Editor: Ngọc Nguyệt
Sebastian lái ô tô ra bãi đỗ xe, nhìn thoáng qua ghế đằng sau.
"Ngài muốn về luôn không?
"Không, ta còn phải đến một nơi." Tia nở nụ cười lạnh. "Ta cũng không phải loại người bị khi dễ cũng không đánh trả!"
"Tôi rất vui khi ngài không phải người như vậy."
Hắn chuyển tay lái, chiếc xe rẽ vào một con đường khác.
Công ty chế tạo đồ chơi Depamal ở ngay cạnh quảng trường -- không biết là trùng hợp hay có nguyên nhân nào khác, kiến trúc kiểu mới, hoàn toàn khác với công ty đồ chơi của gia tộc Phantomhive kia.
Sebastian nở nụ cười ngọt ngào với cô tiếp tân trẻ tuổi nói ra thân phận và mục đích hai người đến.
Một lúc sau, cửa thang máy ở một góc đại sảnh mở, một người phụ nữ bước ra, nhìn lướt qua đại sảnh một cái, đi đến chỗ Tia.
"Để ngài đợi lâu rồi, tôi là Vivian Lesly, thư kí của ngài Phyrand. Ông ấy đang nghe cuộc gọi quan trọng nên không thể tự mình xuống đón tiếp ngài."
Người phụ nữ mỉm cười nói, nhưng vẻ mặt không che dấu được sự khẩn trương, hiển nhiên tiếp đãi một nữ bá tước không phải công việc hằng ngày của cô.
Tia thản nhiên trả lời: "Không sao, ta cũng không gọi điện hẹn trước."
"A, vậy -- mời theo tôi."
Cô đi trước dẫn đường.
Trong thang máy, cô không nhịn được tò mò lén lút quan sát hai người -- cô gái mười bốn, mười lăm tuổi và chàng trai hơn hai mươi tuổi, một tổ hợp kì quái, nhưng không có cảm giác kì lạ, ngược lại khiến người ta cảm thấy đáng lẽ phải thế.
Đang suy nghĩ, Sebastian như biết ánh mắt lén lút của cô, quay đầu nhìn cô một cái, cô không khỏi xấu hổ dời tầm mắt.
Lesly dẫn hai người qua hành lang, đến trước một căn phòng gồm hai gian liền nhau trong tối. Cô gõ cửa sau đó đẩy vào.
"Nữ bá tước Phantomhive đến rồi ạ."
Tia đi vào văn phòng mới trang hoàng, Sebastian không đi theo mà ở ngoài cùng với Lesly.
Lesly ngồi trước bàn làm việc của mình, cố gắng thể hiện hình tượng "Tôi rất chuyên nghiệp, tôi rất bận rộn" của một thư kí, nhưng lông mi hơi rung và khóa miệng thẳng tắp vì căng thẳng của cô đã lộ rõ sự khẩn trương.
"Rất xin lỗi khi đã đột ngột đến đây, quấy rầy công việc của cô rồi." Sebastian lịch sự nói.
"Không, không sao." Lesly ngẩng đầu mỉm cười.
"Cô trẻ như vậy đã đảm nhiệm chức thư kí tổng giám đốc, thật sự rất xuất sắc!"
Lesly ngượng ngùng nói: "Sao vậy được, là ngài Phyrand không chê tôi, dạy tôi rất nhiều thứ."
"Ha ha, cô thật khiêm tốn!"
"Không phải, ngài Phyrand thật sự rất lợi hại, công ty có thể đứng lên là nhờ ngài Phyrand, tôi đã học từ ngài ấy không ít điều!" Lesly sùng bái nói.
"Nghe qua đúng là rất lợi hại!"
"Đúng vậy!" Lesly nhỏ giọng, thần bí nói. "Nhân viên cấp dưới chúng tôi đều cho rằng ngài Phyrand xuất thân từ một gia tộc lớn, nên mới có cách khởi nghiệp một công ty như vậy trong thời gian ngắn."
"Mọi người đều nói vậy ư? Thật thú vị!"
Lesly bỗng nhận thấy hành động vừa rồi của mình quá liều lĩnh, thể hiện sự thân mật quá mức, không khỏi đỏ mặt, trở về bộ dáng đang làm việc.
"Khụ, đương nhiên, đây chỉ là lời đồn sau lưng mà thôi.
Trong phòng tổng giám đốc, một người đàn ông từ sau chiếc bàn lớn đến mức có thể làm giường xuất hiện, nghênh đón Tia. Khuôn mặt hẹp dài, mũi cao thẳng, cằm sạch sẽ, đôi mắt màu nâu lộ ra sự chân thành.
"Xin chào mừng ngài! Ngài đến khiến tôi cảm thấy cực kì vinh hạnh. Mời ngồi, ngài muốn uống gì không?"
