Ba canh giờ sau.
Hai người nào đó rốt cuộc đã bò lên tới Tư Quá Nhai.
- Bạch ca ca, ta lần sau không bao giờ chờ ngươi, mệt chết ta, ngươi nhìn xem trời cũng đã tối rồi.
- Ta nói Phi Phi nha đầu, cái này cũng không thể toàn bộ tại ta a, mặt sau cái này đường đi cũng không thể cưỡi ngựa được, còn không phải đến lúc đó chỉ có thể đi bộ.
Đông Phương bạch thở dốc nói.
- Chính là ta liền oán ngươi, ngươi cùng Điền Bá Quang nếu không đi thanh lâu sẽ làm thành kết cục như vầy sao, nam nhân đều không phải thứ tốt!
Khúc Phi Yên dẩu miệng mắng.
- Hắc hắc, chính là Bạch ca ca của ngươi lại không phải nam nhân.
Đông Phương bạch cười nói.
- Không để ý tới ngươi lạp, phía trước có một cái sơn động, Đông Phương thúc thúc cùng đầu gỗ khẳng định đang ở bên trong.
Khúc Phi Yên bước nhanh đi rồi. Đông Phương bạch cũng đi theo ở phía sau đuổi theo đi vào.
Ai biết, đi vào cảnh tượng chờ đợi lại là khiến nàng muốn phát điên. Chỉ thấy trong sơn động cái kia trên giường đá nằm ngủ hai người chung chăn gối, còn gắt gao kề gần sát, tựa hồ ngủ thật sự thơm ngọt, đúng là Đông Phương bất bại cùng Lệnh Hồ Xung!
Khúc Phi Yên cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy như vậy một màn.
- Bạch ca ca, này, này, bọn họ khẳng định là quá, là quá buồn ngủ (mệt) mà thôi.
Đông Phương bạch chỉ cảm thấy chính mình đang trong cơn giận dữ, nào nghĩ được nhiều như vậy, hảo a, hảo, nhanh như vậy liền cùng nhân gia cùng chung chăn gối, nàng chỉ nhớ rõ trong TV Đông Phương bất bại tới tìm Lệnh Hồ Xung uống rượu luyện kiếm, khi nào có cảnh cùng chung chăn gối ( lửa giận công tâm hơn nữa nguyên nhân bởi vì không có xem toàn bộ cốt truyện kết cục), chính mình bất quá là bị người dụng võ lôi đi thanh lâu nhìn cô nương liền xảy ra một lần này duy nhất, nàng sinh khí lâu như vậy liền tính, còn cùng Lệnh Hồ Xung ngủ lên trên giường cùng nhau, các ngươi hảo thật sự.
Đông Phương bạch ngay sau đó cười lạnh.
- Chúng ta đi thôi, đừng quấy nhiễu nhân gia làm mộng đẹp.
Nói xong vung tay áo trực tiếp đi rồi, Khúc Phi Yên cũng không dám nói cái gì đi theo phía sau đi rồi.
- Bạch ca ca, ngươi đừng nóng giận, tối lửa tắt đèn có nhau a, ngươi chậm lại một chút chờ ta. Ta theo không kịp.
Khúc Phi Yên kêu lên.
Đông Phương bạch chỉ cảm thấy rất tức giận, không quan tâm người phía sau gọi hướng dưới chân núi một đường đi xuống, lão nương về sau không bao giờ tới.
- Bạch ca ca ngươi nhìn xem bên kia.
Khúc Phi Yên đột nhiên giữ chặt tay Đông Phương bạch, chỉ vào cách đó không xa đường hẽm núi phía dưới bóng dáng.
Đông Phương bạch vẫn đang tức giận căn bản vô tâm nhìn phía trước, Khúc Phi Yên vừa nói nàng mới ngẩng đầu, theo phương hướng Khúc Phi Yên chỉ tay mà nhìn qua, thấy phía trước cư nhiên có hai tên hắc y nhân. Đang hướng trên núi đi lên.
Hai người thấy vậy nhanh chóng tìm một bụi cỏ trốn đi, những người này dần dần đi tới gần bụi cỏ hai người đang trốn cách không xa gần đó, một tên hắc y nhân nói:
- Phong sư huynh, không bằng chúng ta nghỉ ngơi một lát.
- Cũng hảo.
Trong đó có một người gật đầu, xem ra là tên lớn nhất trong đó, hai người kia liền tìm chỗ ngồi xuống.
- Phong sư huynh, ngày mai đại chiến sắp tới, vì sao không nghỉ ngơi dưỡng sức, hiện tại lên núi làm chi.
