Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Ẩn

Chương 123

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đại Trạch Sơn lập phái sáu vạn năm, tiên nhân luôn nhân hậu, những người trong thành nhỏ dưới núi cũng lương thiện. Hai người xuống núi khi mặt trời lặn, khi xuống dưới núi trời đã gần đêm.

Đúng lúc hôm nay trong thành nhỏ có hội đèn lồ ng, một biển người chen chúc náo nhiệt. A Âm từ khi sinh ra luôn ở trong sơn môn, ngày bình thường cùng Cổ Tấn đi khắp nơi gặp tiên yêu ma quỷ, nhìn thấy phàm nhân quả thực không nhiều. Từ trên mây nhảy xuống nàng cũng không còn mặt dày nữa, buông hai tay lưu luyến không rời trên eo Cổ Tấn ra.

Hai người che giấu tiên lực đi vào thành, nhờ đã đến kinh thành một chuyến nên A Âm thấy thế gian cũng không giật mình hoảng hốt giống trước kia. Nhưng trong mắt nàng không rời được việc ăn vặt, rượu ngon, thuốc bổ, mứt quả, kẹo hồ lô.. Đều bị nàng lần lượt ăn qua. Đến khi quay đầu lại đã không nhìn thấy Cổ Tấn, lập tức hoảng sợ.

"A Tấn! A Tấn!"

Trên đường phố rất đông người, trên người nàng lại có tiên thuật, tùy tiện dùng định thân quyết đã có thể tìm ra Cổ Tấn, nhưng lúc mắt không thấy Cổ Tấn tay A Âm cầm kẹo hồ lô đã run lên. Giống như... Giống như bọn họ đã chia xa cực kỳ lâu, lâu đến mức khi bừng tỉnh nàng sẽ mất đi hắn.

"A Âm!" Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng nàng, A Âm giật mình quay đầu trở lại, nhìn thấy Cổ Tấn nhìn nàng cười tay đưa bánh hoa quế đến trước mặt nàng. A Âm không đợi Cổ Tấn lấy lại tinh thần, chạy đến ôm lấy hắn.

Cổ Tấn nhìn người trong vòng tay sắc mặt ngạc nhiên, A Âm ngẩng đầu nhìn hắn, từ trong vòng tay của hắn chui ra ngoài, tính tình vô cùng lẫm liệt: "Ngươi đi đâu vậy, sao lại bỏ ta một mình? Ta tưởng ngươi bỏ ta rồi!"

Cổ Tấn không kịp mở miệng, một lão bà bà trong quán nhỏ bán dây đồng tâm kết cười tủm tỉm nhìn Cổ Tấn nói: "Đại công tử, ngươi phải dắt theo thê tử nhỏ nha. Nàng vừa rồi tìm không được ngươi, nước mắt sắp tràn ra ngoài rồi, trên đường nhiều người đừng để mất tiểu thê tử!"

A Âm đối với Cổ Tấn thân mật lẫn hồn nhiên dù trước mặt mọi người, bình thường phàm nhân nhìn thấy sẽ nghĩ là phu thê mới cưới đi ra ngoài ngắm hoa đăng.

Lão bà bà nói câu này nhất thời làm A Âm xấu hổ, nàng lắp bắp há miệng th ở dốc, nghẹn lời nửa ngày nên chỉ nói một câu: "Ta không có khóc đâu." Nhưng không phủ nhận nàng là tiểu thê tử của Cổ Tấn.

Cổ Tấn nhìn A Âm đỏ mặt, vuốt tóc của nàng: "A Âm, ta ở đây đừng sợ."

"Ta không sợ, ta chỉ là ăn ít nên còn đói, tâm mới hoảng hốt." A Âm buột miệng nói ra.

Cổ Tấn nhíu mày nhìn kẹo hồ lô trong tay nàng, A Âm lập tức luống cuống, còn chưa nghĩ ra được lí do để giải thích, đã bị Cổ Tấn kéo đến quán nhỏ bán dây đồng tâm kết.

Lão bà bà bán dây đồng tâm kết dù không tinh xảo nhưng cũng rất dễ nhìn, trong đó có một cái ở giữa thắt một con phượng hoàng xinh xắn, vô cùng đặc biệt. Cổ Tấn chăm chú nhìn, chọn một đôi phượng hoàng.

"Bà bà, ta muốn mua hai cái này."

"Đại công tử, một con phượng một con hoàng mới là một đôi, ngươi lấy hai con đều là phượng hoàng." Lão bà bà nhìn Cổ Tấn một chút thấy hắn giống như con mọt sách, sợ hắn không hiểu phong hoa tuyết nguyệt nên vội vàng nói.

