Chương 35: Thủ phạm (2)...

Editor: Ngọc Nguyệt

Giống như bị ấn nút tạm dừng, cả ba người đồng thời dừng lại, đem ánh mắt kinh ngạc lẫn nghi ngờ nhìn về phía cửa phòng duy nhất.

Một chiếc xe lăn nhẹ nhàng từ trong bóng tối đi ra. Ngồi trên xe lăn là một cô gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi, trang phục hoa lệ, tóc đen dài ngay ngắn sau lưng. Dù có ánh sáng mờ nhạt vẫn có thể nhìn ra sắc mặt nàng như đang bị bệnh, vẻ mặt không chút thay đổi. Đôi mắt màu lục sâu tựa hồ nước.

Đẩy xe lăn là một chàng trai trẻ tóc đen, áo đuôi tôm đen, găng tay trắng không nhiễm một hạt bụi, khuôn mặt tuấn mỹ, phong thái tao nhã khiến người ta cảm thấy hắn hẳn là nên xuất hiện tại một bữa tiệc trà xã giao của giới thượng lưu, chứ không phải xuất hiện ở đây.

Lisa là người đầu tiên phản ứng lại, liều mạng giãy dụa. Joel đang thất thần, thả cô ra. Cô ngã xuống nhìn lên hai người vừa xuất hiện kia như chủ của mình, khóc lúc: "Cứu, cứu tôi! Họ muốn gϊếŧ tôi! Họ là ma cà rồng!"

Đáng tiếc là cả hai người kia đều không phải sứ giả của chính nghĩa như tưởng tượng của cô, đón tiếp cô không phải trấn an và giúp đỡ, mà là một nhát dao lưu loát xuyên qua người cô.

"Chuyện tiếp theo càng ít người biết càng tốt." Người đó ôn nhu nói.

Lúc này Joel đã bình tĩnh lại, tiến lên vài bước, để Ian ở sau người.

"Cô là nữ bá tước Phantomhive?" Tuy là câu nghi vấn nhưng giọng điệu là khẳn định.

"Joel Farell, và Ian Mir Phillip." Tia bình tĩnh nhìn hai người. "Theo mệnh lệnh của nữ hoàng, tôi đến điều tra vụ việc các nữ sinh ở học viện Trinity đồng loạt mất tích, cuối cùng hôm nay cũng có thể cho ngài ấy một đáp án."

Joel lắp bắp kinh hãi. Anh không ngờ chuyện này khiến nữ hoàng chú ý, lại còn phái một người như vậy đến điều tra. Trong giây lát anh không biết nên ứng đối thế nào.

"Tôi đã thấy cô, vũ hội Halloween đêm đó." Ian bỗng mở miệng.

Trên mặt cậu còn dính vết máu, màu đỏ yêu diễm mà quỷ dị. Ánh mắt mông lung của cậu dừng trên mặt Tia, cậu nhớ tới cái đêm rét lạnh ấy, nhìn thấy một loại xinh đẹp trong trẻo mà lạnh lùng, tịch mịch không thuộc trần thế ấy, cho đến bây giờ, cậu vẫn cảm thấy ở cô gái này, có một điều gì đó đặc biệt, khác với những người xung quanh.

Nghe được vài từ "Halloween", Joel lập tức phản ứng. Lúc đó anh để Ian rời đi sự chú ý của mọi người, không ngờ như vậy lại lộ ra chân tướng.

"Vậy bắt đầu từ lúc đó cô đã nghi ngờ chúng tôi! Thật là không may." Anh tự giễu.

"Đúng. Nhưng không phải hai người không may mà là vì chọn nhầm mục tiêu."

Joel im lặng. Sao anh nghĩ được chị em nhà Roderick kia lại cảm thấy nhàm chán đến mức chơi trò chơi trao đổi thân phận gì đó chứ. Vốn tưởng là chuyện dễ như trở bàn tay, lại thiếu chút nữa hỏng việc. Cuối cùng, tuy đã vất vả chế phục Madeline, nhưng cũng làm ra động tĩnh không nhỏ, bởi vậy mới để Ian rời đi sự chú ý của người khác.

"Đương nhiên, khi đó cũng chỉ là có một nghi ngờ nhỏ, dù sao lấy sức của ngài Mir Phillip thì không thể khiến Madeline hoàn toàn không chống cự. Cho đến sau đó, tôi phát hiện quan hệ giữa hai người. Cho dù như vậy, vẫn có chút kỳ lạ -- đường bí mật dưới giáo đường. Ngay cả hiệu trưởng lâu năm như ngài Amarni còn không biết có chỗ bí mật như vậy, sao hai người lại biết? Ngoài ra lấy sức hai người giấu các thiếu nữ ở dưới giáo đường vẫn có chút khó khăn."

