Cả ngày nay Thịnh Hoài Nam luôn trả tiền nên Lạc Chỉ rất ngại. Mặc dù hành động của đối phương thoạt nhìn có vẻ rất tự nhiên, nhưng cô vẫn thấy khó xử.
Khi tới tiệm Báo Gấm, họ chia nhau ra “càn quét” khắp nơi, tới lúc bầy đồ ăn ra khắp bàn, cô tranh thủ cơ hội nói nhỏ với anh, “Hôm nay cảm ơn cậu nhé.”
Thịnh Hoài Nam trả lời, “Thôi nào, cậu cảm ơn gì chứ?”
Nói nhiều cũng vô ích, cô biết anh sẽ hiểu nên lặng lẽ ngồi ăn, không giải thích nữa. “Nếu cậu thật lòng muốn cảm ơn mình, thì kể mình nghe người cậu có ấn tượng sâu đậm nhất hồi còn bé để đền đáp đi.”
“Vì sao? Nghe cứ là lạ ấy.”
“Nhưng lần trước mình đã kể cho cậu về hoàng hậu nhỏ của mình rồi. Mình thấy cậu có tính cách như bây giờ chắc chắn là do hồi bé đã trải qua nhiều chuyện bất thường.”
“Nhắc lại với cậu nhé, tâm lý học không đơn giản vậy đâu. Không phải biểu hiện gì bất thường cũng là do vết thương từ thời thơ ấu.”
“Nói đi mà, mình muốn nghe, mình hứa không cười cậu đâu.” Giọng điệu anh y như lúc cô xin anh kể về mối tình đầu, thậm chí còn có chút nài nỉ.
Lạc Chỉ ngượng ngùng gật đầu, “Được rồi. Cậu đừng chê chuyện nhàm chán quá là được.”
Trong một khoảnh khắc, cô rất muốn kể cho anh về câu chuyện kia, nhưng hình như hãy còn sớm, hình như bây giờ anh vẫn chưa hiểu được cô. Thực sự rất khó để có được cái gọi là tâm hồn đồng điệu.
Cô cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu, tay không ngừng dùng dĩa chọc vào miếng gỏi cá.
“Hồi nhỏ có một người chị mà mình rất thần tượng, rất yêu mến.”
Câu mào đầu của cô nhạt như nước ốc.
“Không phải anh trai à...”
“Vớ vẩn!”
Thịnh Hoài Nam cười tủm tỉm, khoát tay ra hiệu cô nói tiếp.
“Lúc mình lên năm, ngôi nhà cũ của bà nội phải di dời đi nơi khác, hai mẹ con mình thuê tạm một căn nhà nhỏ trong khu nhà mái bằng ngoại ô thành phố. Giờ nơi ấy đã trở thành khu đô thị rồi, nhưng khi mình sống ở đó nó vẫn chỉ là đường đất, gió thổi qua cuốn theo bao bụi bặm, có khi chẳng mở nổi mắt. Lúc chơi bịt mắt bắt dê với đám bạn, bọn mình thường giẫm phải phân chó. Mưa xuống thì đường xá lầy lội rất khó đi. Nói chung chẳng phải chỗ tốt lành gì. Nhưng mình luôn cảm thấy nơi đó rất tuyệt, có thể nhìn thấy cầu vồng sau cơn mưa, xung quanh toàn là nhà mái bằng, không có các tòa nhà chắn mất cầu vồng nên bầu trời rộng lớn thoáng đãng lắm. Dường như mình đã ngắm đủ cầu vồng cho cả đời tại nơi ấy, lớn rồi mình chỉ được nhìn những mảnh rời rạc gần đài phun nước. Cầu vồng khi đó như một cây cầu bắc ngang bầu trời, rất đẹp, rất trọn vẹn. Nhiều đứa trẻ cùng bàn nhau xem rốt cuộc dưới chân cầu vồng là gì? Cuối cùng tất cả đều nhất trí cho rằng đó là Thiên Trì.” Lạc Chỉ bật cười, nhưng cô nhanh chóng hoàn hồn trở lại, “Xin lỗi, mình lạc đề rồi.” Thịnh Hoài Nam chăm chú lắng nghe, anh lắc đầu nói: “Đâu có, cậu nói tiếp đi.”
