Phòng bệnh chỉ có một mình cô nên khá vắng vẻ, Giang Ý Đồng không thể không suy nghĩ lung tung. Thật không may cho cô khi đi ra ngoài cũng gặp xui xẻo. Nhưng ai đã đưa cô đến bệnh viện?
Có phải người lái xe đυ.ng cô đã đυ.ng xong rồi bỏ chạy không? Cô không chỉ đau về thể xác mà còn phải tự mình chi trả viện phí? Nghĩ đến những điều này, trong lòng cô cảm thấy khó chịu.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra lần nữa rồi gọi cho người quản lý và giải thích ngắn gọn về tình hình của mình.
Giang Ý Đồng vừa mới tốt nghiệp và hiện đang làm trợ lý bộ phận tuyên truyền của một công ty lớn. Khi tan làm, cô đi giao cuộn biểu ngữ(*) cho các doanh nhân, nhưng trên đường đi thì gặp tai nạn xe hơi. Cô thậm chí còn chưa vượt qua kỳ thực tập nên cô vẫn đang lo lắng về công việc của mình.
(*)Biểu ngữ: Tấm băng có viết khẩu hiệu căng ở nơi công cộng hoặc đem đi biểu tình.
Gần đây mọi chuyện đều không suôn sẻ, sau khi xuất viện thì cô nhất định phải đi thắp hương lễ Phật. Không lâu sau y tá đưa cô đi khám. May thay lá lách không có vấn đề gì nên Giang Ý Đồng cũng yên tâm.
Lúc này y tá đang truyền dịch cho cô, cô nhìn chất lỏng từng chút một chảy xuống với đôi mắt trống rỗng.
"Y tá, cô có biết ai đưa tôi đến đây không?"
Cô không biết là người tốt bụng nào đã đưa cô đến đây, hơn nữa còn giúp cô đóng viện phí. Điều này khiến cô cảm thấy rất may mắn. Dù sao thì cô cũng phải cảm ơn người đó mới được.
Y tá lắc đầu: "Tôi cũng không biết, cô có thể lại trạm y tá kiểm tra thử sau."
Đúng vậy, y tá ở khoa điều trị nội trú thì làm sao hiểu được tình hình cụ thể chứ. Trong vụ tai nạn này, cô không có phạm lỗi nào cả. Bởi vì đèn xanh rồi nên cô băng qua đường, bỗng dưng một chiếc ô tô lao về phía cô.
Cô phản ứng không kịp nên chỉ có thể vội lao đến bồn hoa bên đường, cả người va vào hàng rào bên bồn hoa còn hai chân thì va vào cột đá. Sau đó thì ngất đi vì quá sợ hãi. Nếu cô không kịp né đi thì có khi cô đã chết mất rồi. May mắn là không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng công việc bị đình trệ và nhiều tổn thất khác nhau cũng rất đáng buồn.
Cảnh sát đã vào cuộc điều tra nhưng vẫn chưa có kết quả. Cô cần phải nhập viện trước, nếu mọi thứ đều bình thường thì cô muốn quay lại làm việc càng sớm càng tốt.
Thứ sáu này, Giang Ý Đồng chỉ được nghỉ buổi chiều với cấp trên. Tranh thủ hai ngày nghỉ cuối tuần nên cô xem kỹ một lượt, cô muốn quay lại làm việc vào thứ Hai, nếu không thì việc đi làm đầy đủ của cô sẽ thành công cốc.
Trước khi đi, y tá thân mật nhắc nhở cô: "Hiện tại chân trái của cô phải cố gắng ít cử động nhất có thể và đồng thời cũng chú ý ăn uống đạm bạc, như vậy mới có thể hồi phục tốt mà không để lại sẹo."
Giang Ý Đồng gật đầu rồi nằm xuống giường giống như một con chó bị mất người thân vậy. Ông trời thật sự quá bất công với một con vật trong xã hội như cô, cô thật sự quá khổ sở rồi.
Cô là người duy nhất trong phòng bệnh vắng vẻ này. Trong buổi chiều dài, bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng bước chân, có lúc cô còn nghe thấy tiếng cười nói từ những phòng bệnh khác, nhưng những điều này không liên quan gì đến cô.
Cô mê man ngủ thϊếp đi, đến một lúc nào đó thì cô bị đánh thức bởi một số âm thanh ồn ào.
Cô mở to mắt nhìn, bình nước biển mà y tá vừa lấy xuống tại sao lại trở thành túi truyền máu rồi?
A? Sau khi phản ứng lại thì cô mới phát hiện đó không phải là túi truyền máu mà là máu chảy ngược sau khi truyền tĩnh mạch, lúc ngủ cô cũng không nhận ra!
