Chương 95-1: Một đóa hoa không tên nở rộ trong vườn (1)

“Trên giàn mây mới nở một đóa hoa không biết tên. Một đóa hoa nhỏ màu đỏ tươi như rèm tử đằng trút xuống. Sau khi lên núi về mình mới thấy. Lúc ra khỏi nhà trời mới tờ mờ sáng, mình chỉ ngửi thấy một mùi hương lạnh lẽo mà tủi hờn, giống như hoa vừa mới tỉnh dậy chợt đau buồn phát hiện mùa hạ mới trôi qua.”

Khi Lạc Chỉ viết đoạn này vào trong nhật ký, Thịnh Hoài Nam đứng sau liếc nhìn đọc một chút, sau đó thở dài.

Cô nghe thấy tiếng thở dài ấy, cũng chẳng kìm được mà bật cười.

Thịnh Hoài Nam luôn nói nhật ký của Lạc Chỉ khiến anh đau đầu. Nếu để cho anh viết, chắc chắn sẽ chỉ có một câu:

“Trong vườn mới nở một đóa hoa không biết tên.”

Từ lâu anh đã gọi cô là Lạc Lạc như cách gọi của mẹ, nhưng chẳng hiểu sao đến tận bây giờ Lạc Chỉ vẫn gọi cả họ lẫn tên anh là Thịnh Hoài Nam, thậm chí khi viết nhật ký cũng phải viết đầy đủ cả ba chữ này.

Bản thân Lạc Chỉ cũng không giải thích được. Có lẽ là bởi vì cô đã từng không thể đường hoàng mà gọi tên anh, hoặc là vì trong quyển nhật ký thời cấp Ba phần cuối cùng của đoạn nhật ký đầu tiên, cô đã dùng bút mực xanh viết tên anh lên một nửa trang giấy: Thịnh Hoài Nam, Thịnh Hoài Nam, Thịnh Hoài Nam.

Thịnh Hoài Nam…

Bà cụ hàng xóm nói với họ là có thể nhân lúc trời chưa sáng đi leo sườn núi phía sau, ngắm mặt trời mọc, tiện thể mang một thùng nước suối về nấu chè trôi nước. Giờ đang là mùa hoa quế đẹp nhất. Hoa nở vàng rực phủ kín vùng sau núi, hái lấy mấy nhành tươi nhất mang về rải trong vườn, hương còn say lòng hơn cả rượu thơm chưng cất.

Nhưng Thịnh Hoài Nam đã bỏ lỡ. Anh tỉnh dậy vào lúc tám rưỡi. Cửa sổ hướng về phía Đông, mặt trời chiếu sáng cả căn phòng ngủ.

“Sao không gọi anh?” Anh ngồi trên giường tỏ vẻ hờn dỗi, vừa ngủ dậy nên mấy sợi tóc trên đầu dựng lên, trông như chú chim khách tinh nghịch.

Lạc Chỉ cười, nét mắt cong cong, dịu giọng dỗ anh dậy ăn sáng.

Thực ra việc cô cố ý không gọi anh chẳng phải là vì thương yêu, muốn để cho anh ngủ thêm một lát. Mà là vì khi đó, nương theo ánh đèn ngủ mờ tối ở đầu giường, cô ngắm anh cuộn cả người trong chăn say ngủ, hai đầu lông mày giãn ra, yên ổn mà bình lặng, cực kỳ đẹp mắt. Thế là cô mặc anh ở đó, lặng lẽ xuống giường, rón rén mặc quần áo rồi ra khỏi nhà.

Khi bước trên con đường đất dẫn lên núi, cô còn nhớ lại dáng vẻ ngủ say của anh, bất chợt thấy lòng trào lên một cảm xúc đặc biệt.

Cô đi trên đường, người yêu ở nhà, cô sẽ nhanh chóng trở lại bên cạnh anh. Nhưng ngay lúc này đây, chỉ có một mình cô đi trên đường.