A Âm thấy Cổ Tấn muốn mua dây đồng tâm kết, nhất thời muốn tới gần để nhìn.

"Không sao cả, cứ lấy hai cái này." Cổ Tấn đem bạc đưa cho lão bà bà, nhận dây đồng tâm kết từ trong tay bà lão nhét vào trong tay áo, không cho A Âm nhìn thấy.

A Âm nhếch miệng, mắt nhíu lại, đoán không ra dụng ý Cổ Tấn mua dây đồng tâm kết, lập tức không vui.

"Đi thôi."

Cổ Tấn giống như không nhìn thấy nét mặt nàng, dẫn nàng tiếp tục đi xem hoa đăng, đi được hai bước thấy người theo phía sau không có tinh thần nên dừng bước.

A Âm không kịp dừng lại, đâm vào lưng Cổ Tấn, nàng ủy khuất nhăn mặt. Còn chưa kịp kêu to, một đôi tay đưa đến trước mặt nàng.

"Nắm lấy, nơi này nhiều người đừng đi lạc lại khóc nhè."

Giọng nói nhàn nhạt truyền đến, mắt A Âm sáng lên, tâm tình lập tức vui vẻ. Tay nhỏ nắm tay của thanh niên, đôi mắt cong cong dưới ánh trăng nhảy đến bên cạnh thanh niên.

"A, A Tấn, bên kia hoa đăng vừa lớn vừa sáng, chúng ta qua bên kia xem đi." Tay còn lại của A Âm cầm kẹo hồ lô, giọng nói vừa trong trẻo lại dịu dàng.

"Được."

"Đợi lát nữa chúng ta trở về lại đi mua mấy bình rượu, sư huynh cùng Thanh Y đều thích."

Lần này giọng hắn dừng một chút, nhưng vẫn vô cùng dịu dàng trả lời một câu "Được".

Không ai người nhìn thấy đáy mắt đau buồn cùng hồi tưởng của thanh niên, hắn chậm rãi nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại. Có lẽ bằng cách này những đau đớn trong tâm trí cùng ngàn năm chia xa mới có thể từ đáy lòng biến mất.

Thân ảnh của hai người dần dần biến mất trong đám người cùng hoa đăng trên không trung, lão bà vẫn luôn nhìn bọn họ cười tủm tỉm thu lại đôi dây phượng đồng tâm kết còn dư trong quán.

"Không sao, đại công tử có vẻ rất thích tiểu thê tử, mua sai thì mua sai. Sang năm bọn hắn có thể còn sẽ tới đây, đem đôi phượng này giữ lại cho bọn họ cũng tốt."

Trên đường náo nhiệt rộn ràng đông đúc, trừ lão bà bán đi một đôi dây đồng tâm kết, không có ai nhớ rõ Cổ Tấn cùng A Âm đã từng xuất hiện.

Trăng lên ngọn liễu, Cổ Tấn cõng A Âm đã vui chơi đến mệt trở lại cấm địa Đại Trạch Sơn.

Cây ngô đồng dưới trăng đêm chiếu xuống, phản chiếu màu vàng rực.

Cổ Tấn cẩn thận đặt A Âm trên lá mềm dưới cây ngô đồng, vừa mới ngẩng đầu đã thấy một đôi mắt sáng lấp lánh.

"Dây đồng tâm kết là ngươi mua cho ai?" Ăn chơi cả một đêm, cuối cùng đây mới là chuyện A Âm quan tâm nhất.

Giống như đoán được A Âm sẽ hỏi như vậy, Cổ Tấn nhíu mày, cười nói: "Ta nghe nói thế gian có một phong tục."

"Phong tục gì?"

"Vào lúc sinh thần sẽ được nhận lễ vật."

Thấy trên mặt A Âm lộ ra nghi ngờ, thanh niên chớp mắt nhìn: "Hôm nay là sinh thần của ta."

A Âm còn chưa kịp kinh ngạc, Cổ Tấn đã đem dây đồng tâm kết trong tay áo đưa tới trước mặt nàng: "A Âm, ta năm nay còn chưa được nhận lễ vật sinh thần, tặng nó cho ta đi."

A Âm sững sờ, nhìn chằm chằm dây đồng tâm kết trong tay Cổ Tấn vẫn không nhúc nhích. Một lúc sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi biết đây là cái gì không? Không biết đúng không..." Nàng lại lắc đầu: "Ta không hỏi ngươi như vậy, A Tấn..." A Âm dừng một chút, giọng hơi đắng chát: "Ngươi còn thích Hoa Thù sao?"

Giọng A Âm có chút thấp, lặng lẽ cúi đầu xuống: "Ngươi thích nàng nhiều năm, ngươi luôn chờ đợi nàng. Tình cảm của chúng ta luôn luôn không bằng thời gian ngươi nhớ đến nàng."