- Thành sư đệ, ngươi có điều không biết, có một lần ta ở nghe lén được sư phụ cùng sư nương đối thoại, nói trong động Tư Quá Nhai có thư tịch võ công của Ngũ Nhạc kiếm phái các phái võ công, nếu chúng ta có thể tìm được, ngày mai đó là tất thắng không thể nghi ngờ, cũng không cần cùng Tả Lãnh Thiền hợp tác, ngày sau không còn phải xem sắc mặt của hắn.
Chẳng lẽ là Phong Bất Bình cùng Thành Không Ưu? Đông Phương bạch thầm nghĩ, tiếp tục ở trong bụi cỏ lắng tai nghe bọn hắn đối thoại.
- Thì ra là thế, kia vì sao mấy ngày trước đây không tới.
- Hừ, Tả Lãnh Thiền thằng nhãi này quả nhiên là đê tiện vô sỉ, mặt ngoài cùng chúng ta hợp tác, âm thầm lại phái người theo dõi chúng ta, hôm nay ta khó khăn lắm mới đưa những cái đó thám tử thoát khỏi, hắn còn dám xưng làm chưởng môn nhất phái, thật là bỉ ổi.
- Sư huynh có biết bí tịch võ công đặt ở nơi nào trong động sao?
- Liền ở……
Đông Phương bạch tính toán nghe rõ ràng chút nên khuynh người về phía trước nhẹ nhàng không ngờ lại gây ra động tĩnh, Phong Thành hai người trong đó thính lực cực hảo, lập tức rút kiếm.
- Người nào trốn ở trong bụi cỏ.
Đông Phương bạch bất đắc dĩ, chỉ phải cùng Khúc Phi Yên ra tới.
Hai người kia thấy đi ra là một cái nam tử cùng một cái tiểu cô nương, cho rằng bọn họ là đệ tử của Hoa Sơn.
- Sư huynh, làm sao bây giờ?
- Đương nhiên là phải gϊếŧ.
Nói xong liền muốn động thủ.
- Chờ đã!
Đông Phương bạch hô to.
- Kỳ thật ta là nhi tử của Tả Lãnh Thiền, cái này tiểu cô nương nàng là của Nhạc Bất Quần nữ nhi gọi Nhạc Linh San.
Sau đó đối với Khúc Phi Yên đưa mắt ra hiệu.
Bọn hắn rời đi Hoa Sơn nhiều năm, chỉ biết Nhạc Bất Quần có cái nữ nhi lại không biết bao lớn, cũng liền không có hoài nghi, đến nỗi còn Đông Phương bạch.
- Hừ, chúng ta không nghe nói qua hắn có đứa con trai.
- Ta là hắn con riêng a, không tin các ngươi có thể giáp mặt hỏi hắn.
Phong Bất Bình cười lạnh.
- Mặc dù các ngươi là Nhạc Bất Quần cùng Tả Lãnh Thiền con cái, thì tính sao.
- Các ngươi có thể bắt chúng ta làm con tin a, các ngươi bắt nàng có thể bức Nhạc Bất Quần đi vào khuôn khổ, ta là Tả Lãnh Thiền con trai độc nhất, bắt ta liền có thể áp chế Tả Lãnh Thiền, như vậy các ngươi không phải phải có rồi hai cái môn phái sao, chỉ cầu ngươi không gϊếŧ chúng ta.
Đông Phương bạch ra vẻ kinh hách sợ sệt.
- Cái này, Phong sư huynh, hắn nói giống như có đạo lý.
Thành Không Ưu nói.
Phong Bất Bình suy xét suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy xác thật là như vậy, lấy hắn võ công thật sự không phải đối thủ của Nhạc Bất Quần, bây giờ cũng đang chịu Tả Lãnh Thiền khống chế, có con cái của bọn hắn trong tay, cục diện đã thay đổi không như trước rồi .
- Ân, vậy đem bọn họ mang về.
Hai người nói xong đi ra phía trước, từng người giữ một người, giơ tay hướng về phía sau cổ mỗi người thật mạnh một kích đánh ngất, Khúc Phi Yên lập tức té xỉu, Đông Phương bạch cũng mất đi ý thức cả hai cứ thế bị đưa đi rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Đáng thương tiểu bạch bạch cùng Khúc Phi Yên bị bắt đi, giáo chủ vẫn còn đang cùng Tra nam không biết xấu hổ cọ lên trên giường cùng chung chăn gối, ai ai ai. Mà tại sao Giáo chủ lại làm như vậy? Mn muốn biết tại sao sao, hấu hấu hấu.
Tập sau sẽ sáng tỏ nha~ ngược không đây, ngược không đây~