Cảm giác này rất khó diễn tả, giống như đã có được tất cả trong tay.

Sáng sớm nhiều sương mù, núi lại không cao, Lạc Chỉ chẳng ngắm được cảnh mặt trời mọc, chỉ lấy được một thùng nhỏ nước suối trong rồi hái một nắm hoa quế lớn. Về nhà, cô dùng nước suối nấu hai chén chè trôi nước trong veo, sàng kỹ hoa quế rồi rải vào trong nước chè. Thịnh Hoài Nam vẫn chưa dậy, thế nên Lạc Chỉ ngồi một mình trong sân ăn. Ngẩng đầu ngửi thấy mùi hương ảm đạm của đóa hoa không tên, cúi đầu là những viên chè trong veo nơi chiếc chén.

Một mình cô ăn hết cả hai chén chè.

Màn sương trên cao dần tan đi, bầu trời xanh trong hiện ra, khiến cả thế giới như bừng sáng.

Lạc Chỉ chợt cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cảm giác này, Thịnh Hoài Nam sẽ chẳng hiểu được.

Vốn đã hẹn trước hôm nay sẽ cùng nhau tới bờ biển ngắm cảnh, nhưng buổi sáng có một cuộc điện thoại đột xuất gọi Thịnh Hoài Nam đi Hàng Châu.

Việc kinh doanh của anh ngày càng tốt. Trò chơi trên điện thoại di động mà anh khai thác rất được yêu thích, nhiều đồng nghiệp của Lạc Chỉ đều chơi, nhưng anh vẫn luôn giận vì vợ mình chưa bao giờ cài ứng dụng của công ty họ.

Trong điện thoại của Lạc Chỉ vẫn luôn có trò chơi “Mê cung đá quý” này. Quả thật cô từng lo game mà Thịnh Hoài Nam cùng các cộng sự của anh làm ra quá thô, quá đơn giản, thế nhưng nó lại được rất nhiều người yêu thích, khiến Thịnh Hoài Nam lãi được một khoản lớn.

Lạc Chỉ thật sự càng ngày càng không hiểu nổi thế giới này.

Mấy tháng trước, cô còn bị lôi đến l*иg tiếng cho trò chơi mà họ khai thác. Giám đốc sản phẩm nghiêm túc yêu cầu Lạc Chỉ dùng giọng điệu của một bà lão nói “Kiếm được món lớn rồi”, “Lộn ngược đẹp mắt”; “Trời ơi, ta nhặt được tiền”…

Lúc cô ghi âm, Thịnh Hoài Nam cứ đứng lì ở bên cạnh cười lên cười xuống. Cô thừa biết đây là anh đang cố ý trả đũa.

Vậy nên Lạc Chỉ không cài game này chẳng qua là do cô không muốn nghe cái giọng ngớ ngẩn của mình mà thôi

Thế nhưng Thịnh Hoài Nam cứ khăng khăng cho rằng đây là vì Lạc Chỉ bạc bẽo, giành được về tay rồi thì không quý trọng anh nữa.

Cô dở khóc dở cười. Giành được cái đầu anh ấy!

Nhưng Lạc Chỉ quả thật không còn giả ngốc như thời cấp Ba. Cô không tiếp tục học cách dùng ba chiếc đũa ăn cơm, còn bỏ anh ở nhà mà đi leo núi một mình.

Nhưng cô ngày càng yêu anh hơn, cũng ngày càng sống như chính mình hơn.

Đến trưa thì Thịnh Hoài Nam lên đường, chỉ mang theo một chiếc cặp đựng laptop. Anh tự gọi taxi, để xe ở lại, không cho cô đi tiễn. Lạc Chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy chợt thấy điện thoại nhận được tin nhắn mới đến từ một số lạ.

“Nghe nói cậu đang ở Ninh Ba, có muốn ra ngoài ăn bữa cơm không?”

Lạc Chỉ hỏi đối phương là ai, người đó nói: “Chào cậu, mình là bạn học cùng cấp Ba với cậu, tên là Tần Thúc Ninh.”

