A Âm ôm hồn phách Phượng Ẩn đứng co quắp trước Chung Linh Cung, trơ mắt nhìn ba người đang đến, nửa bước chân cũng không dám nhúc nhích.
Cổ Tấn sớm đã thấy bóng người trước Chung Linh Cung, hắn dừng Nguyên Thần Kiếm nhảy xuống trước mặt A Âm. Ánh mắt Cổ Tấn nhìn hồn phách A Âm đang ôm trong tay, môi mỏng mím lại tạo thành vòng cung sắc bén.
Trên eo hắn, Hỏa Hoàng Ngọc phát ra âm thanh vui sướиɠ, không thể nghi ngờ, đó là Hỏa Hoàng Ngọc chào đón hồn phách Phượng Ẩn trở về.
A Cửu cùng Yến Sảng theo sát phía sau cũng dừng trước điện. Nhìn hồn phách trong tay A Âm, A Cửu vừa định hỏi A Âm có phải đã bỏ nửa thọ nguyên đổi lấy hồn phách Phượng Ẩn không, thoáng nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Cổ Tấn, khó nói được thành lời mà chỉ im lặng. Hắn cau mày, không thể che giấu được bộ dáng đang lo lắng..
"Ngươi......" Cổ Tấn mấp máy môi..
"A Tấn, đây là hồn phách tiểu Phượng quân." Không đợi Cổ Tấn mở miệng, A Âm thật cẩn thận đưa linh hồn màu đỏ tới trước mặt Cổ Tấn, trong lòng thấp thỏm lại lo lắng, rõ ràng cứu hồn phách Phượng Ẩn trở về chính là nàng, đổi nửa cái mạng cũng là nàng, nàng lại giống như làm chuyện sai lầm, cứ cúi đầu không dám nhìn ai.
Vì cái gì lại từ bỏ một nửa sinh mệnh? Vì cái gì mà bất chấp chạy đến nơi này? Tại sao lại ngốc như vậy! Cổ Tấn buồn bực, lửa giận nổi lên muốn chất vấn A Âm, lại nhìn thấy nàng giơ hồn phách Phượng Ẩn đến trước mặt hắn, một câu hắn cũng không thể nói được.
Nàng là vì hắn, hắn hiểu điều này hơn ai khác, cũng vì hắn hiểu nguyên nhân nên nàng mất nửa thọ nguyên khiến lòng hắn càng khó chịu cùng hối hận.
Thấy Cổ Tấn không lên tiếng, A Âm cúi đầu thấp hơn nữa, nhỏ giọng nói: " Thật sự ta không sao, Tu Ngôn Quỷ quân dùng linh lực giúp ta ngưng tụ nội đan, ta hiện tại đã có sức mạnh của Hạ quân. Về sau lại đi tìm hồn phách Phượng Ẩn, ta cũng có thể giúp ngươi, sẽ không gây thêm phiền phức cho ngươi......"
"A Âm." Cổ Tấn đột nhiên mở miệng, gọi nàng một tiếng.
A Âm ngơ ngác ngẩng đầu, Cổ Tấn ánh mắt kiên nhẫn mà nhìn nàng.
"Đừng nhắc tới Phượng Ẩn." Cổ Tấn nhận hồn phách Phượng Ẩn cho vào Hỏa Hoàng Ngọc, hắn thanh âm khô khốc:" Đi thôi, chúng ta về nhà."
Nói xong câu này, Cổ Tấn một câu đều không nói nữa, nắm tay A Âm hướng hư cảnh mà đi.
A Cửu trước sau đều không an tâm, muốn hỏi thân thể A Âm thế nào, lại bị Yến Sảng kéo lại.
Yến Sảng nhìn phía trước hai người đang nắm tay, sau đó nhìn A Cửu lắc đầu.
A Cửu môi mím chặt, đáy mắt tràn đầy sự mất mát, cũng không mở miệng nói lời nào.
Trong Chung Linh Cung, Ngao Ca từ thủy kính nhìn bọn họ đi ra khỏi Quỷ giới, có chút kinh ngạc.
"Ta còn tưởng rằng đồ đệ của Đông Hoa sẽ hủy Chung Linh Cung, không thể ngờ được hắn lặng lẽ như vậy mà rời đi."
