Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Ẩn

Chương 127

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ma Thần thu hồi vẻ mặt dò xét, lạnh lùng nhìn lướt qua Hoa Thù đã nhập ma trong thủy kính, hắn phất tay lên thủy kính biến mất, chỗ sâu trong Luyện Ngục quay về yên tĩnh.

Càn Khôn Đài trên Thượng Cổ Thần giới. Bên trên Đá Ứng Sinh lẳng lặng khắc tên tứ đại Chân Thần, mấy chục vạn năm qua chưa từng thay đổi. Chích Dương đứng ở trước Đá Ứng Sinh, đột nhiên đưa tay ra phía trước phất lên, ánh sáng hiện lên xen lẫn chút ảm đạm, tên "Huyền Nhất" ở phía dưới tên "Chích Dương" như ẩn như hiện.

Hắn nhìn về phía hạ giới Tử Nguyệt Sơn, khe khẽ thở dài.

Bên trên Ưng đảo, Hoa Mặc hào hứng hừng hực thay Hoa Thù đi bắt tế phẩm nhưng cuối cùng lại bất lực trở về.

Bốn vị trưởng lão Phượng Tộc hóa ra chân thân trên không ở bốn hướng bảo vệ Ưng đảo, tuy ma lực Hoa Mặc bây giờ không lường được nhưng cũng đành phải hậm hực rời đi. Hắn có thể đánh bại mấy người Phượng Vân, nhưng tranh đấu như thế tất nhiên sẽ làm cho Phượng Nhiễm cùng Phượng Ẩn đề phòng. Hiện tại người được chọn làm Thiên Đế chưa định, tuyệt không phải lúc hắn bại lộ thân phận.

Vào ngày này trong đêm, Khổng Tước tộc trưởng lão không hiểu sao biến mất ba người. Bên trong động đá vôi sau Khổng Tước Đảo, Hoa Thù bị Hoa Mặc ép buộc hút hết linh lực người trong tộc.

Ba tháng thời gian ở Tiên giới trôi qua trong nháy mắt, chuông Thanh Long ở Thiên Cung gõ vang truyền khắp Thiên giới đến Tứ Hải. Thiên Đế Phượng Nhiễm luôn ở Phượng Đảo trở lại Thiên Cung, khởi động Cửu Cung Tháp, công bố tuyển chọn người kế vị Thiên Đế.

Không có gì bất ngờ, ngoài bốn vị Thượng Tôn Thiên Cung thì chưởng môn ba phủ sáu động không có người nào vắng mặt, ngay cả Ngô Đồng Phượng Đảo Phượng Hoàng cũng đi theo Phượng Nhiễm đến Thiên Cung. Chỉ có Thanh Trì Cung Nguyên Khải Thần quân, trước khi Cửu Cung Tháp bắt đầu tranh đoạt vẫn như cũ chưa từng xuất hiện.

Cha con Hoa Thù cùng chúng tiên cùng nhau vào Thiên Cung, sau khi yết kiến xong Thiên Đế hai người nhanh chóng về Tú Dương Điện, cũng không ai dễ dàng nhìn thấy. Ánh mắt Phượng Nhiễm nhìn qua bóng dáng Hoa Thù, chân mày nhíu lại.

"Sư quân." Phượng Ẩn tuy là Phượng Hoàng, nhưng ở bên cạnh Phượng Nhiễm cũng chỉ có đứng thẳng để nghe đạo lý, nàng thấy sắc mặt Phượng Nhiễm bất an, nói: "Lần trước ta đến Thiên Cung đã phát hiện linh lực trên người Khổng Tước Vương ta chưa từng thấy qua, lúc này Hoa Thù cũng như vậy."

Tiên Yêu Ma lực hai người đều không xa lạ gì, nhưng trên người Hoa Mặc cùng Hoa Thù là loại linh lực thần bí, ngay cả với sức mạnh khi đã tấn Thần hai người họ đều nhìn không ra là loại linh lực gì.

"Ngày mai trong Cửu Cung Tháp sẽ có thể tìm ra chân tướng." Đáy mắt Phượng Nhiễm khẽ động: "Chúng ta làm nhiều chuyện như vậy với tính tình của Hoa Mặc sẽ không nhẫn nhịn được."

Phượng Ẩn gật đầu, ánh mắt nặng nề nhìn về phía cha con Hoa Mặc cha con biến mất.

