Chương 115

"Thù nhi." Hoa Thù vừa từ sau điện bước vào, Khổng Tước Vương ngước mắt nhìn đã thấy gương mặt tức giận của Hoa Thù.

"Phụ vương!" Tuy Hoa Thù làm Thượng Tôn ở Thiên Cung ngàn năm nhưng vẫn luôn nghe lời Khổng Tước Vương. Lúc này gặp phụ thân, bao nhiêu ủy khuất cùng căm giận hiện lên mặt: "Hôm nay tiểu nha đầu Phượng Ẩn kia..."

"Thù nhi!" Sắc mặt Hoa Mặc trầm xuống, quát lớn một tiếng, đôi mắt của hắn hơi híp lại: "Nàng bây giờ đã là Phượng Hoàng."

Lời của Hoa Thù ngừng lại, bỗng nhiên phất tay áo, hiện ra không cam lòng: "Phụ vương, cũng vì Khổng Tước nhất tộc là chư thần từ thời Thượng Cổ, chúng ta phải vĩnh viễn bị Phượng tộc hạ nhục sao? Chẳng qua Phượng Ẩn giáng thế ngàn năm, thức tỉnh được mấy ngày đã là Hỏa Phượng, có thể dễ dàng kế vị Phượng Hoàng, ta đây mấy ngàn năm cố gắng có là gì! Phụ vương người chấp quản Bách Điểu Đảo vạn năm, chẳng lẽ cũng phải ở trước mặt nàng quỳ gối lấy lòng?"

Hoa Thù nói đến chuyện Khổng Tước Vương Hoa Mặc không cam lòng nhất trong mấy vạn năm qua. Đáy mắt hắn lộ ra tia ảm đạm, chậm rãi nói: "Không cam lòng thì như thế nào, Phượng Hoàng nhất tộc là Thượng Cổ Thần thú, vừa sinh ra linh lực đã cao hơn tất cả các loài chim tiên khác." Hắn thấy Hoa Thù lại muốn nói, xua tay áo: "Ta vừa vào Thiên Cung đã nghe nói chuyện hôm nay xảy ra ở Lưu Tiên Hồ."

Ánh mắt Hoa Mặc nặng nề nhìn vào Hoa Thù: "Con quá tùy hứng, nhất thời quên mất còn có nhiều thời gian để tranh tước vị, Khổng Tước nhất tộc của chúng ta cần chính là vinh quang ngàn năm vạn năm."

Hoa Thù sững sờ: "Phụ vương, ý của người là...?"

"Thiên Đế đã ban xuống chiếu lệnh, sau ba tháng chính là thời gian chọn tân đế. Chỉ cần con có thể trong Cửu Cung Tháp thắng những người khác, con chính là Thiên Đế đời kế tiếp. Khổng Tước nhất tộc sẽ không khuất phục dưới bất kì tiên môn nào nữa, bao gồm cả Ngô Đồng Phượng Đảo."

Đáy mắt Hoa Thù lộ ra xấu hổ, thấp giọng nói: "Phụ vương, con bây giờ chỉ là Thượng quân đỉnh phong, Phượng Ẩn đã là Bán Thần, nếu nàng tham gia tranh đoạt trong Cửu Cung Tháp, con không thắng được nàng. Hơn nữa trong Tiên môn còn có các chưởng môn cùng tứ đại Thượng Tôn Thiên Cung, tiên lực của họ đều không dưới con, con..."

Nguyên Khải là nhi tử của Chân Thần, chủ nhân Thanh Trì Cung, theo lẽ thường sẽ không vào Cửu Cung Tháp tranh đoạt vị trí Thiên Đế, hai cha con Hoa Mặc cũng không tính Nguyên Khải vào trong đó.

Hoa Thù chưa nói xong, Hoa Mặc đột nhiên chỉ tay về phía trước, một chậu hoa lan trước điện bay đến trước mặt hai người. Lòng bàn tay hắn hóa ra một tia linh lực rơi vào hoa lan trong chậu, hoa lan vừa còn đầy tiên khí trong nháy mắt đã khô héo chết đi. Linh lực xuất ra trong chớp mắt, Hoa Thù đã cảm giác được một sức mạnh lạnh lẽo chạm tới nàng.

Hoa Thù thấy tình hình này, vui mừng: "Phụ vương, người đã tấn Thần rồi sao?!"