"Hắn một lòng một dạ quan tâm tiểu nha đầu bên cạnh, nào có tâm trí nghĩ đến ngươi." Một làn sương xuất hiện trên không trung, Tu Ngôn dùng linh lực để hiện ra linh hồn, sờ sờ cằm có chút ý nghĩ sâu xa, "Có điều, ta luôn cảm thấy tiểu tử này trên người có một tia khí tức rất quen thuộc"
"Ngươi quen thuộc khí tức đó?" Ngao Ca nhướng mày, "Ngươi từ khi sinh ra ở Thần giới thì ngươi chỉ ở tại Quỷ giới, chẳng lẽ hắn là người của Thần giới sao?"
Tu Ngôn từng được Thượng Cổ Chân Thần dùng hỗn độn chi lực nuôi dưỡng mấy vạn năm, tự nhiên đối với hỗn độn chi lực sẽ cảm thấy quen thuộc. Thanh niên trong làn sương mờ ngẩng đầu, dựa người vào thành gương ngáp một cái. "Không biết, coi như biết thì cũng phải giả vờ không biết. Nếu ta không đoán sai, chúng ta nói không chừng gặp hắn còn phải thi lễ với hắn, xét bối phận cùng tuổi tác của hai ta, cũng quá mất mặt mũi"
Ngoài Tu Ngôn thì Ngao Ca không quan tâm những thứ khác, thấy hắn không nói nên cũng không hỏi, chỉ là đối A Âm có chút để tâm.
"Tiểu nha đầu kia tâm địa tốt, Thủy Ngưng thú phần lớn thọ mệnh không dài, sợ là trăm năm sau nàng sẽ lưu lạc tới Quỷ giới của chúng ta, nàng cuối cùng đã giúp chúng ta, ngươi thay nàng tìm một gia thế tốt, bảo vệ nàng luân hồi bình an thuận lợi."
Chậc chậc chậc, câu này không phải rất có tình người sao, sao sau khi gặp một tiểu cô nương liền thay đổi rồi.
Tu Ngôn trong lòng chửi thầm, nghe xong Ngao Ca nói lại thở dài, nhìn ra phía ngoài cung điện.
"Huynh đệ à, nha đầu này cùng chúng ta có duyên phận, sợ là đợi không nổi trăm năm."
Âm thanh trong làn sương mơ hồ truyền đến, Ngao Ca im lặng lắng nghe, linh hồn Tu Ngôn dần tản ra, không chịu nói nữa.
Bốn người ra khỏi Quỷ giới nhanh chóng về Đại Trạch Sơn, vốn dĩ Yến Sảng cùng A Cửu còn lo lắng A Âm mất một nửa linh lực trên đường đi sẽ mệt nhọc, muốn đề nghị ở Côn Luân Sơn nghỉ ngơi, nhưng nhớ tới A Âm mấy hôm trước cho bọn họ uống rượu bị hạ dược, thật sự không dám nhắc trước mặt Cổ Tấn.
Bốn người cùng một tinh thần lo lắng trở về Đại Trạch Sơn, một mình Thanh Y canh giữ ở sơn môn nhàm chán nửa tháng, vừa thấy mọi người trở về, vui vẻ nhảy dựng lên, mới gần nửa ngày liền cùng Yến Sảng đánh nhau.
Hôn sự của Lan Phong cùng Hoa Thù sớm đã truyền khắp Tam giới, Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc sợ Cổ Tấn tuổi trẻ mặt mũi mỏng, sợ hắn mất thể diện nên không dám hỏi hắn, thấy Cổ Tấn sau khi trở về lúc nào cũng trầm mặc, lại luôn ở Tàng Thư Các, càng thêm lo lắng tiểu sư đệ bị tổn thương tình cảm. Hai lão cân nhắc đến tìm A Cửu cùng A Âm hỏi một chút chuyện khi xuống núi, lại thấy hai đứa dở hơi ngày thường hay pha trò đùa giỡn bây giờ lại tình nguyện đợi mốc meo ở Kỳ Nguyệt Điện, cũng không tới gần Trạch Hữu Đường nửa bước.
Hai lão nhân gia trông coi sơn môn cũng không hiểu cảm xúc của nhóm thiếu niên này ra sao, lại không thể gọi người tới hỏi chuyện cầu thân ra sao, lo lắng đến tóc bạc thêm mấy sợi.
Nửa tháng qua đi, lúc đầu A Cửu cùng Yến Sảng ngày ngày canh giữ bên cạnh A Âm, sợ nàng mất nửa thọ nguyên sơ sảy xảy ra chuyện, sau lại thấy nàng mỗi ngày thêm tràn đầy sinh khí, cùng Thanh Y vui đùa nhảy nhót không ngừng, sức sống càng mạnh mẽ hơn trước, mới bớt lo lắng.