Joel khinh miệt cười: "Vậy, đối với mấy vấn đề này, cô giải thích thế nào đây?"

"Rất đơn giản, còn có một người khác giúp đỡ, bao che cho hai người." Tia rủ mi mắt. "Nếu đã đến rồi, xin hãy vào đi, giáo sư Luciaster."

Người lái xe lúc nãy chậm rãi đi vào, thuận tay bỏ mũ trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ không chút kém Ian.

Trên mặt Luciaster vẫn là nụ cười thân thiện như gió xuân, khách khí nói: "Chào buổi tối, các vị. Tôi rất ngạc nhiên sao ngài biết được."

Tia nhìn anh, âm thầm thở dài.

"Không biết thầy còn nhớ rõ hôm học viện xảy ra chuyện?"

Ánh mắt Luciaster khẽ chuyển. "Ngày đó xảy ra rất nhiều chuyện, ngài đang nói tới việc gì?"

"Các người ở đại sảnh lầu hai của học viện gặp được một cô gái nên Hilia Damien, sau lại đυ.ng phải hai kẻ tập kích, đúng lúc ta ở gần đấy. Khi bị tập kích, giáo sư Luciaster ở hơi xa hành lang, ngài Mir Phillip ở cùng với Hilia, ngài Farell ở một bên đại sảnh, hai bên đều cùng bị công kích. Lúc ấy giáo sư Luciaster ở rất gần ngài Mir Phillip, giữa hai người lại có một thiếu nữ, dưới tình huống như vậy, người bình thường hẳn là cứu hai người kia trước. Nhưng giáo sư Luciaster lại nhanh chóng đến chỗ ngài Farell."

"Đương nhiên, trong ba người, thân phận của Farell là cao quý nhất, cứu cậu ta cũng sẽ có lợi cho bản thân. Nhưng lúc ấy giáo sư Luciaster lại không chút do dự, chứng minh lựa chọn ấy không phải đã cân nhắc, mà gần như là bản năng.

Con người khi gặp nguy hiểm, phản ứng đầu tiên là bảo vệ thứ quan trọng của mình, giống như khi có hỏa hoạn, phản ứng đầu tiên của con người là giữ lấy tiền. Giáo sư Luciaster làm ra hành động như vậy đại khái cũng xuất phát từ nguyên nhân giống như vậy, có thể thấy được quan hệ của hai người tuyệt đối không chỉ có giáo sư và học trò. Loại quan hệ này không phải cha và con, anh và em, càng không phải tình bạn, khiến tôi suy nghĩ một thời gian, cho đến khi nhìn thấy quản gia của mình, tôi mới hiểu. Quan hệ của hai người hẳn là giống như tôi và Sebastian."

Luciaster cười nhẹ. "Làm một người hầu đủ tư cách, trung thành với chủ nhân là điều số một."

"Đúng vậy, người hầu cũng muốn thay chủ nhân giải quyết chuyện chủ nhân lo nghĩ." Tia mặt không chút thay đổi nói tiếp. "Tuy rằng các người có thể tìm được nơi an bài cho những thiếu nữ bị các người lừa gạt, nhưng chung quy vẫn sẽ bị lộ, giáo sư Luciaster sửa sang lại văn phòng, phát hiện bút ký của vị giáo sư lịch sử đã mất tích kia. Hơn mười năm trước, vị giáo sư họ Mai Sắc Tư Đặc phát hiện giáo đường bí mật của học viện, ông không nói cho kẻ nào biết, một mình xuống phòng bí mật ấy tra xét, không ngờ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ông bị nhốt, không ai đến cứu, rồi chết. Đồ dùng cá nhân của ông bị thu hồi, nhưng bút ký, nghiên cứu hoặc mấy thứ như thế của ông bị bỏ quên trong văn phòng. Sau đó văn phòng đổi qua mấy chủ nhân, có rất nhiều đồ, vẫn cho sửa sang lại, đến khi giáo sư Luciaster đến đây. Không hề nghi ngờ, con đường bí mật dưới giáo đường là nơi lý tưởng để giam giữ các cô gái. Dưới sự trợ giúp và che dấu của giáo sư Luciaster, một người lại một người, những thiếu nữ vô tội bị các người lặng lẽ mang đến học viện, nhốt trong phòng, cuối cùng bị gϊếŧ hại, tất cả cũng chỉ vì một suy nghĩ nhàm chán và buồn cười của thiếu niên kia."

