Chương 3: Đắc tội phái Thanh Thành

Sau một con hẻm, một người nữ tử mặc trang phục diễm lệ đang muốn rời đi, ở phía đằng sau cách không xa nàng liền nghe thấy có hai cái giọng nam cười xấu xa mang đầy giễu cợt.

- Ngươi cái kẻ hèn tiện nhân, giả thanh cao cái gì, tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn cùng hai huynh đệ chúng ta đi uống vài chén rượu, hầu hạ ca ca chẳng phải thoải mái hơn sao, ha ha ha.

Nàng đưa lưng về phía hai người không đáp lời, châm biếm một tiếng, trong một cái chớp mắt trong tay nàng đã xuất hiện hai cái ngân châm, mắt sắt lạnh đang muốn gϊếŧ người, liền nghe thấy phía sau có tiếng người đi tới chỗ này.

- Đại ca, ngươi nói giữa thanh thiên bạch nhật, sao lại vẫn có người xấu xí lại hãm người như vậy còn không biết xấu hổ, người ta lúc nãy đã nói không có hứng thú, hiện tại đê tiện lại thừa dịp nơi này trong con hẻm hẻo lánh muốn ức hϊếp khinh người ta một cái nhu nhược nữ tử mà bắt nạt, thật là mặt sinh đúng mặt dày dã thú không biết xấu hổ đi.

Người nói chuyện đương nhiên là Đông Phương bạch, nàng cùng Lệnh Hồ Xung và lục con khỉ cùng nhau chạy tới, cũng cảm thấy tình cảnh một màn này rất quen thuộc chính là nàng nghĩ cũng không nhớ ra quen chỗ nào, nhưng để nàng nhìn thấy hai cái nam nhân thúi giở trò với một nữ tử như này, chọc nàng tức giận không thôi nên dùng vốn liến chửi một đốn bọn này cho hả hê lòng dạ, có hai người có võ công bên người nên mới không sợ trời đất nàng đây sẽ mắng nha.

Hai tên thanh y nam tử nghe được Đông Phương bạch nói, tức khắc chửi ầm lên:

- Ta phi, thức thời thì chạy nhanh cút qua một bên, việc của phái Thanh Thành chúng ta khi nào đến phiên các ngươi mấy cái tiểu lâu la đến nhúng tay vào! Lại không mau cút đi nhanh chút, đừng trách tiểu gia ta thủ hạ không lưu tình!

- Ai nha nha, thì ra các hạ là người của phái Thanh Thành, kia vậy tiểu sinh thật đúng là bất kính a, đường đường là đệ tử phái Thanh Thành lại chạy đến kỹ viện uống hoa tửu không thành, còn muốn lên giọng a, truyền đi ra ngoài thật là làm mất mặt các phái của ngươi nha! Đại ca, ngươi thấy ta nói có đúng không?.

Đông Phương bạch cợt nhả đối với Lệnh Hồ Xung nói.

Lệnh Hồ Xung cũng là đối với loại người này khinh bỉ không thôi, tiếp lời:

- Hiền đệ, cái này ngươi cũng không biết, nhân gia phái Thanh Thành trên giang hồ là cái môn phái có danh tiếng a đệ tử đương nhiên có thật lớn cái bản mặt đâu, người ta đặc biệt còn là Thanh Thành trong bốn phái rất nổi tiếng, thật là đỉnh núi lớn nổi danh a.

Hai cái phái Thanh Thành đệ tử nghe đến đó đắc ý dào dạt tự báo gia môn.

- Hừ, tính tiểu tử ngươi thức thời, chúng ta chính là Thanh Thành đệ tử tốt nhất người tài, ngươi lại là người môn phái nào?.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Không dám, không dám, tại hạ chính là phái Hoa Sơn đại đệ tử Lệnh Hồ Xung, hai vị uy danh chính là thanh danh lan xa, tại hạ thất lễ a.

Nói tới đây, Lệnh Hồ Xung chuyển hướng Đông Phương bạch

- Hiền đệ ngươi có biết vì sao Thanh Thành phái như vậy nổi danh? Bởi vì nhân gia mỗi một người là mặt người dạ thú, một cái so một cái lợi hại, ha ha ha ha.

Hai tên kia ý thức được đối phương cố ý cười nhạo, không khỏi nổi trận lôi đình.

- Lệnh Hồ Xung, ngươi tìm chết, đừng tưởng rằng ngươi là phái Hoa Sơn đại đệ tử chúng ta liền sợ ngươi, hôm nay không dạy dỗ ngươi, ngươi đó là không biết phái Thanh Thành chúng ta lợi hại!. Dứt lời kiếm đã ra khỏi vỏ đối với Lệnh Hồ Xung ba người xông thẳng lại đây.

Lệnh Hồ Xung cùng lục con khỉ không chút hoang mang tiếp kiếm ứng đối, Lệnh Hồ Xung một bên ngăn cản phái Thanh Thành một bên lôi kéo Đông Phương bạch thối lui đến thanh lâu nữ tử bên kia, rất chuyên tâm nghênh chiến. Phái Thanh Thành đệ tử mắt thấy chính mình không địch lại, thế nhưng cho nhau sử một cái ánh mắt, đối với kia thanh lâu nữ tử đâm tới, Lệnh Hồ Xung cùng lục con khỉ không ngờ bọn họ có này nhất chiêu, tuy là trước tiên đuổi kịp đi, lại cũng là chậm một bước, chỉ thấy kia kiếm lập tức liền phải đâm trúng, đứng ở một bên Đông Phương bạch bản năng phản ứng chính là xông lên đi ôm nữ tử né tránh, phái Thanh Thành thấy đâm cái không, Lệnh Hồ Xung lại cũng đuổi tới, tức giận bức lui hai người.