Lạc Chỉ còn nhớ cái tên đó. Hồi học cấp Ba, cậu ấy là bạn cùng bàn của Thịnh Hoài Nam.

Trừ chuyện đó ra, Lạc Chỉ không biết gì về người này. Chủ nhiệm lớp Thịnh Hoài Nam hồi cấp Ba là một thầy dạy Toán, về sau đã cưới một cô giáo dạy Văn cũng công tác tại Chấn Hoa. Hai vợ chồng có chung kiểu quản lý lớp học: lúc phân chỗ ngồi, luôn luôn để nam ngồi cạnh nam, nữ ngồi cạnh nữ. Nghe nói là cô giáo đề nghị trước rồi thầy cũng đồng ý, bởi như vậy có thể ngăn học sinh có tình cảm riêng không thỏa đáng, tránh ảnh hưởng đến việc học hành.

Thế nên đám học trò vẫn thường đùa nhau là học sinh trong lớp của đôi vợ chồng này có thể nảy sinh tình yêu đồng tính.

Nhưng rốt cuộc cái gì gọi là “tình cảm riêng không thỏa đáng”? Thời cấp Ba, Lạc Chỉ là một nữ sinh chuẩn mực, chuẩn mực hơn cả một nam sinh ưu tú nhưng cứ hở ra là lại chọc tức cô giáo dạy Văn, rồi nghịch ngợm trốn việc làm vệ sinh như Thịnh Hoài Nam. Nhưng một học sinh chuẩn mực như cô vẫn nảy sinh “tình cảm riêng không thỏa đáng” với anh đấy thôi.

Bạn cùng bàn của Thịnh Hoài Nam khi ấy là cậu Tần Thúc Ninh này. Từng có những đêm không ngủ được, Lạc Chỉ cùng Thịnh Hoài Nam nói chuyện phiếm, nhắc tới bạn học thời cấp Ba là anh đề cập đến cậu bạn cùng bàn này. Tần Thúc Ninh cao không tới 1m70, năm lớp Mười khi xếp chỗ lại chủ động đề nghị ngồi sau. Đề nghị kiểu này là dễ được đáp ứng nhất, bởi thầy cô lúc nào cũng phát phiền khi đa số phụ huynh đều muốn cho con ngồi phía trước. Yêu cầu của Tần Thúc Ninh hợp với ý của chủ nhiệm lớp, vì vậy thầy cũng không hỏi đến lý do.

Lạc Chỉ đoán, có lẽ là vì lòng tự trọng của phái nam. Hẳn là cậu ấy không muốn tiếp tục làm “nam sinh nhỏ bé ngồi hàng trước” nữa.

Lạc Chỉ vừa nghe Thịnh Hoài Nam miêu tả cậu bạn mờ nhạt “ngồi cùng bàn ba năm mà chẳng giao lưu gì”, vừa hình dung rõ dáng vẻ của đối phương trong đầu.

Tần Thúc Ninh là một cậu trai thoạt nhìn rất lặng lẽ, hơi gầy, trắng trẻo thanh tú, đeo kính mắt trông khá thư sinh.

Lạc Chỉ bị chính mình dọa cho sợ hãi.

Thịnh Hoài Nam vẫn đang nói tiếp. Cô gối đầu lên ngực anh, nghe tiếng vọng trong l*иg ngực, thất thần vì suy nghĩ trong đầu.

Chắc là trước đây khi nhìn trộm Thịnh Hoài Nam đã từng trông thấy. Lạc Chỉ năm ấy có che giấu “tình cảm riêng không thỏa đáng” của mình kỹ đến nhường nào cũng không thể làm một nữ sinh “cứng” đi qua cửa lớp số Ba vẫn hiên ngang nhìn thẳng. Cô sẽ làm như vô ý quay đầu liếc nhìn một cái rồi lại bình thản đưa mắt rời đi nơi khác, cử chỉ rất bình thường, vô cùng bình thường.