Nét mặt nghiêm túc của anh khiến Lạc Chỉ bỗng cảm thấy hơi căng thẳng.
“Đám bạn mình không đi nhà trẻ, người lớn trong nhà hay say rượu rồi đánh nhau, thế nên hầu như chẳng ai quản lý chúng.”
“Sếp sòng” của bọn mình là một chị gái hay kể chuyện.
“Chị đã đi học cấp Một rồi. Trong ký ức của mình chị không được ưa nhìn cho lắm, tuy nhiên lại có một người bạn thân rất xinh đẹp. Nhưng đó là ấn tượng khi ấy thôi. Giờ nghĩ lại, người bạn kia xinh chẳng qua là vì hay mặc váy, hay cài hoa tươi lên bím tóc đuôi ngựa. À còn một anh là bạn học của họ, ba người đó lúc nào cũng cùng đi học cùng về với nhau.”
“Cậu có biết về sau đã xảy ra chuyện gì không? Là tình tay ba.” Lạc Chỉ bật cười.
“Hôm đó, chị lại kể chuyện cho bọn mình nghe nhưng đầu óc không biết đã bay tới phương nào, câu trước chẳng ăn nhập với câu sau. Khi câu chuyện kết thúc, mình lặng lẽ giấu người khác hỏi chị ấy: 'Chị ơi, XX và YY không còn thân với chị nữa ạ?'”
“Mình nhận ra điều này là vì hai người họ đã lâu không xuất hiện, thỉnh thoảng có đi ngang qua đám trẻ con bọn mình cũng chỉ lạnh lùng nhìn chị gái kia. Chị bạn thân còn hừ một tiếng, quay ngoắt đi với vẻ kiêu ngạo.”
“Lúc đó dù sao chị gái kể chuyện vẫn còn nhỏ, không biết cách che giấu tâm trạng. Mình nói câu đó xong thì mắt chị ấy ửng đỏ lên rồi nói: 'Sao em biết?'”
“Một tối nọ, mình và một cô bé khác tận mắt trông thấy chị gái kể chuyện cãi nhau với hai người kia. Mình nhớ lúc đó chiếc kẹp tóc màu đỏ của chị bạn thân sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường, chị ta ngẩng cao đầu, hùng hổ nói chuyện bằng giọng miền Bắc.”
“Bọn mình lập tức xông lên bảo vệ nữ thần của hai đứa, nhưng cuộc đối thoại của họ khi đó quả thực vượt quá khả năng lý giải của mình.”
“Từ nhỏ mình đã không thích hỏi vì sao, dù gì người lớn cũng toàn bảo lớn rồi khắc biết, vậy nên mình luôn tin rằng trưởng thành là lời giải cho mọi vấn đề. Mình sẽ nhớ thật kỹ những chuyện chưa thể hiểu được và kiên nhẫn chờ đợi quá trình trưởng thành. Có lẽ đây là lý do vì sao ký ức ngày đó lại hiện hữu trong đầu mình rõ ràng đến vậy. Có người đã nói với mình rằng đó chính là khởi đầu cho sự cố chấp của con người.”
Đôi mắt Thịnh Hoài Nam vụt sáng, Lạc Chỉ không trông thấy, cô nói tiếp.
“Thế nên cuộc nói chuyện của họ khi đó cũng vậy, mình không hỏi lý do nhưng lại nhớ rất rõ, dù càng nghe càng thấy rối.”
“Chị gái kể chuyện nói: 'Hai người tốt với nhau mình chẳng có ý kiến gì, nhưng vì sao lại đối xử với mình như thế?' Chị gái xinh đẹp vặn lại ngay: 'Cậu đừng tỏ vẻ không biết, không quan tâm. Cậu cũng thích XX còn gì? Tưởng mình không hiểu suy nghĩ của cậu à? Những việc xấu cậu làm để chia rẽ bọn mình, cậu tưởng mình không biết?'”
“Chị gái kể chuyện cuống lên: 'Ai bảo mình thích cậu ấy?'”
“Chàng trai XX đứng bên cố làm ra vẻ lạnh lùng, chẳng nói chẳng rằng suốt từ đầu trận cãi vã bỗng mở miệng: 'Cậu dám nói cậu không thích mình?'” Nói tới đây, Thịnh Hoài Nam và Lạc Chỉ cùng cười phá lên.