"Không cần khách khí thế, lần này ta đến làm đối thủ cạnh tranh của quý công ty." Tia đi thẳng vào vấn đề.
Phyrand nhất thời nghẹn lời, hiển nhiên không ngờ nàng trực tiếp nói ra như thế, trong ánh mắt
có thêm vài phần nghiêm túc.
Phyrand ngừng lại một chút, rồi nói: "Không, cho dù như vậy vẫn rất hoan nghênh."
Tia lẳng lặng quan sát, dường như cũng không vội mở miệng.
Ngược lại Phyrand lại mất kiên nhẫn trước. "Như vậy tôi có tài cán gì cống hiến sức lực vì ngài không?"
Tia bỗng bật cười như nghĩ đến chuyện gì rất buồn cười.
"Ông biết không, công ty đồ chơi của gia tộc ta đã tồn tại hơn một thế kỉ. Có lẽ nó thật sự đã già, so ra kém công ty mới lập, nhưng trong thời gian đó, chúng ta đã học được không ít điều."
Nàng nhìn thẳng hai mắt Phyrand, thản nhiên nói: "Trong đó, điều quan trọng nhất là việc buôn bán khác với những việc khác, phải làm đến nơi đến chốn. Mặc dù ông ngẫu nhiên có thể thành công, nhưng chỉ là tạm thời, không thể dài lâu. Sự thật đã chứng minh rất nhiều lần, có thể tồn tại sau khi trải qua thời gian khó khăn chính là thương nhân đứng đắn."
Phyrand đón lấy ánh mắt của nàng, thận trọng trả lời: "Có lẽ ngài đúng, nhưng đôi khi mọi người không thể không dùng cách không quang minh chính đại, huống chi theo như ngài nói, chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Tia không vì bị phản bác mà tức giận, nàng mỉm cười: "Ta hiểu. Xác thực, đôi khi người ta không thể không làm một vài chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng ta rất tiếc với loại chuyện ấy. Ông bề bộn nhiều việc, ta cũng không quấy rầy."
Nàng từ chối đề nghị tiễn xuống lầu của Phyrand, đi vào thang máy cùng quản gia. Sebastian ấn con số, nhìn vẻ mặt không biểu tình gì của nàng từ ảnh ngược trên tường, đoán được mục đích của nàng không thành.
"Có vẻ như sức hấp dẫn của ngài không có tác dụng."
Tia lại liếc hắn một cái. "Ngươi đang nói bản thân à?"
"Nếu ngài có thể cho tôi chút thời gian, có lẽ sẽ có bất ngờ đáng vui mừng ngoài ý muốn."
"Tốt, đợi đến khi không còn cách khác, chúng ta có thể thử."
Sebastian đang định mỉm cười, lại nghe Tia nói: "Nhưng mê hoặc nhân vật nhỏ như vậy không thú vị gì hết, phải trực tiếp mê hoặc boss, không phải sao?"
Nụ cười của hắn cứng đờ. Trước mắt, người có thể gọi là boss cũng chỉ có một vị, mà vị này hẳn là nam....
Cửa thang máy mở, Tia đắc đi đi ra ngoài.
Ánh đèn thủy tinh chiếu sáng đại sảnh yến hội như ban ngày, hoa tươi trái mùa ở xung quanh. Nam nữ trang phục xa hoa hoặc nhóm năm người, nhóm ba người tụ tập một chỗ nói chuyện, hoặc khiêu vũ theo tiếng nhạc. Những người phục vụ mặc đồng phục nhẹ nhàng mang đồ uống và món tráng miệng lên.
Tia và Olga Dyle Kain ngồi một góc sáng của đại sảnh, nhỏ giọng trò chuyện. Đêm nay là lễ đính hôn chị họ của Olga Dyle, Tia cũng tham gia. Ngày học viện xảy ra chuyện, Olga Dyle Kain bị cảm không dậy nổi, ngược lại tránh được một kiếp. Tuy hội chị em nhà Tera Catherine và học viện Trinity đều không còn tồn tại, nhưng họ vẫn giữ liên lạc.
"Hôn sự của chị họ cuối cùng cũng quyết định, tiếp theo hẳn là đến lượt tôi rồi." Olga Dyle hơi cảm khái.
Tia như bật cười. "Có phải rất sốt ruột không?"
"Không vội không được! Người có thân phận như chúng ta, phạm vi lựa chọn có hạn, không nhanh lựa chọn thì sẽ bị người khác cướp mất!"
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tia, cô nhịn không được bỡn cợt. "Đương nhiên, so với tôi, Tia cậu càng phải tuyển chọn sớm hơn một chút.
Tia bất đắc dĩ nói: "Làm ơn đi, tôi mới bao nhiêu tuổi chứ!"