Thịnh Hoài Nam ngồi ở bàn thứ ba từ dưới lên, nhìn từ cửa trước không thấy được, cửa sau mới có hy vọng, mà điều kiện đầu tiên là anh không chuyển chỗ dến vị trí sát tường.

Hẳn là vào những lúc ấy đã “tiện thể” trông thấy Tần Thúc Ninh, cô nghĩ.

Tần Thúc Ninh hẹn cô ở một nhà hàng Nhật giữ trung tâm thành phố. Cậu ấy nói Lạc Chỉ đang ở ngoại thành thì định tới đón nhưng bị cô từ chối.

Nếu là thời đại học, Lạc Chỉ chắc chắn sẽ từ chối lời mời đi xa từ một người lạ thế này. Công việc rèn giũa tâm tính, huống hồ bị Thịnh Hoài Nam và Đinh Thủy Tịnh ở bên vô ý làm ảnh hưởng nên tự nhiên cô cũng thay đổi không ít.

Lái xe vào trung tâm thành phố, trên đường đi còn bị mấy tấm biển chỉ dẫn làm phải vòng đi vòng lại không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng cũng tìm đến nơi hẹn nhưng lại không thấy chỗ để xe, cất xe xong thì đã muộn mười phút. Lạc Chỉ chạy chậm vài bước, đến cửa chính thì gặp Tần Thúc Ninh.

Tuy không phải người nổi bật gì nhưng Tần Thúc Ninh rất dễ nhận ra. Cậu ấy giống như nam sinh bước ra từ trong ký ức của Lạc Chỉ, vẫn để tóc húi cua, đeo kính không viền mắt, mặc sơ mi trắng kèm chiếc áo khoác ghi-lê xanh đậm bên ngoài, dáng người không cao nhưng vì rất gầy nên thoạt nhìn cũng không bị thấp. Cậu ấy trông trưởng thành hơn thời cấp Ba nhiều, sắc sảo hơn, dù vậy cũng không tránh khỏi việc già đi trông thấy.

Lúc đi vào trong, Lạc Chỉ theo bản năng nhìn bản thân mình qua cánh cửa kính.

Một người đã 27, 28 tuổi, thay đổi trở nên già hơn cũng đúng thôi.

Thực ra bản thân chúng ta và những người xung quanh rất khó nhìn ra loại thay đổi này. Nhưng việc đột ngột trông thấy Tần Thúc Ninh khiến khoảng thời gian mười năm hiện ra một cách trực tiếp nhất, mãnh liệt nhất, trong lòng cô bỗng mơ hồ hốt hoảng.

Cười, trò truyện, gọi món, hỏi han khách sáo.

Kiểu xã giao nhàm chán này vẫn luôn khiến Lạc Chỉ đau đầu. Trong thoáng chốc, cuộc gặp gỡ không đầu không cuối này khiến cô hối hận.

“Cậu uống được rượu không? Hay là chúng ta uống chút rượu trắng nhé?”

Lạc Chỉ còn chưa mở miệng từ chối, cậu ấy đã tự cười nói: “Xin lỗi, mình quên mất là cậu lái xe.”

Khi cậu ấy cúi đầu xem xét thực đơn rượu, Lạc Chỉ tò mò hỏi: “Giờ mới tháng Mười, cậu mặc áo khoác ghi-lê không sợ nóng à?”

Tần Thúc Ninh ngẩng lên cười ngượng ngùng, lắc đầu mà không nói.

Hành động này khiến Lạc Chỉ cảm thấy mình như bà cô già đang làm khó một học sinh trung học.

Thực ra Lạc Chỉ đồng ý gặp Tần Thúc Ninh cũng bởi cô có ý riêng.