Tiên hầu trong Tú Dương Điện nơm nớp lo sợ từ trong điện lui ra, ngay cả Hồng Tước cũng không dám ở bên cạnh cha con Hoa Mặc. Cũng không biết tại sao, công chúa về Bách Điểu Đảo một chuyến tính tình càng thêm ngang ngược thô bạo hơn trước kia.

"Phụ vương, ngày mai trong Cửu Cung Tháp chọn ra Thiên Đế còn có cả Phượng Ẩn, nữ nhi sợ là không thể nắm chắc phần thắng." Trên mặt Hoa Thù vẫn còn lo lắng.

"Không sao." Giọng Hoa Mặc nặng nề, tay khẽ động, trong lòng bàn tay hóa ra một cây cờ màu đỏ đậm, đưa tới trước mặt Hoa Thù:"Ngày mai con mang theo nó vào Cửu Cung Tháp, đợi lúc chúng tiên quyết đấu ác liệt hãy mở cờ này ra."

Hoa Thù sững sờ, sắc mặt đại biến: "Phụ vương, đây là Cờ Tụ Yêu sao?"

Một ngàn năm trước Yêu Hoàng chết thảm tại Trọng Tử Điện ở Yêu giới Tam Trọng Thiên, bảo vật của Yêu tộc là Cờ Tụ Yêu cũng cùng lúc biến mất không tìm thấy, tại sao lúc này lại ở trong tay phụ vương?

Vẻ mặt Hoa Thù không hiểu, nhớ tới chuyện ngàn năm trước, giọng lo lắng: "Phụ vương, năm đó đến Trọng Tử Điện gϊếŧ Yêu Hoàng chính là người sao?"

Đã đến mức này Khổng Tước Vương cũng không còn giấu diếm, thoải mái thừa nhận, đáy mắt ẩn chứa đắc ý: "Đúng, là ta trộm tiên kiếm của Ngự Phong hợp sức cùng Ma Tôn gi ết chết Sâm Hồng."

"Phụ vương, bên trong Cờ Tụ Yêu giam giữ không ít Thượng Cổ Yêu thú. Nếu con trong Cửu Cung Tháp mở ra cờ này, lúc đó Thiên Đế cùng chưởng môn các phủ..."

"Điều ta muốn chính là như vậy." Hoa Mặc lạnh lùng ngắt lời Hoa Thù, khóe miệng hiện lên ý cười: "Ta đã lặng lẽ mang binh tướng Khổng Tước Đảo điều đến bên ngoài Thiên Môn. Ngày mai Phượng Nhiễm cùng chúng tiên vào Cửu Cung Tháp, con thả hết Yêu thú ra ngoài, nhất định hai bên sẽ tranh đấu, đợi bọn hắn lưỡng bại câu thương chúng ta ngư ông đắc lợi."

Sắc mặt Hoa Thù vô cùng kinh ngạc, nàng không nghĩ tới phụ vương đã sớm dự tính trong Cửu Cung Tháp gi ết chết Thiên Đế cùng chúng tiên, để Khổng Tước đảo độc bá ở Tiên tộc.

Thấy Hoa Thù do dự, Khổng Tước Vương nặng nề nói: "Thù nhi, con thật sự cho rằng Tiên nhân có ma lực còn có thể bình yên vô sự làm Thiên Đế sao?"

Hoa Thù bỗng nhiên ngẩng đầu.

"Phụ vương mấy năm nay tình nguyện thà chịu nhục cũng chưa từng dùng ma lực trong cơ thể, chính là sợ bị bọn họ phát hiện. Bất luận là Tiên hay Yêu cũng sẽ không cho Ma tộc tồn tại trên thế gian. Ngày mai phân tranh trong Cửu Cung Tháp, ma lực trong cơ thể con cũng không cách nào che giấu được. Không gϊếŧ một trăm người làm Tiên tộc kinh sợ, cha con ta cùng Khổng Tước nhất tộc sẽ không còn đường sống."

Giọng nói Khổng Tước Vương vang lên bên tai Hoa Thù, nàng run rẩy nhận lấy Cờ Tụ Yêu, nhẹ gật đầu.

"Phụ vương yên tâm, vì cơ nghiệp vạn năm của Khổng Tước tộc, nữ nhi nhất định sẽ không nhân từ nương tay."