"Buồn cười?!" Ian như bị đâm, kích động nói. "Chẳng lẽ muốn xinh đẹp mãi mai, muốn người khác ngắm nhìn mãi mãi chính là chuyện buồn cười?!"

"Đúng." Tia lạnh lùng trả lời. "Trên đời này căn bản là chẳng có gì vĩnh viễn không thay đổi, làm thật nhiều chuyện chỉ vì một việc không thành sự thật, chẳng lẽ không buồn cười?"

Ian sửng sốt, dường như không biết nên phản bác gì, chỉ đỏ mắt trừng Tia.

Joel an ủi: "Đừng nghe cô ta nói, người lạnh lùng vô tình như cô ta đương nhiên sẽ không hiểu được tình yêu vĩnh hằng chân thành tha thiết!"

Tia bật cười: "Đúng là tôi không hiểu, nhưng chẳng quan trọng, quan trọng nhất là anh nghĩ thế nào, anh thật sự tin vào điều đó sao?"

Ian trầm mặc. Sắc mặt Joel trầm xuống, có dự cảm không tốt.

Anh ngắt lời: "Được rồi, cô đã đoán được phần lớn chân tướng, vậy tiếp theo cô định làm gì chúng tôi?"

"Nhiệm vụ của tôi là điều tra chân tướng, về phần xử lí các người như thế nào không phải nhiệm vụ của tôi. Chỉ có thể đem mấy người về giao cho nữ hoàng, để ngài quyết định.

Vẻ mặt Joel

thay đổi. "Không được, cô không thể làm vậy!"

Tia hơi kinh ngạc hỏi: "Sao vậy? Tôi tin chắc lấy quan hệ của anh với nữ hoàng, hẳn là sẽ nhận được một quyết định dễ dãi."

Đúng vậy, vì cái danh dự hoàng tộc, nữ hoàng tuyệt đối không để anh nhận một phán quyết công khai, anh có thể lẳng lặng ở một nơi bí ẩn rồi mọi chuyện sẽ qua. Nhưng Ian không giống thế. Dù là chuyện này hay là tình cảm vượt quá sự cho phép của luân lý giữa hai người, nữ hoàng cũng không để cậu sống sót.

Nghĩ vậy, sắc mặt anh lạnh lùng, lấy khẩu súng lúc trong túi áo nhắm vào Tia.

"Để bọn tôi rời đi, hoặc chờ tôi gϊếŧ hai người thì sẽ đi."

"Joel!"

Ian sợ hãi kêu, theo bản năng giữ lấy cánh tay anh. Joel không nhìn cậu, tập trung tinh thần nhìn đôi chủ tớ trước mặt.

Đây không phải lần đầu Tia bị người dùng vũ khí đe dọa, nhưng trong lòng hơi cảm thấy nhưng vẻ mặt vẫn chẳng thay đổi.

"Vô dụng. Anh hẳn là biết rõ dù hôm nay có thể chạy khỏi đây, anh cũng không thoát được nữ hoàng."

"Chuyện này không cần cô quan tâm! Tôi hỏi, rốt cuộc cô có cho bọn tôi đi không."

Tia khẽ thở dài: "Xin lỗi, tôi không thể. Huống chi để anh đi rồi, anh sẽ không biết tôi sao?"

Joel mím môi thành một đường thẳng lạnh lùng. Gϊếŧ hai người Tia, ít nhất có thể tranh thủ chút thời gian chạy trốn cùng Ian. Anh đã gϊếŧ vài người, hai người này có là gì.

"Vậy không còn cách nào." Anh nói xong, bình tĩnh hạ cò súng.

Sebastian ôm lấy Tia, nhưng không làm động tác khác nữa, bởi vì không cần. Dường như đúng lúc Joel nổ súng, Ian đột nhiên xoay người chắn họng súng.

Trên ngực cậu tuôn ra một bông hoa máu, cả người ngã về sau. Theo bản năng, Joel vươn tay, ôm lấy cậu.

"Vì sao?" Giọng nói Joel run run. "Vì sao em phải làm vậy?!"

Ian cười buồn: "Thật ra em biết rõ -- đó chỉ là mộng. Bây giờ -- em mệt rồi, không muốn tiếp tục nữa, cứ như vậy -- kết thúc đi!"