"Thì sao, đính hôn ở lúc năm, sáu tuổi cũng có khối người. Huống chi làm người thứ kế duy nhất của gia tộc Phantomhive, nữ bá tước giàu có, hôn ước còn nhiều vấn đề hơn so với bọn tôi, môn đăng hộ đối, không thể tổn hại lợi ích tương lai của gia tộc, còn phải đủ tiêu chuẩn về dung mạo, phẩn chất... Haizz!"
Olga Dyle dùng sức gật đầu một cái, nói ra câu kết.
"Không nhanh bắt đầu tuyển chọn, chỉ sợ không gả được!"
Tia không biết nên khóc hay cười. "Đâu nghiêm trọng như cậu nói!"
"Nói cũng đúng, chồng tốt tìm không thấy thì có thể tìm tình nhân!"
Olga Dyle nhìn lướt qua đằng sau Sebastian. Cô tận mắt nhìn thấy cảnh một chàng trai trẻ tuổi do dự suy nghĩ có nên đến gần không lại bị ánh mắt của vị quản gia kia làm lùi bước.
Cô nở nụ cười sâu xa, hạ giọng. "Tôi thấy tên quản gia của cô là một đối tượng tình nhân không tệ!"
Tia khẽ nhíu mày. "Câu nói đùa của cậu một chút cũng không buồn cười."
Olga Dyle nhận thấy nàng có chút mất hứng liền đổi chủ đề sang chuyện nữ hoàng dường như định trùng tu lại học viện Trinity.
Không đợi buổi lễ kết thúc, Tia đã quyết định rời đi. Nàng đi theo hành lang đến cửa lớn, bỗng nghe thấy một giọng nói.
"Nữ bá tước Phantomhive, xin dừng bước."
Tia xoay người, phát hiện người gọi nàng là Maia Hemingway. Cô mặc chiếc váy dài màu vàng, mái tóc xoăn nhẹ với trang sức bằng thủy tinh, khí chất tự tin và cao quý, quả thực như là một người khác. Đối với một Maia như vậy, dù Tia có cảm thấy kinh ngạc vẫn không biểu lộ ra.
"Xin lỗi vì đột ngột gọi ngài, nhưng tôi có lời muốn nói. Đương nhiên, tôi muốn nói chuyện riêng." Maia nhìn thoáng qua vị quản gia áo đen, nói thêm.
Tia vốn định từ chối rồi lại đổi ý.
"Sebastian, giúp ta mang áo khoác đến."
"Vâng, tiểu thư."
Sebastian nhìn thoáng qua Maia, xoay người rời khỏi.
Tia đứng sang một bên, xoay người nhìn Maia, chờ cô nói ra ý đồ.
"Nhìn thấy tôi xuất hiện ở đây, hẳn là ngài rất kinh ngạc!" Maia mỉm cười, trong giọng nói không che dấu sự đắc ý.
Lễ đính hôn lần này có khách mời được lựa chọn cẩn thận, dù là quý tộc nhưng không phải ai cũng có tư cách tham gia.
Nếu bình thường, Maia tuyệt đối không có cơ hội đứng ở đây nói chuyện với Tia, nhưng bây giờ không giống trước kia. Đúng vậy, Tia vẫn là nữ bá tước, nhưng cô không phải người của mấy tháng trước. Bước vào cái vòng luẩn quẩn này, có thể có tư cách đối thoại với Tia. Đương nhiên, đây chỉ là bắt đầu, cô sẽ còn bước đi tiếp, cho đến một ngày nào đó có thể dẫm nát nàng dưới chân!
Tia lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, ta không có hứng thú với nguyên nhân cô ở đây. Mặc kệ cô tìm ta vì chuyện gì, cứ nói thẳng đi."
Vẻ mặt Maia cứng ngắc một chút, lập tức khôi phục bình thường.
"Vậy sao? Thật đáng tiếc, tôi còn tưởng quan hệ giữa tôi và ngài có thể thân thiết hơn một chút, dù sao chúng ta đều ở học viện Trinity, tôi cũng biết không ít chuyện về ngài.
Ánh sáng nhạt trong mắt Tia chợt lóe. "Học viện Trinity? Đúng, đáng tiếc ta chỉ học vài tháng thì tạm thời nghỉ học vì không khỏe, sau đó, học viện lại đóng cửa vì vài lí do. Đương nhiên việc này cô hẳn là phải biết."
"Kỳ lạ thật, chuyện tôi nghe được không giống như thế."
"Vậy chắc chắn cô nghe lầm nhìn nhầm rồi." Dừng một chút, không đợi Maia mở miệng, Tia nói tiếp. "Đúng rồi, nghe nói nữ hoàng có ý định trùng tu học viện Trinity, lúc này nói những lời không tốt rơi vào tai bệ hạ cũng khá tệ. Cô nói đúng không?"
Maia miễn cưỡng cười. "Ngài nói đúng."