Nàng có sức mạnh Thượng quân đỉnh phong, chỉ có người đã tấn vị Thượng Thần mới có thể tạo nên áp chế đáng sợ như vậy với nàng.

Nàng vui mừng xong lại sững sờ: "Phụ vương, linh lực của người hồi phục thế nào? Sao tấn vị không có một chút động tĩnh. Còn nữa, linh lực của người..." Đáy mắt vui mừng của Hoa Thù bình tĩnh trở lại, lộ ra sự chờ đợi.

"Không phải tiên lực sao?" Hoa Mặc nhíu mày, đáy mắt kiêu ngạo lộ ra một chút lạnh lùng: "Vậy con nói phụ vương dùng linh lực gì?"

Hoa Mặc vừa mới sử dụng linh lực Hoa Thù chưa bao giờ thấy qua, đáy lòng nàng có chút bất an, đột nhiên nhớ tới Ma tộc ngàn năm trước xuất hiện bên cạnh nàng.

Ngàn năm trước Khổng Tước đảo suy yếu, Hoa Mặc tiên đan vỡ vụn linh lực tổn hao. Nàng một mình sức yếu, chỉ có thể dựa vào đan dược Ma tộc cung cấp liều mạng tu luyện tiên lực, nàng bình thường cũng sẽ dùng một chút tin ở Tiên tộc báo cho Ma tộc. Lúc trước Thủy Ngưng thú A Âm nói Hồng Dịch bị Ma tộc khống chế mới phạm phải đại tội diệt môn Đại Trạch Sơn làm nàng hoảng sợ một thời gian, cũng chính vì vậy nàng mới không thể để A Âm sống sót. Bây giờ phụ vương một thân linh lực khó phân biệt, chẳng lẽ người đã sớm biết Ma tộc còn tồn tại, người tu luyện ma lực hay sao?

"Phụ vương, chẳng lẽ người vừa dùng chính là ma lực?" Hoa Thù mở miệng, đáy mắt lộ ra sự phức tạp.

Nàng năm đó tuy dựa vào Ma tộc nhưng chỉ là dùng đan dược để tăng linh lực, chưa từng tu luyện ma khí. Trong đáy lòng Hoa Thù, nàng vẫn luôn hãnh diện bản thân là Tiên nhân nên xem thường Yêu tộc cùng Ma tộc.

"Phải nhưng cũng không phải." Khổng Tước Vương xua tay: "Ta không phải tu luyện ma lực bình thường, mà là mang ma khí luyện hóa vào trong cơ thể. Không cần suy nghĩ người kia là ai, chính là Ma tộc năm đó bên cạnh con cung cấp đan dược tăng tiên lực."

"Phụ vương, Ma tộc là người thu xếp đến bên cạnh con phải không?" Hoa Thù nghẹn ngào nhìn chằm chằm: "Người, người luyện hóa nó rồi sao?"

Ma tộc quả nhiên là do phụ vương sắp xếp đến bên cạnh nàng, nhưng Ma tộc có bao nhiêu năng lực Hoa Thù đều biết, phụ vương sao có thể luyện hóa nó?

Thấy Hoa Thù sắc mặt kinh ngạc, Hoa Mặc nói: "Mấy vị ca ca của con ngu dốt bất lực, nếu không hợp tác cùng Ma tộc, để con trong thời gian ngắn nhất tu luyện thành Thượng quân đỉnh phong, Bách Điểu Đảo của chúng ta sao có thể cùng Ưng tộc phân tranh?"

"Nhưng cùng Ma tộc hợp tác là một chuyện, người tu luyện ma lực lại là một chuyện khác." Hoa Thù lo lắng nói: "Người ngày mai sẽ gặp Nguyên Khải Thần quân cùng Phượng Ẩn, mặc dù người đã thành Thần, nhưng bọn họ nếu phát hiện cơ thể người có ma khí, hợp sức với sức mạnh của Thượng Tiên Thiên Cung nhất định có thể ngăn cản người! Đến lúc đó Bách Điểu Đảo sẽ trở thành mục tiêu cho Tiên tộc chỉ trích tiêu diệt..."

"Trong cơ thể ta cũng không phải là ma lực thuần khiết." Lòng bàn tay Hoa Mặc hóa ra một đạo linh lực, linh lực không phải màu trắng cũng không phải màu đen, mà là hỗn độn màu xám, sự thật không phải ma lực.