Dưới cây ngô đồng đã không có tiếng động, trong lòng A Âm trống trải, dâng lên uể oải cùng hối hận.

Hỏi rõ ràng như vậy làm cái gì, Hoa Thù phải lấy phu quân, nàng vừa rồi sao không dũng cảm đoạt lấy dây đồng tâm kết làm quà sinh thần cho A Tấn, a a a a hối hận chết được!

Đáy lòng A Âm âm thầm than thở, vô cùng hối hận.

Được rồi không hỏi nữa, đã đưa dây đồng tâm kết chính là người của ta.

A Âm vừa mới chuẩn bị ngẩng đầu, giọng Cổ Tấn lại vang lên.

"A Âm, ta kể cho nàng nghe một chuyện."

Cổ Tấn đi đến ngồi bên cạnh A Âm, tựa người vào cây ngô đồng. Hắn nhìn phía đông Đại Trạch Sơn một chút, đó là vị trí của Phượng Đảo.

"Ta trước kia đã nói với nàng lúc ta còn nhỏ từng làm một chuyện sai lầm, cũng có thích một người."

"Ta biết." A Âm từ khi sinh ra đã nghe chuyện ở Ngô Đồng Phượng Đảo tới lúc lớn lên. Cổ Tấn hơn một trăm năm trước đi Phượng Đảo một chuyến, chuyện xảy ra làm trong lòng hắn đối với Phượng Tộc tiểu Phượng quân luôn áy náy, cũng vì vậy gặp được Hoa Thù và thích nàng.

"Thật ra ta đã hiểu lầm một chuyện." Cổ Tấn rủ mắt xuống nhìn về phía A Âm mặt ủ mày ê: "A Âm, một trăm năm qua ta thích sai người."

"Hả?" A Âm sững sờ ngơ ngác, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Thích sai người? Ý của ngươi là sao?"

"Ta đã từng nói với nàng, Hoa Thù một trăm năm trước ở Phượng Đảo đã giúp đỡ ta, ta sinh lòng biết ơn, nhầm lẫn thành yêu." Cổ Tấn dừng một chút: "Nhưng thật ra là ta nghĩ sai, năm đó ở Phượng Đảo giải vây cho ta chính là Phượng Ẩn."

A Âm càng nghi ngờ hơn, chớp chớp mắt nhìn: "Phượng Ẩn? Sao lại là Phượng Ẩn, khi đó nàng không phải còn chưa giáng thế sao?"

"Nàng là Hỏa Phượng nhất mạch, luôn ở trong Thượng Cổ Thần Ngọc là Hỏa Hoàng Ngọc nuôi dưỡng hồn phách, mặc dù lúc ấy chưa niết bàn giáng thế nhưng lại có thể lấy hồn phách hóa thành người. Ban đầu là nàng ẩn trong nơi tối tăm gần đó giúp ta, ta chưa nhìn thấy dáng vẻ của nàng, nhận nhầm nàng là Hoa Thù."

Cổ Tấn nhìn thấy A Âm có chút ngơ ngác, nghiêm túc mà nói: "A Âm, một trăm năm qua người ta thích không phải Hoa Thù, mà là Ngô Đồng Phượng Đảo Phượng Ẩn."

Khi câu nói của Cổ Tấn kết thúc, đáy lòng A Âm run lên, rõ ràng nàng nên khổ sở. Cho dù người Cổ Tấn thích và chờ một trăm năm là Hoa Thù cũng được hay Phượng Ẩn cũng tốt, tóm lại đều không phải là nàng. Nhưng không biết tại sao, đáy lòng nàng lại có một tia vui vẻ cùng đau khổ mà chính nàng cũng không nói ra được.

Thật giống như nàng đã đợi câu này rất nhiều năm.

"Vậy bây giờ thì sao?" A Âm lấy lại tinh thần, vứt bỏ cảm giác kì lạ trong đáy lòng đột nhiên cất giọng hỏi: "Hiện tại ngươi biết người năm đó giúp ngươi không phải Hoa Thù mà là Phượng Ẩn, ngươi lại đợi nàng phải không?"

Nàng bất giác nhận ra lời vừa rồi đã quá nghiêm túc với ý muốn của Cổ Tấn, lập tức cảm thấy số mình thật khổ. Thật vất vả để loại bỏ Hoa Thù khi nàng toàn tâm toàn ý gả cho Lan Phong Thượng quân, còn chưa kịp vui mừng thì đã xuất hiện tình địch mới.