“Bây giờ nhớ lại, biểu cảm và giọng điệu của mấy người đó vừa trẻ con vừa kiểu cách, thậm chí mục đích đấu võ mồm và cãi nhau đều lùi xuống hàng thứ yếu, quan trọng là cuối cùng đã có cơ hội diễn mấy cảnh điên điên khùng khùng trong phim truyền hình của người lớn. Nhưng không thể phủ nhận là họ rất nghiêm túc.”
“Hai người kia cũng có một “cái đuôi”, nhưng chỉ có một mà thôi. Thế là mình và một cô bé khác cũng tham chiến, nhưng đối thủ là “cái đuôi nhỏ” đứng bên cạnh họ. Mặc dù mình chẳng giỏi ăn nói lắm, nhưng cũng có tiếng trong khu là mồm mép lanh lợi, thuộc dạng thấy người lớn thì ngoan như mèo, gặp trẻ nhỏ thì dữ như hổ. Trận khẩu chiến này quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu như “Sao cậu lại giúp họ mà không giúp chị gái kể chuyện”, “Mình thích thế”, “Thích cái đầu cậu”, “Cho cậu hết cả thích bây giờ“. Nhưng cuối cùng bọn mình vẫn giành chiến thắng, thắng một cách oanh liệt.”
“Chị gái kể chuyện thua thảm bại, chạy tới chỗ mình không tìm thấy mà khóc. Chị ấy rất tốt với mình, nhưng mình chỉ biết dùng cái cách kém cỏi để giúp chị ấy.”
“Đến tận bây giờ mình vẫn nhớ những chuyện chị ấy kể cho mình, nào là chuyện nữ sinh đại học khi làm thí nghiệm sinh học đã xào chín óc sói lên ăn, kết quả đêm nào cũng phải chạy tới phòng thí nghiệm lén ăn xác chết, còn cả chuyện thiên thần yêu người phàm, cắt bỏ mái tóc vàng dài hơn một mét của mình để cứu sống người yêu, cuối cùng lại mất mạng, rồi chuyện trong ngôi làng dưới chân cầu Cầu Vồng có chàng thiếu niên đẹp nhất trên thế gian...”
“Mình rất thích chị ấy, chị ấy khẳng định rằng những chuyện này được viết trong các tác phẩm nổi tiếng thế giới, nhưng tên sách là gì chị ấy thì chị ấy không nhớ. Thực ra đó đều là những giấc mơ do chính chị ấy thêu dệt nên, chị ấy chính là thiên sứ, chị đã gặp được chàng thiếu niên kia. Nói theo ngôn ngữ ngày nay đó là một loại “tự sướиɠ“. Mình không biết cậu có hiểu được không, thực ra chị ấy có một thế giới nội tâm vô cùng phong phú, chỉ là chị ấy quá cô đơn thôi.”
“Nhưng giờ mình lại cho rằng có lẽ chị ấy đã lún sâu vào câu chuyện của chính mình. Chị ấy ngày càng khép mình, đám trẻ con không thích nghe kể chuyện kinh dị u ám, chị ấy cũng không thân với bạn trong trường, nên chỉ có mình là hay ngồi chung. Có điều bọn mình cách nhau tới sáu tuổi, thực sự khó mà làm bạn, mình không thể cứu vớt sự cô đơn của chị ấy.”
“Nhưng ngược lại chị ấy có thể giúp mình không còn cảm thấy cô đơn nữa. Mình kể cho chị ấy nghe một bí mật mà suốt một thời gian dài mình không nói cho ai khác. Mình không biết liệu chị ấy có biến bí mật này thành một câu chuyện khác không, nhưng mình tin là để chị ấy giữ bí mật sẽ rất an toàn.”
“Có cô hàng xóm nói với mẹ mình, bảo mình tốt nhất là tránh xa chị ấy một chút. Bố chị ấy đầu óc không bình thường, trong nhà chẳng ai quản lý chị ấy.”
“May mà mẹ không hạn chế mình qua lại với chị ấy. Thực ra bây giờ mình không còn nhớ rõ chị ấy trông thế nào. Mình chỉ nhớ mấy ngày cuối phải chuyển nhà, mình ngồi trên ghế phụ của xe tải, ngoái đầu nhìn lại, thấy chị gái kể chuyện và một đám trẻ con vẫy tay chào mình. Chị ấy khóc, mình cũng bật khóc. Chị ấy nói 'Lạc Lạc, sau này em phải trở thành người thành công nhé. Lạc Lạc, đừng quên những chuyện chị kể cho em, cũng đừng quên chị.'” “Thậm chí chị ấy còn nói có lẽ mình sẽ là người duy nhất trên đời này nhớ đến chị ấy.”
