Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam

Chương 43: Vì cố chấp nên chẳng nhận ra

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lạc Chỉ bình tĩnh gật đầu và đón lấy bút. Cô nhận ra chỗ trống chỉ có một hàng, quả thực quá nhỏ nên đã viết nắn nót từng nét một vào giữa tiêu đề và bảng.

Thịnh, Hoài, Nam.

Chẳng ai nói cho cô biết tên anh viết ra sao, nhưng từ nhỏ cô đã biết rồi.

Anh đã từng nói, Hoài Nam là tên một địa danh ở miền Nam, nhưng anh là con trai phương Bắc.

Chủ nhiệm nhướn mày, ngạc nhiên nói: “Sao em biết là phải viết như thế?”

Cô cười, “Em cũng không biết. Chắc là trực giác ạ.”

Cô cúi đầu nhìn lại, tên người ấy lẻ loi trên cao, cách xa mọi người, tĩnh lặng mà cô đơn nhưng không kém phần kiêu hãnh.

Sau đó khi về nhà, không hiểu sao cô lại đi mua một quyển sổ dày cộp đắt tiền, có lớp giấy vàng đã qua xử lý và vỏ bìa màu xám đen trông rất giản dị. Cô viết trang nhật ký đầu tiên thời cấp Ba dưới ánh đèn cam, viết cái tên kia hết lần này đến lần khác, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tỏ vẻ bình thản điềm tĩnh như lúc ở trong văn phòng.

Cô không biết vì sao khi đó lại có thể kìm lòng mà không hỏi gì về người ấy, cũng không tỏ ra tán thưởng hay ngạc nhiên về thành tích của anh. Cô chỉ cúi đầu, lặng lẽ chăm chú viết cái tên đó, ấn bút mạnh đến nỗi nét hằn lên trang giấy.

Khi bảng điểm được phát ra, mọi người đều than thở y như dự đoán của cô, ai cũng từng là nhân tài xuất sắc hồi cấp Hai, giờ lại chọn cách thu hết ánh hào quang của mình, tỏ vẻ yếu thế, ra sức khen ngợi người khác, nhìn thấy bảng điểm là suy sụp như thể trời sập đến nơi. Nhưng hầu hết chỉ là lớp vỏ ngụy trang mà thôi.

Lạc Chỉ về chỗ ngồi của mình, đột nhiên rất muốn biết khi các bạn lớp số Ba nhìn thấy thành tích của anh, liệu có phản ứng đến mức vỗ vai anh hét to “Thằng nhóc này gớm thật”? Còn anh có phải sẽ ra vẻ khiêm tốn chững chạc, đắc ý nhếch môi cười nói “Thỉnh thoảng ăn may ấy mà”?

Họ gặp nhau hồi năm tuổi. Rồi suốt mười một năm sau đó cô nóng lòng muốn thử tài anh, coi anh là đối thủ giả tưởng, nhưng khoảnh khắc ấy cô bỗng nhận ra khoảng cách hai người thật sự quá lớn. Lần đầu tiên cô gái Lạc Chỉ giỏi giang trong mắt người khác hiểu ra ưu tú, xuất sắc và hoàn hảo không phải các từ gần nghĩa. Ngày trước thỉnh thoảng cô vẫn nghe ngóng xem có tin tức về Thịnh Hoài Nam hay không, cũng từng cho rằng sẽ trở thành bạn cùng lớp với anh, nhưng anh lại sơ suất trong kỳ thi chuyển cấp, thành tích chỉ vừa qua mức sàn của trường Chấn Hoa, không đủ tư cách vào lớp chọn. Cô âm thầm đắc ý trong thời gian dài, thậm chí khi được mẹ khen trước mặt người khác, cô còn cảm thấy rất hãnh diện.

Cô còn giỏi hơn cả “con nhà người ta” đấy thôi?

Không ngờ sự xuất hiện của anh lại làm khó chịu đến mức này. Thậm chí cô không dám tưởng tượng khi mẹ đến buổi họp phụ huynh và nhìn thấy ba chữ đó trên tờ phiếu cùng thành tích đáng kinh ngạc kia, mẹ sẽ nghĩ sao.

Có điều, nếu không xuất hiện như thế, vậy thì chàng trai đó không còn là người khiến cô cố chấp suốt mười một năm nay nữa rồi. Cuộc sống trung học của Lạc Chỉ đơn giản tới mức nhạt nhẽo, ngày tháng cứ lặng lẽ qua đi. Đi học rồi tan học và luôn là tuyến xe số 122 đông đúc chật chội, ăn cơm, học bài, tắm rửa, tiếp tục học đến khi tóc khô, sau đó đi ngủ. Nhưng từ khoảnh khắc đặt bút viết tên anh, dường như cuộc sống của cô đã bắt đầu có mục đích.