Tất cả bạn bè của Thịnh Hoài Nam mà cô quen biết đều là bạn sau khi anh gây dựng sự nghiệp. Các bạn học cũ mỗi người một phương, bạn cấp Ba, bạn đại học tốt nghiệp xong hầu hết đều ra nước ngoài học tiến sĩ, không thể ở gần họ. Rất nhiều người bạn của Thịnh Hoài Nam bây giờ đều quen anh muộn hơn cả Lạc Chỉ, cho nên cô chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác “được bạn trai đưa đến gia nhập hội anh em”, càng không có cơ hội nghe chuyện của anh trong quá khứ từ bất cứ người nào.

Dù chỉ là một câu chuyện cực kỳ nhỏ nhặt cũng được, dù chỉ là cười rồi nói một câu “Cái tên nhãi đó…” cũng được.

Trong lòng cô vẫn luôn có chút tiếc nuối.

Khi đang đợi món, Lạc Chỉ chủ động bắt chuyện với Tần Thúc Ninh. Mà thật ra là hỏi chuyện thì đúng hơn.

Hóa ra Tần Thúc Ninh thông qua một người bạn biết được Lạc Chỉ đang chơi ở Ninh Ba, mà người bạn kia biết do xem Wechat của Lạc Chỉ.

Cô vốn muốn hỏi rốt cuộc là cậu biết tin từ người bạn nào, sao họ lại nhắc đến cô khi nói chuyện, nhưng càng nhìn càng thấy cậu ấy mất tự nhiên.

Đến lúc này Lạc Chỉ mới nhận ra có gì đó không đúng. Nếu Tần Thúc Ninh biết Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam đang ở Ninh Ba thì tại sao hôm nay khi gửi tin nhắn lại không hề mời anh?

Huống hồ theo lẽ thường, nếu cậu ấy muốn gặp bạn học cũ thì có thể trực tiếp liên lạc với Thịnh Hoài Nam mới đúng.

Cảm thấy hối hận vì sự chậm hiểu của mình, cô bắt đầu nâng cao cảnh giác, không dám liều lĩnh hỏi sâu thêm.

“Nhà bà ngoại mình ở Ninh Ba. Đã hai năm rồi mình không về nước, lần này về lâu, dù thế nào cũng phải tới thăm bà chứ.”

Hai năm không về nước? Cậu đi đâu vậy? Lạc Chỉ nghĩ nhưng không hỏi, chỉ cười gật đầu.

Tần Thúc Ninh uống một ngụm nước, nói tiếp: “Thứ Hai tới là mình về Mỹ học tiếp rồi,”

Người phục vụ bưng lên một đĩa bạch tuộc mù tạt nhỏ và một đĩa rong biển.

“Cậu tới Ninh Ba để đi sao? Đi đường bình an nhé.”

“Chuyển chuyến bay ở Bắc Kinh.”

“À.”

Tần Thúc Ninh yên lặng một lúc, đột nhiên trịnh trọng lên tiếng: “Nghe nói cậu ở Ninh Ba, mình rất vui, liền thu hết can đảm thử vận may, không ngờ cậu tới thật.”

Lạc Chỉ mở to mắt, nói câu này, bảo cô phải tiếp lời kiểu gì đây?

Cái đám bạn học cũ của Thịnh Hoài Nam đúng là bẩm sinh chỉ thích hợp ở trong phòng thí nghiệm, tốt nhất đừng có đi ra ngoài, cô thầm oán.

Suy nghĩ thay đổi, cô ngẩng đầu cười vô cảm.

“Tiếc là Thịnh Hoài Nam đúng lúc lại có việc, nếu không chắc chắn anh ấy sẽ rất vui vì được gặp cậu. Chẳng dễ gì bạn bè mới có thể gặp nhau trước khi ra nước ngoài.”

Nụ cười của Tần Thúc Ninh trong trẻo tự nhiên, không lộ ra vẻ gì là bất ngờ hay mất mát.

“Đúng là chẳng dễ gì. Với lại mình nghĩ sau này mình rất khó có thể gặp lại cậu với cậu ấy nữa, bởi vốn chẳng có lý do gì mà gặp. Quan hệ của mình với cậu ấy quá bình thường, mà cậu thì không quen mình.”

