạn sư phụ cùng Thủy Ngưng thú nhất tộc vẫn luôn cùng nhau kề vai sát cánh, tình bạn thêm bền chặt. Nhưng Thủy Ngưng thú là thần thú chiến lực yếu nhất trong các chủng tộc, chiến loạn chưa kết thúc, Thủy Ngưng thú rơi vào tình trạng sắp bị diệt tộc. Trong một lần giao chiến sư phụ bị thương dưới tay một con hắc long, không còn sức để chiến đấu, được một đôi phu thê cuối cùng của Thủy Ngưng thú nhất tộc cứu, đôi phu thê đưa sư phụ tới sau cấm địa của Đại Trạch Sơn dưỡng thương, cũng đem hài nhi còn chưa ra đời giao cho sư phụ. Sư phụ ở cấm địa dưỡng thương mấy năm, sau khi ra khỏi cấm địa thì Ma thú đại bại, Tam giới chiến loạn đã kết thúc nhưng đôi phu thê Thủy Ngưng thú lại không trở về."
"Nói như vậy là phụ mẫu của A Âm đem nàng giao cho sư phụ? Khó trách A Âm vừa từ cấm địa đi ra, sư phụ đã nhận nàng làm đệ tử nội môn" Cổ Tấn lần đầu nghe nói chuyện cũ của mấy vạn năm trước không che giấu được sự kinh ngạc. "Nếu là ân nhân gửi gắm, tại sao sư phụ lại để A Âm một mình ở sau cấm địa? Vì sao thấy nàng ngủ say lại không đánh thức nàng?"
Hắn lúc trước ở sau núi phát hiện A Âm, A Âm đã phá vỏ mà ra, tuy có sự sống, nhưng vẫn ngủ say. Nếu không phải hắn ngày ngày dùng tiên lực nuôi dưỡng, với sức lực của bản thân nàng thật sự rất khó tỉnh dậy.
" A Âm ngủ say là ý nguyện của cha mẹ nàng, sư phụ chỉ là săn sóc nàng như một người thầy, theo tâm ý nên không đành lòng đánh thức A Âm thôi. Cho nên sư phụ mới đem nàng đặt ở sơn động trong cấm địa, sơn động cũng chính là nơi đôi phu thê Thủy Ngưng thú sinh sống, cũng là nhà của nàng."
"Tại sao? Chiến loạn sẽ có ngày chấm dứt, phụ mẫu A Âm sao lại nguyện ý mong nàng ngủ say?". Năm đó Ma thú làm hại sinh linh Tam giới đồ thán nhưng đã qua nhiều năm như vậy, phụ mẫu của A Âm vì sao tình nguyện để nàng ngủ say, cũng không muốn nàng tỉnh lại.
Nhàn Thiện lắc đầu, cũng là vẻ mặt nuối tiếc, "Nói đến chuyện đó lại có nhiều tiếc nuối. Năm đó mẫu thân A Âm mang thai nàng nhưng bị ma thú đả thương, tuy miễn cưỡng hạ sinh nàng, nhưng lại phát hiện đứa nhỏ này linh hồn bị ma khí xâm nhập, phá vỏ ra đời cũng khó sống sót, cho dù may mắn sống sót khi ra đời, nhiều nhất cũng chỉ có mười năm thọ mệnh. Đôi phu thê vì yêu thương hài tử của mình nên khi gửi gắm cho sư phụ chỉ để lại một câu."
"Đó là câu gì?" Nghe thấy tất cả làm Cổ Tấn bị sốc, cổ họng hơi thắt lại.
"Bọn họ năn nỉ sư phụ đem nàng đặt sau núi ở cấm địa, nơi ấy vĩnh viễn phủ đầy bụi, nếu nàng có số mệnh có thể phá vỏ mà ra thì đứa nhỏ này phải sống cuộc đời ngắn ngủi. Nếu nàng có thể sống sót, cả đời nàng chỉ biết nghe theo thiên mệnh."
Cả đời gặp gỡ, đều theo thiên mệnh.