Tại sao cô lại xui xẻo thế này? Khi ra ngoài gặp tai nạn xe hơi, còn bây giờ thì suýt chút nữa lại bị tai nạn trong bệnh viện. May mắn thay y tá đã phát hiện ra kịp thời, nếu không thì cô thực sự xong đời rồi.
Hôm nay cô đã đổ máu đủ rồi mà ngay cả chiếc lọ nhỏ giọt này cũng muốn hút máu cô!
Ngay lúc cô đang đau lòng thì đột nhiên phát hiện có bệnh nhân đã đến giường bên cạnh, còn có một y tá đang giúp cô rửa vết thương.
Vì thường xuyên phải tăng ca, thức khuya nên buổi trưa cô rất ít khi chợp mắt được, có lẽ do tác dụng của thuốc nên cô mới chìm vào giấc ngủ say, chính cô cũng không hay biết bệnh nhân ở giường bên cạnh được đẩy vào từ khi nào.
Lúc này, một bóng người cao lớn đi vào sau lưng y tá, người này chính là bác sĩ họ Cố vừa khám cho cô.
Ánh mắt Cố Cận Hiên vẫn là bình tĩnh hững hờ. Sau khi đi vào liền quay lưng về phía cô để kiểm tra bệnh nhân ở giường bên kia. Giang Ý Đồng lúc này mới chú ý đến chiều cao của bác sĩ Cố, ít nhất anh ấy cũng phải cao đến một mét chín.
Bởi vì ở trong bệnh viện quá nhàm chán nên cuối cùng cô cũng tìm đến bác sĩ, mọi tâm tư đều hướng về anh.
Nắng chiều vừa phải, ánh nắng ít ỏi rơi xuống chiếc áo khoác trắng sạch sẽ của anh. Đôi mắt trong veo như tỏa ra ánh sáng, trông anh đặc biệt tràn đầy sức sống.
Giang Ý Đồng bị mê hoặc mà chuyển từ sự nhàm chán đơn giản đến sự quan sát có chủ ý. Cô tự nghĩ, tại sao một số người lại đẹp trai như vậy ngay cả khi làm một hành động bình thường như đẩy kính được chứ?
Cơn chóng mặt đột ngột đưa cô trở lại hiện thực, cô yếu ớt hỏi y tá: "Y tá, tôi mất máu nhiều quá nên bây giờ mới cảm thấy chóng mặt đúng không?"
Bác sĩ Cố có lẽ đã nghe thấy giọng nói của cô. Trong lúc vô tình, lại quay đầu liếc nhìn cô mà không thể hiện biểu cảm gì, rồi sau đó ánh mắt lại nhìn về phía bệnh nhân.
Giang Ý Đồng vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của bác sĩ Cố, ánh mắt vẫn vô cùng lạnh lùng lãnh đạm, trong đôi mắt trong veo sáng ngời kia ẩn chứa một cảm giác xa lạ khó gần.
Y tá sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Không phải đâu, tôi nghĩ chắc là cô đang đói bụng thôi. Ăn xong thì sẽ không sao đâu."
Cô ấy nói cũng có lý, quả nhiên là bụng của Giang Ý Đồng đang đói cồn cào. Nhưng làm thế nào để cô ấy đi mua đồ ăn trong tình trạng như thế này đây? Ăn uống và tắm rửa đều là cả vấn đề lớn.
"Cho hỏi, căn tin trong bệnh viện ở đâu vậy?"
Vừa hỏi cô vừa nhẹ nhàng cử động chân trái, chân và bụng đau đến mức xuống giường cũng không được chứ đừng nói là di chuyển.
"Tầng một, người nhà ở đâu? Để mốt lát người nhà của cô mua cho cô."
Mặc dù y tá không phải là người lúc trưa nhưng cô ấy vẫn tốt bụng và xinh đẹp. Giang Ý Đồng xấu hổ gật đầu. Buổi trưa cô chưa ăn cơm, bây giờ chỉ có thể chờ Lục Lục tan sở mang đến cho cô thôi.
Cô cảm thấy rất buồn chán nên lại vô tình bắt đầu nhìn bác sĩ Cố một lần nữa. Anh ấy mặc một chiếc áo khoác trắng với áo sơ mi trắng, quần jean xanh và giày thể thao màu trắng. Phối đồ đơn giản, vì tỷ lệ cơ thể cân đối nên toàn bộ dáng người trông thật hoàn hảo.