Hai người biết Đông Phương bạch cùng nàng kia không biết võ công, liền vẫn luôn hướng bọn họ bên kia đâm tới, Lệnh Hồ Xung cùng lục con khỉ cũng không thua bọn họ, như vậy càng đánh xuống bắt đầu rơi xuống hạ phong. Đông Phương bạch sao lại không biết hai người hiện tại là trói buộc, nảy ra ý hay, hô to.

- Đại ca ngươi trước chờ ta một chút, ta đi đi liền tới giúp ngươi.

Lôi kéo nàng kia đi rồi, đợi cho ra đầu ngõ, đối với đối phương hỏi:

- Cô nương này, ngươi không sao chứ?

Nữ tử buồn cười nhìn nàng một chút lắc lắc đầu. Đông Phương bạch không đợi nàng nói tiếp, nói:

- Nếu không có việc gì ngươi chạy nhanh đi thôi, ta phải đi về giúp ta đại ca, ngươi một cái nhu nhược nữ tử về sau ra cửa vẫn là cẩn thận một chút, nhiều hơn bảo trọng a, liền từ biệt ở đây.

Nói xong liền cũng không quay đầu lại nhanh như chớp chạy. Nữ tử cười mà không nói, xoay người nhẹ điểm mũi chân, một cái phi thân liền biến mất ở cái này đường cái.

Bên này Lệnh Hồ Xung cùng lục con khỉ đang ở chiến đấu kịch liệt, lại nghe đến mặt sau truyền đến Đông Phương bạch thanh âm.

- Đại ca, tránh ra!

Lệnh Hồ Xung cùng lục con khỉ vừa nghe, tuy rằng không biết nguyên nhân lại cũng chợt lóe lui thân đến bên cạnh Đông Phương bạch, chỉ thấy Đông Phương lấy không một cái thùng gỗ, đối với đang tính xông lên hai tên đệ tử kia ném đi, hai người trốn tránh không kịp, bị từ đầu xối đến chân.

Đông Phương bạch cười to nói:

- Ha ha, hai người các ngươi như vậy thích dạo thanh lâu, thế nào, này thanh lâu cô nương "dạ hương, hương vị không tồi đi? Lệnh Hồ Xung cùng lục con khỉ nghe được lời này, cũng là cười không được.

"Dạ Hương:...Cái mọi người đang nghĩ á:)))

Nổi trận lôi đình Thanh Thành hai người tưởng giáo huấn Đông Phương bạch, nhưng cũng là bất đắc dĩ, đánh lâu như vậy lại đánh không lại Lệnh Hồ Xung, hơn nữa trên người cổ vị này thật sự là khó có thể chịu đựng, vẫn là lúc sau trở về thỉnh sư phó ra mặt giáo huấn, liền nói:

- Lệnh Hồ Xung, thù hôm nay huynh đệ ta hai người tất sẽ báo, ngươi bên cạnh tên tiểu tử thúi này là ai, hãy xưng tên ra, ngày nào đó đại gia tất làm ngươi phải đẹp mặt!.

Đông Phương bạch nhìn thoáng qua hai người, học cổ trang kịch bộ dáng:

- Tiểu gia ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Dương Liên Đình là ta, muốn đánh ngươi liền tới a~.

Đông Phương bạch không có nói ra chính mình tên thật, đều không phải là sợ phiền phức, chỉ là cảm thấy không quan trọng mà thôi.

- Hừ, thật lớn khẩu khí, nếu là không có Lệnh Hồ Xung xem ngươi có hay không còn dám như vậy càn rỡ, sau này còn gặp lại!.

Nói xong liền phi thân đi rồi.

- Ha ha ha ha, đại ca ngươi nói hai người bọn họ như thế nào không biết xấu hổ đi trở về, trên người có cái kia mùi vị a.

Đông Phương bạch cười đến không giữ hình tượng.

Lệnh Hồ Xung cũng là cảm thấy buồn cười không thôi, chỉ là lần này đã đắc tội người phái Thanh Thành, trở về sợ là khó hướng sư phó công đạo.

- Hiền đệ, ta cùng Lục sư đệ phải về Hoa Sơn, muốn cùng chúng ta đi sao?

- Nhanh như vậy? Ta còn có việc, vẫn là lần sau đi, có thời gian ta đi Hoa Sơn xem ngươi.

Đông Phương bạch muốn đi địa phương khác du ngoạn nhìn phong cảnh một cái.

Lệnh Hồ Xung cũng không miễn cưỡng.

- Một khi đã như vậy, vậy quên đi, như vậy tạm biệt, nhất định phải nhớ rõ tới xem vi huynh.

- Nhất định nhất định, đến lúc đó ta thỉnh đại ca uống rượu.

- Liền từ biệt ở đây.

Lệnh Hồ Xung nói xong cùng lục con khỉ đi rồi. Đông Phương bạch thấy thế cũng hướng một cái phương hướng khác đi.

------Dãy phân cách-----

Chúng ta giáo chủ đại nhân xuất hiện liền bay đi rồi, còn tính toán viết giáo chủ đại nhân bị Lệnh Hồ Xung đâm nhất kiếm...ooc.