Tám chữ này, thật sự chua xót lại bất lực.
Một sinh mạng chỉ có thể sống mười năm, là nàng nên được chào đời nhìn ngắm thế gian này rồi chết đi, hay là nên làm nàng vĩnh viễn ngủ say bảo toàn tính mạng, làm cha mẹ không biết phải lựa chọn thế nào.
Cho nên bọn họ đem hài tử phó thác lại cho trời cao. Nếu một ngày nàng có thể phá vỏ mà ra, dù chỉ có mười năm, cũng hy vọng nàng có thể sống tốt và không hối tiếc.
Một lúc lâu, giọng nói đau xót của Cổ Tấn vang lên trong Trạch Hữu Đường:
"Sư phụ người vẫn luôn biết điều đó phải không?"
Nhàn Thiện gật đầu, "Lúc đó đệ vừa mới chịu xong hình phạt sau cấm địa, đệ lúc đó vẫn là thiếu niên tính tình bướng bỉnh. Sư phụ sợ đệ không chấp nhận được, lúc phi thăng Thần giới căn dặn ta ở thời điểm thích hợp nói lại cho đệ. Nhưng ta tối hôm qua phát hiện......"
Cổ Tấn nhớ tới đêm qua lúc hắn hoảng loạn Nhàn thiện từng chạm vào trán A Âm một chút, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hoảng sợ "Sư huynh! A Âm nàng......"
Hắn giọng nói càng gấp gáp, "Huynh vừa mới nói nàng chỉ có mười năm thọ nguyên?"
Nhàn Thiện không trả lời, chỉ tiếc nuối gật đầu.
Mười năm thọ nguyên, A Âm ở cấm địa sau Đại Trạch Sơn cùng Cổ Tấn hết 4 năm, nửa năm cùng Cổ Tấn đi tìm hồn Phượng Ẩn, lại ở Chung Linh Cung dùng 5 năm thọ nguyên đổi về ba phách của Phượng Ẩn. Hiện giờ tính ra, thời gian còn lại của nàng không tới 1 năm.
Nhàn Thiện vẫn luôn giữ kín chuyện thọ nguyên của A Âm, hiện giờ Đại Trạch Sơn đang nguy nan nhưng lại nói cho hắn tình trạng của A Âm, bởi vì A Âm đã không còn thời gian.
Một năm! Hắn cho rằng còn có thời gian trăm năm nhưng A Âm ngay cả một năm cũng không có!
"Chưởng môn sư huynh."
Cổ Tấn quỳ xuống trước mặt Nhàn Thiện, hắn làm hai vị sư huynh bị sốc.
Bọn hắn đều biết, Cổ Tấn đã vào sơn môn hơn một trăm năm, trừ lúc chính thức bái sư một lần với Đông Hoa, còn lại rất ít quỳ lạy. Đông Hoa cũng từng có lệnh Cổ Tấn ở sơn môn miễn hết tất cả nghi lễ, cho dù là vị nào tiếp nhận chức chưởng môn, Cổ Tấn cũng không cần đến bái kiến.
Nói thật, Cổ Tấn ở Đại Trạch Sơn tu tiên hơn trăm năm so với các hoàng tử các công chúa của Thiên Cung còn cao quý hơn.
Nhưng bọn hắn nhìn tiểu sư đệ lớn lên, nhưng lúc này lại quỳ gối trước mặt bọn họ, hốc mắt đỏ hoe, chân tay luống cuống.
"Chưởng môn sư huynh, nhị sư huynh, các huynh nếu đã sớm biết A Âm tuổi thọ chỉ có mười năm, có phải đã biết cách có thể cứu nàng không?"
Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc trầm mặc không nói, im lặng bất lực.
Nhàn Trúc đi đến đỡ Cổ Tấn lên "A Tấn, ta cùng sư huynh vẫn luôn sợ nói cho đệ biết là bởi vì chúng ta không biết cách cứu A Âm. Thọ mệnh do trời định, tiên thú nếu muốn tăng dương thọ chỉ có thể chính mình đột phá giới hạn tu luyện, thành tiên tấn thần vị, điều này đệ cũng biết."