Tiên nhân tiên thú thọ mệnh dài lâu, trăm tuổi vạn tuổi vẫn tươi trẻ, cho dù mất một nửa thọ nguyên thì trăm năm ngàn năm cũng không thể xảy ra chuyện gì.
Chỉ có Cổ Tấn, từ sau khi trở về núi luôn ở Tàng Thư Các, cũng không xuất hiện trước mặt ai. A Cửu nắm lấy cơ hội bảo cho Cổ Tấn thuốc mắt, có chuyện hay không có chuyện cũng tìm A Âm nói chuyện linh tinh. Ngay cả Yến Sảng cũng cảm thấy A Âm vì Cổ Tấn mất nửa tính mạng đổi về hồn phách Phượng Ẩn mà một câu quan tâm cũng chưa được nghe qua, còn cả ngày lo lắng như đã làm sai việc, thật sự quá ủy khuất.
Nếu không phải Cổ Tấn năm đó gây tai họa hại Phượng Ẩn hồn phi phách tán thì hôm nay làm sao có nhiều chuyện như vậy?
Chỉ có A Âm, nàng không nói gì yên lặng mà ở ngoài Tàng Thư Các nửa tháng, không gặp Cổ Tấn đi ra, rốt cuộc kìm nén không được, mang theo bánh đậu xanh Thanh Y làm, nhân lúc có ánh trăng mà mặt dày xông vào nơi vô vị tẻ nhạt mà có lịch sử lâu đời nhất của Đại Trạch Sơn.
Tàng Thư Các cao hai tầng, có hình bát giác, bên ngoài lát đá xanh, bên trong dựng bằng huyền mộc, mỗi tầng chứa nhiều quyển sách cổ của Tam giới hơn sáu vạn năm qua, là nơi Thanh Y mỗi ngày đều thích đến.
Lúc này, ánh nến chiếu sáng bậc thềm gỗ, không gian bên trong rộng thoáng lại ấm áp, tầng một của điện dưới đất phủ đầy sách cổ, nếu nhìn kỹ thì đều là sách về Thần thú thời Thượng Cổ.
A Âm mang theo hộp bánh bước vào Tàng Thư Các, ở lầu một không nhìn thấy người, lặng lẽ theo ngọn nến rón rén đi lên trên tầng thứ hai.
Cổ Tấn mặc y phục đen ngồi ở lầu hai, đang cúi đầu nhìn quyển sách cổ. Hắn nhíu mày, dưới mắt có một vết thâm, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.
Không hiểu vì sao từ sau khi rời Bách Điểu Đảo đi đến Quỷ Giới, sau đó về Đại Trạch Sơn A Âm luôn cảm thấy Cổ Tấn trầm mặc nhiều hơn, lúc trước sau cấm địa cả ngày cười nói đến khờ khạo, thiếu niên của hiện tại ít nói lại điềm tĩnh hơn trước.
Ánh mắt nàng nhìn Cổ Tấn mang theo yêu thương cùng thích thú không che giấu được. Cổ Tấn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt như vậy, đáy lòng hắn có chút vui mừng, sau đó lại gục đầu xuống lật xem sách cổ, nhưng cuối cùng lại không đành lòng nhìn đôi mắt kia thất vọng nên mở miệng.
"Tới cũng tới rồi, còn đứng ở đó làm gì?"
Một câu nói không có chút dịu dàng, thậm chí mang theo một chút lạnh lùng nhưng A Âm lại như được đại xá, bước đi trên bậc thềm gỗ sau đó ba chân bốn cẳng đi đến trước bàn.
"A Tấn, ta tới thăm ngươi." Nàng cười lấy lòng hắn, một bên từ giỏ trúc nhỏ lấy bánh đậu xanh dọn ra bàn, "Đây là Thanh Y mới vừa làm, vừa ra nồi ta liền mang tới cho ngươi, còn nóng hổi. Ngươi đã hơn mười ngày không đi ra khỏi Tàng Thư Các, dù thần tiên không cần ăn nhưng vẫn phải sống. Trời lạnh, ta đem Túy Ngọc Lộ hâm nóng, ngươi nếm thử xem."
Cổ Tấn nhìn bàn nhỏ đầy thức ăn, liếc nhìn mấy quyển sách cổ chút nữa bị A Âm quét khỏi bàn, lòng hắn có chút bất lực.
" Được, để đó đi. Trời tối rồi, ngươi về Kỳ Nguyệt Điện nghỉ ngơi trước đi."
Hắn thuận miệng lên tiếng, tay lại lấy quyển sách cổ bắt đầu xem.