"Không, đây không phải mộng, đây đều là thật! Chờ chúng ta rời khỏi nơi này, tìm một nơi không ai quen biết, chỉ có hai chúng ta sống yên bình! Chúng ta còn có tương lai!" Joel nắm tay cậu, kích động nói.

Ian nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Tia.

"Cô nói đúng -- không cần thời điểm đẹp nhất, mà là lúc yêu --"

Cậu lại nhìn Joel, vẻ mặt mang theo vài phần giảo hoạt.

"Như vậy anh sẽ không quen em -- anh sẽ nhớ kỹ em, nhớ kỹ bộ dáng đẹp nhất của em -- nhớ kỹ thời gian tốt đẹp nhất của chúng ta -- sẽ không thay đổi, bởi vì không có cơ hội thay đổi --"

Ian vui vẻ, thỏa mãn cười, thật giống như khi cậu vẫn sống cuộc đời ngắn ngủi ấy, thậm chí khi cậu vĩnh viễn nhắm lại hai mắt, nụ cười vẫn không biến mất.

Joel kinh ngạc nhìn khuôn mặt như ngủ say của cậu, chua sót nói: "Hóa ra tôi vì em làm nhiều chuyện như vậy, từ đầu đến cuối em lại chưa từng tin tưởng tôi!"

Nước mắt theo khóe mắt anh lẳng lặng chảy xuống.

Tia vỗ vỗ Sebstian, ý bảo hắn thả mình xuống xe lăn. Nàng nhìn khuôn mặt vẫn xinh đẹp như cũ của Ian, nghĩ lại những lần gặp họ, cùng với chuyện từng làm với cậu, cảm khái cuối cùng lại thành một tiếng thở dài.

Joel như tượng điêu khắc không nhúc nhích, bỗng nhiên ôm Ian đứng lên. Đôi mắt anh đã đỏ lên nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng và quyết tuyệt.

"Tôi nghĩ bây giờ anh hẳn là thay đổi chủ ý, đồng ý gặp nữ hoàng cùng tôi?" Tia hỏi.

"Hoàn toàn ngược lại, người thay đổi chủ ý hẳn là cô mới đúng. Luciaster."

"Vâng, thưa ngài."

Luciaster lên tiếng. Anh tiến đến đỡ Lisa đang hôn mê, một tay nắm khẩu súng, nhắm vào trán cô. Vừa rồi mọi người đều tập trung trên người Ian và Joel, không phát hiện động tác nhỏ của anh.

"Nếu không muốn cô gái vô tội này chết thì tránh ra!"

Tia nhìn Luciaster, người kia rất bình tĩnh, tư thế cầm súng cũng rất ổn. Nàng bất đắc dĩ nói: "Được rồi, hai người đi đi."

Joel ôm Ian đi ra ngoài trước, Luciaster mang Lisa đi theo sau, đồng thời không quên cảnh giác hai người Tia. Sebastian giúp Tia ngồi lên xe lăn, cách một khoảng đi theo.

Đi vào trong xe xe, Joel mở cửa điều khiển phụ, nhẹ nhàng đặt Ian lên ghế, sau đó ngồi vào ghế lái. Luciaster đứng ở sau cửa xe, ánh mắt vẫn không rời Tia và Sebastian.

Joel khởi động xe, nói với Luciaster: "Lên xe!"

Luciaster đẩy cô gái phía trước vào xe, rồi cũng lên. Không đợi cửa xe đóng lại, ô tô liền phóng đi.

Tia lập tức nói: "Chúng ta đuổi theo."

Tốc độ của xe rất nhanh nhưng không ngừng tăng tốc, cảnh vật ngoài cửa sổ lóe lên rồi lùi về sau. Sắc mặt Joel âm trầm, ánh mắt u ám, giống như thiếu niên sau một đêm liền qua độ tuổi ngây ngô.

Khóe mắt anh trong lúc vô tình dừng lại trên người Ian tựa lưng vào ghế, khóe miệng gợn lên một nụ cười khổ.

"Tuy rằng em chưa từng tin tưởng, nhưng tôi thật sự yêu em." Anh thì thào.

Sebastian đuổi theo ô tô bỗng giảm tốc độ, ngừng lại.

"Tôi nghĩ chúng ta không cần đuổi theo." Hắn nhẹ giọng nói.

Trước mặt bọn họ, một chiếc ô tô màu đen không khống chế được tốc độ, ở trên sườn núi quay vài vòng, sau đó đột nhiên nổ mạnh, ánh lửa dường như chiếu sáng cả bầu trời đêm.