Cho dù là tiên yêu, cũng có thọ nguyên giới hạn, bất quá đạo hạnh cao thâm, sống lâu dài hơn chút thôi. Tiên thú Yêu thú cũng là như thế, Tam giới sáu vạn năm qua Yêu thú hóa thần chỉ có hai người là Thanh Trì Cung Cổ Quân Thượng thần cùng Yêu Hoàng Sâm Hồng. Ngay cả Tam Hỏa Long ở đầm lầy Uyên Lĩnh tu luyện sáu vạn năm cũng chỉ ở cảnh giới Bán Thần.
A Âm nàng chỉ là một con Thủy Ngưng thú bình thường, hiện tại cũng chỉ có Hạ quân tiên lực, sao có thể trong vòng một năm hóa thành Thần thú?
Cái chết của A Âm đã được định sẵn từ khi mới sinh, chỉ là mọi người không đành lòng nói ra nên mới giấu diếm lâu như vậy.
Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc giục Cổ Tấn đi Bách Điểu Đảo cầu thân vì nhìn ra hắn quá xem trọng A Âm, nghĩ rằng hắn có người hắn thích, rồi có một ngày A Âm rời đi hắn cũng không đau khổ hay quá buồn.
Nào biết quanh đi quẩn lại, bọn họ tốn bao nhiêu tâm sức, thậm chí mắt nhắm mắt mở để Hoa Thù lấy Già Thiên Tán, thúc đẩy tình cảm hai người, kết quả A Tấn vẫn chỉ thích Thủy Ngưng thú một tay nuôi lớn.
Có một số việc đã được định sẵn, không ai có thể phá vỡ.
"A Tấn, ta và nhị sư huynh đi thắp sáng Cửu Tinh Đăng, mấy ngày nay đệ hãy ở trong sơn môn, bên cạnh chăm sóc A Âm đi."
Nhàn Thiện thở dài, vỗ vỗ vai Cổ Tấn, lão thần thần tiên này đáy mắt đối với sinh tử nhìn vô cùng sâu xa.
"Sinh tử là mệnh, tất cả đều đã định, đệ phải nghĩ thoáng một chút."
Cổ Tấn thở dài dưới ánh nhìn của hắn, lại mơ hồ đến một câu đều nói không nên lời, môi không nhịn được mà run rẩy đến tái đi.
Nhàn Thiện không đành lòng nhìn hắn, đi ra bên ngoài Trạch Hữu Đường, đi được vài bước, lại đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn Cổ Tấn.
Có thể nói là hắn một tay nuôi lớn tiểu sư đệ, lại chính mắt nhìn thấy sư đệ tràn đầy thê lương, đôi mắt rũ xuống, thân ảnh gầy ốm lại cô đơn cùng thân ảnh Nhàn Trúc hai vạn năm trước kia chậm rãi trùng hợp hiện lên.
Hắn hơi nâng mắt lên, thấy Cổ Tấn đứng bên cạnh Nhàn Trúc. Cổ Tấn cũng đang nhìn hắn, hắn đối với Cổ Tấn trong lòng tràn đầy áy náy cùng thương cảm nhưng lại không có cách giúp đỡ.
Chẳng lẽ số phận cùng kết cục vẫn giống như hai vạn năm trước sao?
Hắn đột nhiên lên tiếng.
"A Tấn, sư phụ trước khi phi thăng còn có một câu bảo ta nói cho đệ."
Những lời này như phá vỡ không khí ngột ngạt trong Trạch Hữu Đường.
Cổ Tấn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn phía Nhàn Thiện, đáy mắt hiện lên hi vọng mỏng manh.
"Sư phụ nói Thủy Ngưng thú đã bị diệt tộc, A Âm không thân không thích, trong Tam giới người duy nhất cùng nàng có chút huyết thống có lẽ là Thủy Ngưng Thần thú Bích Ba bên cạnh tiểu Thần quân Nguyên Khải, nếu đệ có thể tìm được hắn, có lẽ A Âm còn có một con đường sống."