"Nếu ta dùng chính là ma lực, vừa rồi đã bị hai người kia phát hiện." Trên mặt Hoa Mặc ẩn hiện kiêu ngạo, hiện ra sự khinh thường đối với Nguyên Khải cùng Phượng Ẩn. Hắn nhìn linh lực trong lòng bàn tay, đáy mắt mê mẩn: "Chưa từng có tiên nhân tu luyện ma lực hơn ta, ta là người duy nhất trong thiên hạ này. Không ngờ Tiên lực cùng Ma lực dung hợp có thể hóa ra thần lực mới, thần lực này vô cùng mạnh mẽ. Chỉ trong ngàn năm, không chỉ giúp ta tu sửa nội đan, còn không tốn chút sức nào tấn thăng làm thần. Đợi một thời gian nữa đừng nói là Tam giới, cho dù là Thượng Cổ giới cũng phải tôn kính Hoa Mặc ta. Nếu bọn hắn phát hiện thần lực trong cơ thể ta thì sao? Ai có thể chứng minh ta tu luyện chính là ma lực?"

Hoa Mặc phất tay lên, mang linh lực trong lòng bàn tay đẩy đến trước mặt Hoa Thù: "Thù nhi, chỉ cần con hấp thụ thần lực trong cơ thể phụ vương, mang thần lực này cùng tiên lực trong cơ thể con dung hợp, có phụ vương giúp con dốc lòng tu luyện, con nhất định có thể sau ba tháng nữa trong Cửu Cung Tháp đánh bại Phượng Ẩn cùng các tiên nhân khác, đoạt lấy vị trí Thiên Đế."

Thần lực màu xám thần bí u ám, Hoa Thù đưa tay chạm vào đạo thần lực, cảm nhận được sự lạnh lẽo của thần lực nhanh chóng thu tay về.

Nét mặt nàng phức tạp, lui ra phía sau hai bước, nói: "Phụ vương, không được! Cho dù linh lực này đã bị người luyện hóa, nhưng nó vẫn xuất phát từ Ma tộc, con là Tiên nhân không thể tu luyện ma lực."

Nàng nói xong rủ mắt xuống, không dám nhìn sắc mặt Khổng Tước Vương.

Đáy mắt Hoa Mặc chợt thoáng qua thâm độc cùng ảm đạm, nhưng hắn vẫn giữ sắc mặt ôn hòa, nhìn không một chút buồn phiền.

"Thôi được, con không đồng ý phụ vương cũng không ép con. Những năm qua nếu không phải có con, Bách Điểu Đảo cũng sẽ không có danh vọng cùng địa vị như hiện tại." Hoa Mặc thở dài, khoát tay: "Con còn phải chuẩn bị thọ yến cho tối mai, đi nghỉ ngơi sớm đi."

Hoa Thù gật đầu, quay người lui ra ngoài. Giọng Khổng Tước Vương nặng nề vang lên sau lưng nàng.

"Thù nhi, đây là cơ hội tốt nhất giúp Khổng Tước nhất tộc thay đổi vận mệnh. Còn ba tháng, nếu con thay đổi chủ ý hãy tới gặp phụ vương."

Bóng lưng Hoa Thù cứng đờ, nàng vội vàng gật đầu, đi ra ngoài.

Mặt nàng mặt không chút thay đổi đi ra khỏi đại điện, không làm tiên hầu bên ngoài điện hoài nghi, cho đến khi đi vào một viện nhỏ sau điện, đi đến bên cạnh hỉ phục nhuốm máu trong phòng, cả người nàng giống mất đi sức lực ngã quỵ xuống.

Hoa Thù nhẹ nhàng chạm vào hỉ phục cổ xưa, đáy mắt lộ ra hoảng hốt cùng sợ hãi, nhưng khi nhớ tới Nguyên Khải cùng Phượng Ẩn bên Lưu Tiên Hồ sỉ nhục nàng, nàng lẩm bẩm nói: "Lan Phong, chàng nói cho ta biết ta nên làm gì?"

Trong đại điện Tú Dương Điện, Khổng Tước Vương nhẹ nhàng rủ mắt xuống, vuốt lòng bàn tay thần lực, vẻ mặt có chút xa xăm.