A Âm nhìn hắn thấy vẻ mỏi mệt lộ rõ giữa hai ch@n mày, nàng nhíu mày, rốt cuộc không thể giả vờ nữa mà lấy quyển sách cổ trong tay Cổ Tấn, đem Túy Ngọc Lộ đẩy đến trước mặt hắn, khẩu khí ra lệnh: "Uống Túy Ngọc Lộ đi, bồi bổ linh lực cho cơ thể, sau đó trở về nghỉ ngơi, đừng xem sách nữa."
Cổ Tấn nhìn thấy đáy mắt A Âm đang rực lửa, dụi dụi mắt, "Đừng làm loạn, đem sách trả lại cho ta."
A Âm đập quyển sách lên mặt bàn, tiếng đập vang lên, "Đừng đọc, ngươi coi như có lật tung hết sách cổ trong Tam giới cũng không thể tìm ra cách kéo dài thêm thọ nguyên của Thủy Ngưng thú."
Cổ Tấn sắc mặt thay đổi, tay vươn ra lấy sách lại dừng giữ không trung, bé nhỏ đến mức dường như không nhìn thấy.
" Lão tổ tông Bích Ba lúc ở Tử Nguyệt Sơn đã nói với ta, chúng ta là Thủy Ngưng thú, dùng linh lực cứu người một lần thì thọ nguyên cũng giảm đi một lần, đây là quy tắc của thiên địa, ai cũng không thể thay đổi. A Tấn, ngươi không cần phí sức lực vì ta."
Tàng Thư Các đột nhiên yên tĩnh, loại im lặng này làm không khí trở nên ngột ngạt, giống như yên lặng trước bão táp.
"Hắn là Thần thú còn biết tiếc tính mạng, suốt ngày sợ chết vô cùng, trốn ở Tử Nguyệt Sơn cũng không dám đi ra. Ngươi nếu cái gì cũng biết, sao không chịu quý trọng tính mạng của mình!"
Nhịn nửa tháng, lửa giận rốt cuộc không thể kiềm chế, Cổ Tấn đột nhiên đứng dậy, một tay đập lên bàn, hốc mắt đỏ hoe, "Ngươi không phải Bích Ba, ngươi không thể sống ngàn năm vạn năm giống hắn, ngươi có hiểu mất đi một nửa thọ nguyên sẽ ra sao không? Ngươi có lẽ không thể sống qua một trăm tuổi ngươi biết không?"
Phần lớn Tiên thú đều có mấy ngàn mấy vạn năm tuổi thọ, nếu không thể hóa hình làm người hoặc là tu luyện tiên lực có tiến bộ thì tự nhiên sẽ chết đi và luân hồi. Nhưng Thủy Ngưng thú lại là giống loài tương đối đặc biệt, nó trời sinh có được linh lực chữa trị cứu người, tuổi thọ từ trước đến nay rất ngắn, bình thường Thủy Ngưng thú phần lớn chỉ có mấy trăm năm tuổi thọ. Nhưng Thủy Ngưng thú rất hiếm, sáu vạn năm qua chưa từng xuất hiện một con nào ngoại trừ Bích Ba. Hiện tại phần lớn tiên nhân cũng không biết được Thủy Ngưng thú có tuổi thọ ngắn như vậy.
Nhưng Cổ Tấn lớn lên tại Thượng Cổ Thần giới, hắn từ nhỏ được Thiên Khải dạy dỗ, đối với bí mật của tiên yêu ma thú đều biết rõ, đây cũng là lý do hắn đem A Âm từ lúc còn nhỏ nuôi dưỡng bên người, gần như ngoan ngoãn nghe lời, so với tròng mắt còn quan trọng hơn.
Hắn vẫn luôn biết nàng sống không được lâu, nhưng lại không thể chấp nhận sự thật nàng sống không quá một trăm tuổi.
Cổ Tấn giọng run run, nắm chặt bàn tay thậm chí nổi cả gân xanh. Hắn hỗn độn chi lực không thể giải khai, Thiên Khải cũng không ở Tử Nguyệt Sơn, hắn không cũng không có cách nào về Thượng Cổ Thần giới tìm mẫu thần để giúp hắn. Nhưng A Âm cũng chỉ còn lại thời gian có trăm năm hoặc là ngắn hơn.
Nếu trước đó hắn không tìm ra cách kéo dài thọ mệnh của A Âm, hắn cũng chỉ có thể nhìn A Âm chết đi rồi trải qua sinh tử luân hồi. A Âm không phải Thần, không thể mang linh hồn chi lực khi luân hồi, một khi nàng uống canh Mạnh Bà, đi qua đường Hoàng Tuyền để luân hồi, trên đời này sẽ không còn A Âm, cũng không còn Thủy Ngưng thú A Âm của hắn.