Nhàn Thiện còn chưa dứt lời, đáy mắt Cổ Tấn hiện lên vẻ kinh ngạc cùng hi vọng được tái sinh. Hắn vội vàng hành lễ với Nhàn Thiện, không một chút do dự bay ra khỏi Trạch Hữu Đường.
Nhìn hắn bay về Kỳ Nguyệt Điện sau núi, Nhàn Trúc bước đến, hỏi: "Chưởng môn sư huynh, lần trước nghe A Tấn nói qua, bọn họ ở Tử Nguyệt Sơn từng gặp được Thần thú Bích Ba của Nguyên Khải Thần quân một lần, A Âm có phải vẫn còn có một tia hy vọng?"
"Có lẽ sư phụ chỉ để lại những lời này, có thể cứu A Âm hay không cũng phải xem ý trời."
Nhìn vẻ mặt của Nhàn Thiện, Nhàn Trúc đáy lòng nổi lên sự bất an cùng nghi hoặc, hắn ngập ngừng nói: "Sư huynh, huynh lúc trước sao không nói cho ta biết sư phụ để lại những lời này? Nếu biết sớm, ta đã sớm bảo A Tấn đi Tử Nguyệt Sơn tìm Bích Ba."
Nhàn Thiện không đáp, hắn nhìn thân ảnh Cổ Tấn biến mất ở giữa không trung, chậm rãi thở dài một tiếng.
Ánh mặt trời chiếu lên mọi nơi trong Đại Trạch Sơn, chiếu rọi sơn môn đã tồn tại sáu vạn năm.
TruyenHDĐông Hoa là Tiên quân sống lâu nhất trong Tam giới, hắn tiên pháp cao thâm, công đức dày nặng, nhưng rất ít người biết được hắn cũng tinh thông nguyên lý của mệnh bàn.
Hắn tính ra một số kiếp nạn, nhưng dù tính ra được cũng không biết nên ngăn cản hay không.
Sự an nguy của cả sơn môn đổi lấy sinh mệnh của một người.
Ân tình của 6 vạn năm trước cùng an toàn của sơn môn sáu vạn năm sau, cái nào nặng cái nào nhẹ?
Thần quân sống lâu nhất trong Tam giới trước lúc phi thăng đã đem quyền quyết định giao vào tay đệ tử mình tin tưởng nhất.
"Nhàn Trúc." Mắt Nhàn Thiện nhìn núi non phía trước, nước chảy róc rách, gọi Nhàn Trúc một tiếng.
"Sư huynh?"
"Thắp sáng Cửu Tinh Đăng, sư phụ không ở đây, Đại Trạch Sơn sẽ do chúng ta bảo vệ."
"Vâng, chưởng môn sư huynh."
Nhìn theo ánh mắt của hắn, Nhàn Trúc thấy ánh nắng sớm bị Đại Trạch Sơn che khuất, khóe miệng hiện lên một nụ cười thoải mái.
"Hy vọng tiểu tổ tông của A Âm sẽ có cách cứu nàng."
Chỉ mong tiếc nuối của hai vạn năm trước đừng tái diễn trên người A Tấn cùng A Âm, chỉ mong bọn họ có thể có cơ hội, mong họ bầu bạn bên nhau cả đời.
Hai lão thần tiên sống mấy vạn năm đứng dưới Trạch Hữu Đường, nhìn bóng dáng kia đi xa đã nghĩ như vậy.
Rất nhiều năm sau, Cổ Tấn khi đã trở thành Phổ Yên cũng không biết hai vị sư huynh của hắn ngày đó nhìn bóng dáng hắn, gửi cho hắn cùng A Âm những lời cầu nguyện cùng lời chúc tha thiết chân thành.
Chỉ tiếc, ngàn năm chỉ là một cái chớp mắt,một cảnh này bị dòng thời gian cuồn cuộn cuốn vào trong Tam giới, chưa bao giờ có ai biết được.