Sau cuộc thi giữa kỳ, các bạn học không ngớt bàn tán về anh. Cô ngồi gần cửa sổ, mỗi khi ngẩn người tựa vào bệ cửa đều có thể nghe rõ cuộc trò chuyện sôi nổi của hai cô gái ngồi bàn sau. Hiện giờ Lạc Chỉ không còn nhớ nổi dáng vẻ say mê mà ngượng ngùng của hai cô bạn đó nữa, nhưng vẫn nhớ giọng nói điệu quá mức của họ. Mỗi khi họ phát âm ba tiếng “Thịnh Hoài Nam”, âm cuối “Nam” được đọc rất rõ, rất kiêu hãnh, vừa dịu dàng lại vừa mờ ám.

Chỉ một lần nghe nói đến tên và câu chuyện về ai đó, rồi từ đó về sau người ấy sẽ liên tục xuất hiện trong cuộc sống của bạn. Đối với Lạc Chỉ, tuy anh và cô học hai lớp liền kề nhau, là “hàng xóm” của nhau, cô cũng được nghe những lời đồn thổi về anh với mật độ dày đặc, nhưng lạ ở chỗ kể từ khi khai giảng tới nay, họ vẫn chưa từng chạm mặt.

Cô nghĩ có lẽ họ đã từng gặp nhau rồi, chỉ là cô không biết đó là anh, vì ai mà biết được một cậu bé năm tuổi lớn lên trông sẽ thế nào. Nhưng các bạn nữ đều nói anh rất đẹp trai. Nếu họ không nói dối, Lạc Chỉ tin là có lẽ cô chưa từng gặp anh thật, vì cô thấy hầu hết đám nam sinh trong trường đều chẳng ra làm sao.

Vài tuần sau bài thi giữa kỳ, cô không cần cố gắng chú tâm tới cái tên và tin tức về người ấy nữa, bởi lẽ ba chữ “Thịnh Hoài Nam” đã trở thành từ khóa trong mọi cuộc đối thoại.

Chẳng hạn như khi đi ngang qua sân bóng rổ sẽ nghe thấy có người hét to “Kèm chặt Thịnh Hoài Nam“. Dù cho trái tim có hẫng một nhịp, cô vẫn cố ý ngoảnh đi, không nhìn về phía sân bóng.

Chẳng hạn như cô bạn bàn sau kể rằng Thịnh Hoài Nam xếp thứ ba từ dưới lên trong bài trắc nghiệm môn Văn, bài tập về thơ cổ anh không điền được một chỗ trống nào. Giáo viên dạy thay môn Văn cầm bài thi quát to, “Cậu nào là Thịnh Hoài Nam? Có định thi đại học nữa không hả?”

Chẳng hạn như tới giờ nghỉ trưa, sau khi xem xong trận chung kết bóng rổ, bạn cùng bạn của cô chạy về nói, “Lớp số Ba thắng rồi, giành chức vô địch rồi. Họ tung Thịnh Hoài Nam lên cao, nhưng đến khi rơi xuống lại không đỡ được.”

Chẳng hạn như bước sang tuần học mới, cô đổi sang ngồi gần cửa ra vào. Khi một nhóm nam sinh ầm ĩ đi ngang qua, cô nghe thấy một cô gái hét lớn, “Trâu Tấn, Thịnh Hoài Nam, tuần này hai cậu trực nhật mà còn đến muộn thế à!”

Chẳng hạn như khi nhắc tới cái tên này, thầy chủ nhiệm lớp cô thường thở dài thườn thượt, như thể bảng tổng thành tích đầy vẻ vang trong kỳ thi giữa kỳ của lớp họ hoàn toàn lép vế trước cậu học sinh lớp số Ba kia.

Không biết từ khi nào, trong đầu Lạc Chỉ lại có một ước muốn rất rõ ràng, hoặc có thể nói là lý tưởng ngắn hạn. Đó là tạm thời cô không muốn gặp người ấy.