Ngàn năm trước tại La Sát Địa, Ma tôn dùng nửa linh hồn nhập vào trong cơ thể hắn, muốn khống chế hắn nhân lúc hỗn loạn gi ết chết Nguyên Khải, thật không ngờ đến trời xui đất khiến Ma tôn bị tổn thương bởi thần lực trong hoa sen của Thủy Ngưng Thú A Âm. Sau đó Thiên Đế đột nhiên xuất hiện, Ma tôn sợ bị phát hiện nên phong ấn thần thức giấu trong cơ thể hắn. Hắn lợi dụng thời cơ này trong ngàn năm cưỡng ép luyện hóa một nửa thần thức của Ma tôn, mang tiên lực cùng ma lực dung hợp, hóa thành một loại linh lực hoàn toàn mới. Linh lực này vô cùng mạnh mẽ, hắn vì tu luyện linh lực kỳ lạ mà từ chối tước vị ở Thiên Cung, luôn ở Bách Điểu Đảo tu luyện, cuối cùng vào năm trăm năm trước tấn thăng thành vị Thượng Thần thứ tư trong Tam giới.

Càng kỳ diệu hơn chính là loại linh lực này không chỉ cực mạnh, ngay cả độ kiếp cũng không có tiếng động, không bị Phượng Nhiễm cùng Nguyên Khải phát hiện. Khuyết điểm duy nhất chính là thần lực trong cơ thể hắn quá bá đạo, phải không ngừng dùng linh lực nuôi dưỡng, mới có thể duy trì thần lực và tu luyện nhanh chóng.

Ngàn năm trước Hoa Mặc dưới sự giúp đỡ của Ma tôn, lợi dụng linh lực của tộc nhân Ưng tộc để chữa trị nội đan. Ngàn năm sau dù hắn đã tấn thăng làm Thần, nhưng vẫn bắt tộc nhân Ưng tộc cung cấp linh lực nuôi dưỡng thần lực trong cơ thể hắn.

Ưng tộc cùng Khổng Tước đều là chim tiên, căn nguyên linh lực cực kỳ giống nhau. Hai tộc lại xưa nay có thù, Hoa Mặc xem tộc nhân Ưng tộc là lựa chọn hàng đầu để nuôi dưỡng thần lực trong cơ thể.

Hoa Mặc luyện hóa thần thức của Thanh Ly, cũng đã biết thân phận của nàng cùng mọi thứ trong Cửu U Luyện Ngục. Thanh Ly tuy là Yêu tộc, nhưng nàng ở Cửu U Luyện Ngục đã loại bỏ yêu xương, hóa thành Ma tộc thuần khiết sau đó tu luyện ma lực. Nhưng hắn không giống, hắn vẫn còn tiên cốt, tiên ma chi lực cùng dung hợp trong cơ thể hắn, mới hóa thành thần lực mới của hiện tại.

Nhớ đến trong thần thức của Thanh Ly hắn nhìn thấy Ma quân bí ẩn cùng ma lực vô cùng đáng sợ, Hoa Mặc liếʍ môi, đáy mắt không che giấu vẻ thèm khát cùng một tia run rẩy ý chí.

Nếu như hắn có thể luyện hóa Ma quân trong Cửu U Luyện Ngục, cho dù là Thượng Cổ Thần giới, cũng không có ai có thể chiến thắng hắn!

Đáy mắt Khổng Tước Vương đã không còn một tia tình cảm cùng thần trí, chỉ còn lại khao khát sức mạnh thúc đẩy dã tâm cùng thâm độc.

Ở sâu trong biển Thí Thần Hoa tại Cửu U Luyện Ngục, dường như phát hiện được ác ý từ nơi xa, Thần quân tóc trắng nhếch miệng, lộ ra một nụ cười giễu cợt.

"Tiểu Bạch Phát, ngươi đang suy nghĩ chiêu gì để hại người, cười đến bỉ ổi như vậy?"

Trong biển hoa yên tĩnh, một giọng nói đột ngột đột vang lên. Biển Thí Thần Hoa cùng ghế ngọc lạnh lẽo ngàn năm trước đã bị một hàng cây ăn quả vây quanh tứ phía, dưới cây ăn quả cỏ thơm mọc um tùm suối nước róc rách, trong phạm vi vài dặm sức sống vô cùng mạnh mẽ, chỉ còn để lại một chút khoảng trống cho người lạnh lùng ngồi trên ghế ngọc.

Lúc này một con Thủy Ngưng thú toàn thân xanh biếc ngồi trên cây đào, chân ôm một quả đào còn to hơn thân nó chậm rãi uống nước đang tràn ra, nó nhìn mặt Ma quân tóc trắng, bất ngờ hỏi một câu như vậy.