Cổ Tấn mấy ngày qua tự trách áy náy nên luôn ở tại Tàng Thư Các điên cuồng tìm kiếm cách kéo dài sinh mệnh của A Âm, những việc khác hắn đều không quan tâm. Nhưng hết lần này tới lần khác dù mất đi một nửa thọ nguyên nàng vẫn vui vẻ thờ ơ xuất hiện ở trước mặt hắn, không lo lắng như người khác mà vẫn sống tự tại.
"Ta biết. A Tấn, ta không phải không tiếc mệnh."
Thấy Cổ Tấn rốt cuộc cũng mang sự tức giận nói ra, A Âm nhẹ nhàng thở ra, nàng thật sự sợ Cổ Tấn sẽ làm tổn thương bản thân nếu kìm nén thêm nữa.
A Âm xoa tay Cổ Tấn, như là muốn xoa dịu lửa giận cùng lo lắng của hắn.
"Mỗi người đều có thứ mình muốn làm và thứ thật sự phải làm, mệnh của ta là do ngươi cho, ngươi nợ Phượng Ẩn chính là ta nợ Phượng Ẩn, nàng còn chưa trở về, cả đời ta cũng sẽ không an tâm."
Nếu không có Cổ Tấn, nàng hiện giờ vẫn là một con Thủy Ngưng thú ngủ say sau cấm địa của Đại Trạch Sơn, không có sinh mệnh, không có bằng hữu, không có sư phụ, không có sư huynh đệ, cũng không có người thân, tất cả những gì của nàng hiện tại là do Cổ Tấn cho. Chỉ cần là vì Cổ Tấn cùng Đại Trạch Sơn, đừng nói là một nửa thọ nguyên, lấy cả tính mạng của nàng để đổi nàng cũng cam nguyện.
"Ta còn có thể sống một trăm năm, còn Phượng Ẩn còn chưa kịp mở mắt nhìn thế gian này liền vẫn lạc. Nàng so với ta còn đáng thương hơn, Phượng Hoàng cùng các trưởng lão của Phượng tộc đang chờ nàng thức tỉnh." A Âm ngẩng đầu nhìn Cổ Tấn: "Tính mạng của ta còn dài, chúng ta còn có thời gian một trăm năm, A Tấn, chúng ta từ từ nghĩ cách, ngươi không cần vì ta mà lo lắng."
Cổ Tấn nhìn thấy sự kiên trì trong đáy mắt của A Âm, cuối cùng là thở dài một hơi.
"Nè, ngươi nếm thử bánh đậu xanh, Thanh Y vì ngươi mà làm." A Âm lại đem bánh đậu xanh đẩy đến trước mặt Cổ Tấn, làm thay đổi bầu không khí.
Cổ Tấn hiện tại cũng không có biện pháp giúp tiểu cô nương này, hắn cũng biết chính sự lo lắng của mình làm A Âm sợ, cũng không muốn nàng nghĩ đến chuyện này nữa.
Hắn cầm lấy bánh đậu xanh trên bàn cắn một miếng, ngay sau đó nhíu mày.
A Âm vội vàng nói: "Làm sao vậy? Không ngon sao? Có phải nguội rồi không?"
Cổ Tấn lắc lắc đầu, rụt rè mở miệng: "Cho ít đường."
A Âm sửng sốt, phá lên cười:" Được được, ngày mai kêu Thanh Y bỏ thêm đường, nói sư thúc hắn thích ăn."
A Âm trên mặt tươi cười thoải mái mà nhẹ nhàng, rốt cuộc không còn đề phòng, Cổ Tấn nhìn nàng tươi cười, tay nhận Túy Ngọc Lộ, trong lòng cảm thấy nửa tháng qua mọi bất an cũng theo nụ cười của A Âm mà lắng xuống.
Bên ngoài Tàng Thư Các ở lầu hai, một đám hắc khí hóa thành hình người dưới ánh trăng, nhìn trộm vào bên trong. Nó ác ý nhìn cảnh tượng dưới ánh nến không biết đang tính toán điều gì.
Trong các Cổ Tấn hình như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
" Ở lại trong các đừng đi ra!"
Cổ Tấn nhìn A Âm dặn dò một tiếng, Nguyên Thần Kiếm tự xuất hiện, bay đến hắc khí bên ngoài mà tấn công.