Lạc Chỉ lẳng lặng nghiền ngẫm ý tứ của câu nói này, không trả lời ngay.

Tần Thúc Ninh tự rót cho mình một chén rượu trắng, nâng lên mời Lạc Chỉ: “Mình biết mình mạo muội, tự phạt một chén.”

Cậu ấy ngửa cổ uống rồi đưa chén rượu về phía Lạc Chỉ, tỏ ý mình đã uống hết. Động tác này khiến Lạc Chỉ có chút bất ngờ. Thời gian đầu khi mới lập nghiệp, tửu lượng của Thịnh Hoài Nam không tốt, còn từng bắt cô luyện tập cùng anh. Về sau uống được rồi, lúc nói chuyện lại khoe khoang giảng giải cho cô cái gọi là “văn hóa bàn rượu”. Nhưng hầu hết các bạn học của Lạc Chỉ đều rất ít có cơ hội tiếp xúc với tình huống cần uống rượu, thực sự hiếm có ai làm ra động tác theo thói quen kiểu như Tần Thúc Ninh.

“Cậu có hay uống rượu không?” Cô hỏi.

Tần Thúc Ninh lắc đầu rồi lại gật đầu.

“Tự mình thì rất ít khi, nhưng mỗi lần về nhà mình đều uống cùng người lớn. Người lớn trong nhà mình đều giỏi uống rượu, anh chị em họ cũng có tửu lượng tốt. So với tên mọt sách như mình thì ông bà nội thích họ hơn, vì họ nhanh nhẹn khôn khéo, lại giỏi lấy lòng. Về sau mình cũng không chịu thua, đến dịp lễ tết cũng bắt đầu đọ rượu với họ, dần dần luyện được.” Cậu ấy nâng bình rượu đặt bên khóe miệng, nghĩ một lát lại đặt xuống rồi cười: “Thực ra chẳng có gì hay mà đọ. Nhưng mình cứ thích so bì với người khác, nếu cố mà không vượt qua được thì mình chấp nhận, cho nên ba năm sau khi thi vào Chấn Hoa, mình đã dần chấp nhận rồi. À, cậu sẽ không cảm thấy mình quá hiếu thắng chứ?”

Lạc Chỉ lắc đầu: “Khi người lớn thể hiện sự bất công quá rõ ràng, trẻ con rất khó giữ tâm lý cân bằng. Ai mà không muốn được mọi người yêu mến, chẳng ai sinh ra đã thích bị coi thường.”

Tần Thúc Ninh cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, nét cười hiện rõ nơi khóe miệng. Một lần nữa cậu nâng ly với Lạc Chỉ: “Vì câu nói này, mình mời cậu một ly.”

Lạc Chỉ vội vàng ngăn lại: “Cậu cứ uống một mình như thế, mình sẽ ngại lắm.”

Cậu ấy sững người, chân tay có chút luống cuống, đặt ly xuống bàn, ngại ngùng xoa tay: “Xin lỗi, vậy mình không uống nữa.”

Bầu không khí nhất thời chùng xuống. Lạc Chỉ nhìn dáng vẻ cẩn thận dè dặt của cậu, trong lòng không khỏi tự trách mình.

Cô tự rót cho mình một ly rượu, khẽ nâng lên nói: “Xin lỗi, để mình uống với cậu một ly, đừng để bụng.”

Cô ngửa đầu uống cạn dưới ánh mắt kinh ngạc của Tần Thúc Ninh. Nồng độ rượu không cao lắm, nhưng Lạc Chỉ uống nhanh quá nên bị sặc, khó khăn lắm mới kìm lại được, vội vàng dùng khăn giấy che miệng ho nhẹ mấy cái.

“Giờ mình có thể khẳng định, bao năm qua mình thích cậu đúng là rất đáng.”

Tần Thúc Ninh đột ngột buông ra một câu khiến Lạc Chỉ ho rũ rượi.