"Cô còn việc gì khác không?"
Nhìn vẻ mặt hờ hững của Tia, Maia không khỏi âm thầm cáu giận. Cô vốn định mượn cơ hội này khoe khoang, đối phương lại cứng mềm không ăn, không, phải nói là từ đầu đến cuối đều không để cô vào mắt, điều này khiến người cao ngạo như cô tức giận phát điên! Maia nghĩ đến mấy lá bài tẩy trong tay mình, chậm rãi bình tĩnh lại.
-- không sao, giờ cô không để ta vào mắt, nhưng đợi giây phút ngả bài kia, chính là lúc cô hối hận!
Cô lại lộ ra nụ cười tự tin. "Tôi chỉ tới biểu đạt chút thiện ý của mình, nếu ngài không muốn thì quên đi. Tuy với ngài, tôi chỉ là một sự tồn tại không đáng kể, nhưng tôi tin một ngày nào đó ngài sẽ phát hiện mặc dù tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng cực kì đáng quý."
"Có lẽ." Tia không cảm xúc trả lời.
"Tôi đi trước."
Maia đi đến đại sảnh buổi lễ, đi chưa xa đã gặp một người đàn ông ra đón, hai người nói chuyện vài câu liền cùng rời đi.
Tia có chút cảm giác không hiểu. Nàng thật sự không hiểu dụng ý Maia gọi nàng, cho dù cùng trong giới quý tộc, cấp bậc hai người vẫn xa nhau, căn bản không có gì để khúc mắc. Suy nghĩ chốc lát, nàng cũng chỉ có thể kết luận do tâm lí ghen tị nhàm chán của thiếu nữ.
Sebastian lặng lặng đi trên hành lang, tư thái thong dong, không có cảm giác hờn giận khi bị đuổi đi -- được rồi, nếu có cũng không nhìn ra.
Từ một đầu hành lang khác, một cô gái cao gầy đi đến, mái tóc đen rủ trên vai, chiếc váy đỏ như lửa ôm lấy cơ thể mềm mại của cô. Đôi môi đỏ mọng như máu, chiếc mặt nạ vàng chỉ để lộ đôi mắt màu tím vừa gợi cảm vừa thần bí. Người còn chưa đến gần, mùi hương mê hương đã bay đến.
Ngay lúc hai người sắp lướt qua nhau, Sebastian bỗng dừng bước.
"Vị tiểu thư này, trước đây có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi không?"
Cô gái xoay người, môi đỏ mọng nở nụ cười mê người.
"Ồ, không ngờ một chàng trai xuất sắc như anh còn sử dụng cách tiếp cận này."
"Nói cũng đúng, tôi thất lễ rồi."
"Anh đi một mình à? Bạn gái đâu? Không phải bị bỏ rơi rồi đấy chứ?" Cô gái che miệng cười khẽ.
Sebastian cũng nở nụ cười thân thiện. "Không phải cô cũng một mình đấy sao?"
"Tôi không giống! Người của tôi rất nghe lời, ngoan ngoãn nằm trong tay tôi."
Cô tiến đến trước mặt Sebastian, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên áo khoác hắn, tràn ngập dụ hoặc nói. "Muốn tôi giúp không? Có lẽ chúng ta có thể làm một giao dịch, hai bên đều có lợi."
Sebastian cúi đầu, hai người gần như thế, động tác đầy mờ ám, người không biết chỉ sợ là coi họ như đôi tình nhân.
"Đề nghị của cô hấp dẫn thật, nhưng tôi thích một trò chơi khó khăn hơn."
"Anh là người quật cường, nhưng tôi thích."
Cô gái ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe miệng Sebastian, lập tức lùi lại.
"Anh nói đúng, trò chơi khó khăn mới thú vị.
Cô cười khẽ, rất nhanh đã biến mất khỏi hành lang như mê cung.
Tia nhìn Sebastian mãi mới xuất hiện, không khỏi oán giận nói. "Sao chậm vậy?"
"Xin lỗi ngài, bị một việc trì hoãn."
Tia bỗng nhíu mày, lạnh nhạt nói. "Ăn vụng cũng không sao, nhưng ít nhất ăn xong thì lau sạch đi!"
Sebastian bình thản rút khăn tay, lau dấu son môi ở khóe miệng rồi hủy thi diệt tích.
Tia há miệng thở dốc, như muốn nói gì đó, nhưng không cam lòng nhịn xuống.
"Bây giờ đi được chưa?"
Sebastian giúp nàng mặc áo khoác. "Ngài không muốn biết trên đường tôi gặp gì sao?"
"Không muốn! Ta không có chút hứng thú!" Tia cứng rắn trả lời.
Sebastian thất vọng. "Thật sự rất đáng tiếc."
Ngọc Nguyệt: Happy Valentine!