Mắt cá chân trắng nõn và bên trong hơi lõm xuống, trong lòng cô âm thầm thở dài đúng là người đẹp thì mắt cá chân cũng đẹp. Kỳ thật cô cũng chưa thật sự nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Cố Cận Hiên. Lúc vừa tỉnh lại, lờ mờ nhìn thấy ảnh chứng minh thư của anh ấy thôi nên cũng không nhớ rõ được.
Bây giờ cô nhìn kỹ Cố Cận Hiên thì phát hiện anh càng đẹp trai hơn, vốn dĩ là cô đã bị anh hấp dẫn ngay khi vừa tỉnh lại rồi.
Lúc ấy cô vừa mở mắt ra, còn đang mê man thì bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy, trên người lại dường như phát ra thứ ánh sáng hư ảo như đang lạc vào giấc mơ vậy.
Lông mày rậm uy nghiêm, ánh mắt trong veo khiến người ta cảm thấy có khí chất đặc biệt, liếc mắt một cái cũng đủ khiến người ta mê mẩn đến ngây ngô rồi.
Dường như có một số người trời sinh đã có khí chất cùng với sự tu dưỡng bản thân, Cố Cận Hiên trước mặt là người có khí chất lạnh lùng và cao quý trong từng cử chỉ.
Anh cúi xuống và cẩn thận lắng nghe nhịp tim của bệnh nhân bằng ống nghe, cô bị mê hoặc bởi mí mắt từ từ sụp xuống và đôi mắt tập trung của anh.
Vừa buông tay, đối phương liền kêu lên một tiếng đau đớn.
"Bác sĩ, anh nhẹ một chút."
Giang Ý Đồng nhìn bệnh nhân, mặt cô ấy tái nhợt và gần như muốn ngất đi vì đau.
Cô đột nhiên lại bị thu hút bởi bàn tay giơ lên của Cố Cận Hiên, những đốt ngón tay cầm bút của anh thon dài rõ ràng, đang lướt nhanh trên tờ giấy vài đường.
Giang Ý Đồng không chút che giấu mà nhìn thẳng vào anh. Khi anh quay người lại thì chạm phải ánh mắt đang nhìn anh của cô.
Anh không trốn tránh mà nhìn Giang Ý Đồng: “Còn đau không?”
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình khác thường của đối phương nên anh hỏi một câu, mà dường như trong mắt anh còn mang theo một tia dò xét.
Đột nhiên bắt gặp ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của anh chàng đẹp trai thì Giang Ý Đồng lại bị câu hỏi làm cho sững sờ. Cô chớp chớp mắt, khẽ gật đầu nhưng nói: "Không đau."
Nghe câu trả lời của cô thì anh chỉ “ừm” nhẹ một tiếng rồi tiếp tục làm việc. Giang Ý Đồng hoảng sợ nhìn đi chỗ khác, tim đập loạn xạ cả lên. Cô cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, có lẽ là quá đột ngột và sợ bị hiểu lầm nên cô mới hoảng hốt như vậy.
Sự bất an cùng hoang mang của cô đều bị cô gái giường bên nhìn thấy cả rồi. Giang Ý Đồng ngẩng đầu lên thì chợt phát hiện khóe miệng cô ấy đang nở một nụ cười kỳ lạ.
Giang Ý Đồng chỉ thấy một mảng da lớn trên cánh tay của cô gái đã bị bong ra, mặc dù nó đã được băng bó lại nhưng mà bây giờ nó sưng vù lên cả rồi.
Nghe nói lúc đang đua xe Kart thì quần bị vướng vào xe và không phanh kịp nên dẫn đến tai nạn. Lúc đầu còn tưởng là gãy tay, nhưng sau khi bác sĩ Cố chẩn đoán thì mới biết đó chỉ là một vết thương ngoài da tương đối nghiêm trọng.
Đây đều là những gì Giang Ý Đồng vừa nghe được trong lúc đang say mê nhan sắc rực rỡ của bác sĩ. Cô ấy là một học sinh cấp ba với mái tóc nhuộm sặc sỡ và có cá tính đặc biệt.
Giang Ý Đồng nhớ lại khi mình còn học trung học, cô không có cuộc sống buông thả giống như vậy mà mỗi ngày đều phải ngoan ngoãn chăm chỉ học tập cho nên cô không khỏi ghen tị với những đứa trẻ bây giờ.
Không phải cô không muốn buông thả mà chỉ là cô không có điều kiện sống để buông thả. Lúc đó cô chỉ có thể chăm chỉ có thể học tập rồi chuyên tâm thi vào một trường đại học danh tiếng, đó là lối thoát tốt nhất.
Nhìn người bên kia mà cô không khỏi thở dài xúc động về tuổi trẻ tưởng như chưa từng tồn tại mà đã bị vụt tắt mất.