Sau Thanh Trì Cung bên cạnh hồ, Nguyên Khải đứng một mình.

Trường Khuyết vội vàng đi đến phía sau hắn, hành lễ thấp giọng bẩm báo: "Thần quân, Thiên Đế cùng Phượng Hoàng đã đi Thiên Cung."

Nguyên Khải gật đầu, kêu một tiếng: "Nguyên Thần."

Nguyên Thần Kiếm từ trong tay áo Nguyên Khải đi ra, hóa thành hình người.

"Đi Tử Nguyệt Sơn."

"Thần quân." Trường Khuyết gọi hai người lại, trên mặt hiện lên do dự, thấp giọng nói: "Người thật sự không đi Thiên Cung một chuyến, đi gặp..."

Ánh mắt Nguyên Khải nhìn thoáng qua, giọng Trường Khuyết ngưng lại, không dám nói nữa.

Nguyên Khải vươn tay giấu trong tay áo ra, tay phải như ẩn như hiện, gần như trong suốt.

"Với bộ dạng này thì không cần."

Hắn nói xong, quay người hướng Yêu giới bay đi, Nguyên Thần Kiếm lại bay vào trong tay áo hắn. Trường Khuyết thở dài một tiếng, đuổi theo Nguyên Khải.

Lúc trăng sáng nhô lên cao, Nguyên Khải dừng ở trên không Tử Nguyệt Sơn, một thân ảnh thẳng tắp uy nghi đứng trước phong ấn.

Tiếng Ma thú rống giận gào thét lọt vào tai, ma khí ngập trời giống như muốn phá vỡ phong ấn. Một thân ảnh màu đỏ tế ra Tịch Diệt Luân, khó khăn chặn lại ma lực bên trong Tử Nguyệt Sơn, không để tình hình bên trong cho người ngoài biết.

"Phong ấn còn có thể giữ được trong bao lâu?" Nguyên Khải trầm giọng mở miệng.

"Nhiều nhất hai ngày." Thân ảnh màu đỏ xoay người nhìn về phía Nguyên Khải: "Ma khí quá mạnh, cho dù ta cùng Thiên Đế cố gắng củng cố phong ấn cũng không thể ngăn được bọn chúng. Năm đó ta vào Luyện Ngục, Ma thú bên trong cực kì hung ác, một khi Luyện Ngục bị mở ra, Tam giới sẽ lặp lại việc Ma tộc đại loạn của bảy vạn năm trước."

"Ta biết." Ánh mắt Nguyên Khải dừng ở chỗ phong ấn có ma lực xuất hiện, sắc mặt nghiêm trọng: "Ngươi cứ làm tốt những chuyện ngươi cần làm, Tử Nguyệt Sơn giao cho ta."

Nguyên Khải nói xong, phất tay lên, Nguyên Thần Kiếm hóa ra thân kiếm, hỗn độn chi lực thuần túy bao phủ người Nguyên Khải. Hắn cất bước đi đến phong ấn, chỉ cần là nơi hỗn độn chi lực đi đến, ma khí lặng đều lẽ lùi về bên trong phong ấn.

Ngay lúc Nguyên Khải sắp bước qua phong ấn, giọng nói trầm thấp phía sau hắn vang lên.

"A Tấn."

Bước chân Nguyên Khải dừng lại.

"A Âm, nàng vẫn không biết gì đúng không?"

Nguyên Khải lắc đầu: "A Cửu, A Âm đã sớm không tồn tại, bây giờ trở về là Phượng Ẩn."

"Năm đó chuyện ở Đại Trạch Sơn là ta sai."

Một ngàn năm sau, Yêu Hoàng đối với bằng hữu năm đó vào sinh ra tử trong Tam giới, cuối cùng cũng nói ra câu nói này.

Nguyên Khải quay đầu lại, lông mày lạnh lẽo biến mất, cười cười, cũng không phải dáng vẻ lạnh lùng hờ hững ngàn năm qua.

"Không trách ngươi, Đại Trạch Sơn có kiếp nạn này chính là thiên mệnh định sẵn." Hắn đưa mắt nhìn về Luyện Ngục sâu trong phong ấn: "Bây giờ ta cũng nên hoàn thành thiên mệnh của mình."

Hắn nói xong, xoay người bước vào Tử Nguyệt Sơn, cũng không để lại đôi câu hay vài lời.
« Chương TrướcChương Tiếp »