Phượng Ẩn là ai, nàng chính là người thừa kế Ngô Đồng Phượng Đảo, đường đường là Phượng Tộc Thiếu quân. Hơn nữa năm đó A Tấn hại nàng hồn phi phách tán, cũng tâm tâm niệm niệm áy náy nhiều năm như vậy. Đáy lòng A Âm không ngừng suy tính, lập tức cảm thấy nàng cùng Cổ Tấn có mấy năm tình nghĩa làm bạn sợ vừa gặp tiểu Phượng quân đã không còn chút tình cảm nào, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt buồn bã.

"Đúng vậy." Cổ Tấn đã mở miệng: "Ta muốn chờ nàng trở lại."

Thấy sắc mặt A Âm đại biến, hắn vỗ vỗ trên đầu nàng: "Nghĩ gì vậy, năm đó là ta hại Phượng Ẩn hồn phi phách tán, ta đương nhiên phải tìm ba hồn bảy phách của nàng trở về, để nàng niết bàn sống lại."

Thấy dáng vẻ lo sợ bất an của A Âm, đáy lòng Cổ Tấn không hiểu sao lại thấy êm dịu, đột nhiên cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt A Âm: "A Âm, nàng hãy nghe cho kỹ."

A Âm chưa từng nghe qua giọng Cổ Tấn nghiêm túc như vậy, nàng hơi sững sờ, nhìn vào mắt hắn.

"Người ta đã từng thích là Phượng Ẩn. Một trăm năm nàng vẫn luôn ở trong lòng ta, ta nhớ nhung nàng cũng áy náy đối với nàng, nàng đối với ta rất quan trọng."

Dưới cây ngô đồng vì câu nói của Cổ Tấn đột nhiên an tĩnh lại, đáy mắt sáng ngời của A Âm hơi tối lại, nàng có chút kiên cường nhưng lại ủy khuất mím chặt môi.

"Nhưng mấy năm nay..." Cổ Tấn đưa tay vuốt nhẹ lông mày của A Âm:" Người ở bên cạnh ta là nàng, người cùng ta vào sinh ra tử cũng là nàng. A Âm, Phượng Ẩn đã từng đối với ta rất quan trọng, nhưng hiện tại..." Sắc mặt A Âm càng ngày càng kinh ngạc, Cổ Tấn cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: "Đối với ta người quan trọng nhất là nàng, người trong lòng ta cũng là nàng."

"Ngươi, ngươi, ngươi nói cái gì?" Hạnh phúc tới quá bất ngờ, quả thực giống như bị thiên lôi đánh xuống. Đáy lòng A Âm run lên, giọng nói cũng lắp bắp, cả câu nói đều không lưu loát: "A Tấn...huynh.. huynh vừa rồi nói cái gì?"

Cổ Tấn nhìn thấy nàng bối rối hoảng loạn, khóe miệng ngậm lấy ý cười, đột nhiên không còn tựa vào thân cây ngô đồng nói: "Không nghe được thì thôi, mấy lời đó đâu có ai nói hai lần."

Tai của thanh niên ửng đỏ, đột nhiên cũng không dám nhìn vào mắt A Âm.

"Ta nghe thấy ta nghe thấy, huynh nói huynh thích ta nhất, trong lòng huynh trong mắt huynh chỉ có ta!" A Âm kích động đến mức không thể ngồi yên, phải nhanh chóng đi lấy dây đồng tâm kết trong tay Cổ Tấn: "Dây đồng tâm kết đâu, mau đưa cho ta mau đưa cho ta, ta buộc lên cho huynh!"

A Âm không ngừng đoạt lấy dây đồng tâm kết, vội vàng nắm cổ tay Cổ Tấn, nhưng lúc buộc dây động tác lại nhẹ nhàng cẩn thận từng li từng tí, nàng cúi đầu xuống, khóe miệng đuôi lông mày tất cả đều là ý cười.

Cổ Tấn an tĩnh nhìn gương mặt đỏ thắm của thiếu nữ, với tất cả dịu dàng cùng cảm xúc sâu thẳm trong đôi mắt.

Giờ khắc này, hắn đã chờ bao nhiêu năm?

Kể từ năm đó đến Nhân gian vào hoàng thành xem hội đèn lồ ng hắn đã rõ ràng tâm ý của chính mình, hắn vẫn đang chờ đợi một ngày này.

Hắn chờ đợi ngày hôm nay, đã chờ suốt một ngàn năm.

Trong cuộc đời dài đằng đẵng và cô độc của hắn, điều hắn làm được lâu nhất chính là chờ A Âm trở về.

Chỉ cần nàng lại có thể gọi hắn một tiếng "A Tấn", quãng đời còn lại của hắn đã không còn gì để cầu mong.
« Chương TrướcChương Tiếp »