Ma quân lạnh lùng ngồi trên ghế ngọc bị một tiếng "Tiểu Bạch Phát " làm nhếch khóe miệng, sau một lúc mới ngăn chặn ma lực mạnh mẽ trong cơ thể không xuất ra, lạnh lùng nói mấy chữ: "Bản Tôn tên là Huyền Nhất."

"Ta biết ta biết, ai da ngươi nhìn xem chúng ta làm hàng xóm đã nhiều năm như vậy, kêu tên nhiều nghe không thân thiết, ngươi gọi ta là Tiểu Béo đi." Thủy Ngưng thú cười nói, gặm trái đào thoải mái còn ợ hơi.

Nó nghĩ hắn có lẽ ăn được, chầm chậm quạt cánh nhỏ nhìn Huyền Nhất trên ghế ngọc bay đến: "Tiểu Bạch Phát, ngươi cười đắc ý như vậy có phải là nhìn thấy cái gì không? Nói cho ta biết đi, bên trong Luyện Ngục thật nhàm chán!"

Thủy Ngưng thú ôm trái đào đang chảy nước văng khắp nơi bay tới. Mắt thấy Thần thú cùng quả đào sắp rơi vào người Huyền Nhất, lúc này một đạo thần lực không chút lưu tình từ đầu ngón tay Huyền Nhất bay đến Thủy Ngưng thú.

"Ai da!" Thủy Ngưng thú kêu một tiếng, toàn bộ cơ thể bị thần lực của Huyền Nhất bao phủ.

Huyền Nhất phất tay, thần lực bao trùm Thủy Ngưng thú cùng hạt đào bay đến treo ngược trên cây đào.

Thủy Ngưng thú bên trong thần lực chổng chân lên trời, nó ôm hạt đào nước mắt rưng rưng, mở miệng nhìn tiểu Yêu Long dưới tàn cây đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Ô ô ô ô ô, Tam Hỏa, Tiểu Bạch Phát lại bắt nạt ta!"

Dưới cây đào tiểu Yêu Long nghe tiếng Thủy Ngưng thú kêu rên, hận không thể cuộn tròn lại ẩn thân biến mất, nhắm mắt giả chết không nghe thấy gì.

"Câm miệng, còn khóc Bản Tôn sẽ mang toàn bộ cây đào của ngươi đốt thành củi lửa." Câu này rất linh thiêng, Thủy Ngưng thú lúc này ôm chặt hạt đào trước ngực, ngậm miệng thật chặt, rơi giọt nước mắt không nói lời nào.

Thật lâu sau, thấy sắc mặt Huyền Nhất dịu lại, nó nhẹ nhàng dịu dàng mở miệng: "Bạch Phát Ma Thần, ngươi đã nhìn thấy cái gì? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta biết một chút đi, ta bảo đảm không bao giờ giấu hạt đào dưới ghế của người."

Cuối cùng vẫn là Thần thú của hai vị hỗn độn Thần Chủ, đúng là không sợ chết.

Huyền Nhất nhìn thấy con Thủy Ngưng thú vẫn náo loạn không sợ chết, đáy mắt vạn năm không kinh ngạc thoáng qua gợn sóng.

"Chẳng qua là mấy tên không đáng nhắc tới." Hắn mở miệng nói, thấy Thủy Ngưng thú mở to mắt nhìn hắn, mới tốt bụng nói một câu: "Yên tâm, tiểu chủ nhân của ngươi còn tung tăng nhảy nhót, không chết."

Thấy Thủy Ngưng thú thở phào một hơi, khóe miệng hắn cong lên mang theo ác ý nhẹ cười, lạnh lùng nói: "Về sau thì ta không chắc."

Hơi thở của Thủy Ngưng thú mới đi vào đến ngực, suýt chút bị câu nói của Huyền Nhất làm cho nghẹn chết. Giống như đã chịu ủy khuất lớn, Thủy Ngưng thú hừ hừ, nằm xuống bên trong vòng tròn của thần lực, không chịu động đậy.

Dưới cây đào tiểu Yêu Long có chút mở mắt, thấy hai tên dở hơi đều không lên tiếng nữa, mới chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Thủy Ngưng thú cùng tiểu Yêu Long bên trong Cửu U Luyện Ngục, chính là Tam Hỏa cùng Bích Ba ngàn năm trước thay Thiên Khải trấn giữ Tử Nguyệt Sơn.