Cô hiếm khi ra khỏi phòng học vì sợ sẽ vô tình gặp anh. Sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, cô lao đầu vào học. Cô thu dọn ngăn nắp bàn học, treo cặp sách ra sau ghế, trong hộc bàn nhét đầy vở bài tập, trên mặt bàn chỉ có một chiếc túi bút hình con rùa ngây thơ với đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn cô lặng lẽ giải đề, phần tóc mái được vén gọn lên cứ liên tục rủ xuống.

Trong mắt người khác, Lạc Chỉ năm lớp Mười là cô gái nói không quá năm câu, có thể hình dung bằng bốn chữ sau: đơn giản gọn gàng. Quần áo và mái tóc đuôi ngựa đơn giản gọn gàng, gương mặt trong sáng thuần khiết, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo.

Tất cả chỉ là một khoảng trống không lời giải đáp.

Thế nhưng sự nỗ lực điên cuồng của cô không có cùng động cơ như các nàng Lọ Lem thời hiện đại trong phim thần tượng, để được xứng đôi vừa lứa với nam chính gia thế hiển hách, họ chăm chỉ “bế quan tu luyện”, một tháng sau đó họ tái xuất vang dội... Cô vẫn chưa gặp anh, nói gì đến yêu thương ngưỡng mộ.

Thực ra suy cho cùng là do cô hèn nhát, không dám đối mặt.

Cô biết cậu bé ưa nhìn năm ấy vẫn luôn cởi mở, thân thiện như thế. Dù trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng, cô mải miết đuổi theo một giấc mộng, luôn luôn coi anh là đối thủ, dùng oán hận để thúc đẩy bản thân... nhưng cô vẫn không thể quên được nụ cười ngây thơ thuần khiết ấy. Cô tự vùi mình trong vỏ bọc hận thù, vì hận thù dễ dàng hơn khoan dung và yêu thương, nó mang lại nguồn sức mạnh dồi dào để sống tiếp, để mỗi sáng thức giấc đều ý thức được mình đang mang một sứ mệnh quan trọng.

Thế nhưng cuối cùng khi cô đường hoàng thi đỗ vào Chấn Hoa, được chung dưới một mái trường với người ấy, ngày nào cũng có khả năng được nhìn thấy người ấy, cô bỗng có cảm giác sợ hãi và hoang mang lạ lùng. Huống hồ, tên của người ấy lại xuất hiện theo cách nổi bật như thế, khiến cho mọi nỗ lực và kiêu hãnh của cô suốt bao năm qua trở nên vô giá trị.

Rất đơn giản, cô sợ rồi.

Lạc Chỉ không phải người không biết mơ mộng. Có lúc cô cũng cố chấp, cũng lưu luyến, vấn vương.

Vậy nên cô không cố ý đi tìm gặp anh mà chỉ chờ đợi ông trời ban thêm cho mình một cuộc gặp gỡ tình cờ đẹp đẽ nữa như hồi năm tuổi. Chẳng hạn, một ngày nọ, trong lúc lơ đãng, một tiếng kêu vang lên ở lớp học kế bên, “Mau lại đây xem này Thịnh Hoài Nam, trong kỳ thi lần này có một cô gái được điểm cao hơn cậu. Cậu có biết cô ấy không? Cô ấy học ở lớp số Hai.” Rồi khi đi trên hành lang, người khác sẽ chỉ vào mình, nói rằng cô ấy tên là Lạc Chỉ. Khi ngoảnh đầu, cô sẽ trông thấy Thịnh Hoài Nam giữa một tốp nam sinh, vẫn là Thịnh Hoài Nam thuần khiết, tuấn tú như thuở đầu hai người quen biết. Cô sẽ cười với anh bằng nụ cười đẹp nhất, kiêu hãnh nhất và cũng bình thản nhất, sau đó xoay người về lớp. Cô cố dằn lòng và bình tĩnh lại, “Coi như là một lời tạm biệt kết thúc mọi chuyện vậy.”

Chút mơ mộng đó còn ngờ nghệch và ấu trĩ hơn cả những tình tiết kinh điển trong các bộ phim thần tượng. Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy rất xấu hổ, nhưng đó đúng là mong ước mãnh liệt nhất mà cô đã chôn sâu dưới đáy lòng.

Con người luôn cần một vài điều như thế để có được niềm tin, có được cảm giác giống như số mệnh đã sắp đặt. Khởi đầu và kết thúc đều phải trang trọng mà hoàn hảo như thế.

Nhưng ông trời không cho cô bất cứ tia hy vọng nào.

Tuần thứ ba sau kỳ thi giữa kỳ, cô gặp được anh.

-Hết
« Chương TrướcChương Tiếp »