“Khi lên cấp Ba, mỗi lần viết văn, dù là văn trần thuật hay nghị luận, mình đều bịa một tràng. Thầy hỏi mình luận cứ này dẫn chứng từ danh nhân nào, mình đều nói là đọc được ở quyển sách nào đó, nhưng tên sách thì mình quên rồi. Thực ra đúng là mình đã học không ít thói xấu từ chị, chẳng hạn như nghĩ ngợi lung tung, thích nói dối.”
Lạc Chỉ ngừng lại, cô nhìn Thịnh Hoài Nam đang đăm chiêu suy nghĩ và hỏi, “Nhạt nhẽo lắm hả?”
Anh nghiêm túc lắc đầu: “Không hề.”
Lạc Chỉ thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười.
“Nhưng lúc nãy cậu nói cậu cũng kể cho chị ấy một bí mật đúng không, là gì thế?”
Cô sững người trong giây lát rồi lắc đầu: “Chuyện trẻ ranh ấy mà, mình... mình quên từ lâu rồi.”
Không khí trong bữa tối vốn rất thoải mái rốt cuộc vẫn bị những hồi ức khó hiểu của Lạc Chỉ làm xáo trộn. Nhưng khác với lần đầu tiên họ ăn cơm cùng nhau, sự trầm mặc lần này không hề gượng gạo, thậm chí còn ăn ý và nhẹ nhõm.
“Nhắc tới chuyện viết văn, mình nhớ hình như hồi cấp Ba cậu viết văn rất hay.”
Lạc Chỉ ngẩng phắt lên, làm Thịnh Hoài Nam giật nảy mình.
“Không phải chứ? Anh đây mới khen một câu mà đã kích động đến thế à?” Anh cười.
Lạc Chỉ thu lại tầm mắt, khẽ lên tiếng, “Cậu đã đọc chưa? Nói thật đi.”
Thịnh Hoài Nam đưa tay gãi đầu, nhưng vẫn nói thật, “Hồi đó tổ bộ môn Ngữ văn thường phát các bài văn xuất sắc cho bọn mình đọc, nhưng mình chưa xem bài nào, toàn đem làm giấy nháp, vì mặt sau không có chữ. Xin lỗi nhé.”
“Có gì đâu mà phải xin lỗi? Làm văn thì nghìn bài như một, vừa giả tạo vừa tầm thường.”
Lạc Chỉ cúi đầu, cô vội vã nói.
“Đúng rồi, cậu có vội về ký túc xá không? Trên đường về mình đưa cậu đến nơi này nhé?”
Thịnh Hoài Nam đột ngột tiến sát lại gần cô, đôi mắt anh đong đầy sự chân thành.
Trên tầng mái tòa nhà của khoa Khoa học tự nhiên, Thịnh Hoài Nam ra sức lay mấy cánh cửa sắt, bụi bẩn rơi đầy cả tay, không ngờ cửa bị khóa chặt như thế, chẳng nhúc nhích chút nào.
“Thường ngày đâu có khóa.” Anh thở dài, thất vọng quay lại tìm Lạc Chỉ, không ngờ Lạc Chỉ đi được mấy bước liền chạy nhanh tới chỗ cánh cửa sổ ở cuối tầng.
“Chỗ này không khóa này!” Cô bật cười vui vẻ.
Sau đó cô trèo lên bệ cửa sổ trước, khom lưng chui qua rồi nhẹ nhàng tiếp đất.
Luồng không khí trong lành nhưng lạnh buốt ùa đến, khiến cô ngộp thở trong giây lát. Những sợi tóc dài tung bay che khuất tầm mắt, khó khăn lắm cô mới dùng tay giữ chặt được. Tới khi mở mắt, cảnh tượng tráng lệ bất ngờ hiện ra.
Tòa nhà của khoa Khoa học tự nhiên nằm gần cửa Bắc, tầm nhìn từ trên sân thượng được chia làm hai thế giới rõ rệt. Một nửa là khung cảnh trường học chìm trong màn đêm tĩnh lặng, bóng cây thâm trầm tựa như mặt biển lặng sóng, nhấp nhô ở phía xa, nổi bật giữa những hàng cây là các ký túc xá và tòa nhà giảng dạy, thoạt nhìn chẳng khác nào những hòn đảo vươn mình khỏi mặt biển, yên ả vắng lặng. Nửa còn lại là luồng sáng lấp lánh tạo bởi ánh đèn điện từ khu trung tâm thương mại đan xen với ánh đèn xe sáng rực, nhẹ uốn mình qua những tòa nhà cao tầng nguy nga lộng lẫy, kiêu hãnh đối chọi với đêm đen.
“Đẹp lắm đúng không?”
Hơi thở của Thịnh Hoài Nam nhè nhẹ phả bên tai cô. Lạc Chỉ khẽ run lên, cô muốn quay đầu nhưng lại luyến tiếc.
“Thích chứ?”
Lạc Chỉ gật đầu thật mạnh, nhưng cô chợt nhớ ra mình đứng quay lưng với anh, ngốc quá.
Hai người họ lặng lẽ quan sát hai thế giới một lúc lâu, không ai lên tiếng.
“Mình... Mình rất thích đứng trên cao nhìn xuống người bên dưới. Mình cũng không biết vì sao. Ý mình là... Không chỉ đứng ở nơi cao đón gió. Cậu hiểu ý mình chứ... Hình như nhìn nhận sự việc ở góc độ đó, chắc chắn có thể nhìn thấu tất cả. Thực ra mình cũng không nói rõ được.”
Lần đầu tiên anh bộc bạch với cô suy nghĩ hỗn loạn nhưng lại rất sâu sắc của mình. Lạc Chỉ cảm thấy rất ấm lòng, cô cũng trân trọng cách nghĩ của anh.
“Mình cũng thế, chẳng qua trước đây là mình buộc phải làm vậy.”
“Bị buộc phải làm vậy?”
“Không thoải mái, không hòa hợp được với mọi người. Có lẽ vì hồi nhỏ ít tiếp xúc với bạn cùng trang lứa nên không biết phải hòa nhập ra sao, bạn bè ngày một ít đi, mình lại không muốn lấy lòng những nhân vật chủ chốt trong các nhóm, về sau mình chơi một mình, càng lúc càng tách biệt với cộng đồng. Nhưng mình cũng giống người thích đứng trên cao nhìn những người khác, tự mình chủ động chọn cách trèo cao. Ban đầu mình là người ngoài cuộc cô độc bị từ chối, rồi dần biến thành người khác thường và xa cách, dường như chỉ khi đó mới có thể cô độc một cách đàng hoàng và thanh thoát, không còn bị người ta thương hại, thậm chí bản thân cũng cảm thấy hài lòng. Nói thẳng ra, chẳng qua là do thói quen đã ăn sâu, vì sự sĩ diện mà lúc nào cũng phủ một tầng hàm ý lên những điều vốn rất đơn giản, giống như mình thực sự không phải người tầm thường vậy.”
Lạc Chỉ cứ nói mãi, nói tới lúc tự cảm thấy lung tung mới chợt bừng tỉnh. Cô xấu hổ chớp mắt nói với anh: “Cậu thì sao? Có lẽ không phải người ngoài cuộc bị từ chối đâu nhỉ? Cậu có quyền lựa chọn mà.”
Thịnh Hoài Nam đưa mắt nhìn ánh đèn xa xăm.
“Mình luôn có cảm giác dường như cậu đã biết mình rất nhiều năm rồi.”
Lạc Chỉ vốn cho rằng câu cuối cùng của mình không thỏa đáng, không biết chừng mực, cuống quýt định xin lỗi anh vì những lời mạo muội ấy, nhưng khi ngước mắt lên, cô lại bắt gặp nụ cười khoan dung pha lẫn tiếc nuối của anh.
“Gió thổi mạnh quá dễ bị cảm lắm, bọn mình đi thôi. Cậu thích là tốt rồi, mình thường xuyên tới đây, sau này chúng ta cùng đi đi.”
Sau này chúng ta cùng đi đi.
Lạc Chỉ mỉm cười nói: “Được, cậu đã hẹn rồi đấy nhé.”
-Hết