Lời nói của Hạ Lãng vừa dứt, trái tim vốn đang đập thình thịch liền rơi vào vực thảm.
"Anh không biết em đã lấy biết bao nhiêu can đảm để có thể tỏ tình hay sao."
Giang Nguyệt nghĩ thầm, gương mặt có chút ỉu xìu, cô cố gắng nở nụ cười gượng gạo, đôi mắt vẫn không dám nhìn anh, bàn tay cầm đũa chọt qua chọt lại miếng gà trong bát, miệng lí nhí,
"Anh, thực sự không xem em là phụ nữ, chỉ xem là em gái thôi sao?"
Giọng nó của Nguyệt rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai của Hạ Lãng. Tâm trí anh vô cùng bối rối, sao hôm nay, cô ấy nói chuyện lại kỳ lạ như thế nhỉ, đầu tiên là thích anh, thực sự anh nghĩ Giang Nguyệt chỉ đang đùa thôi. Hạ Lãng bất chợt kéo ghế tới gần bàn, nhẹ nhàng nói,
"Em có xem anh như người đàn ông hay không, mới là quan trọng."
Câu nói ái muội của Hạ Lãng khiến trái tim nhỏ bé của Giang Nguyệt đang trùng xuống lại đập thình thịch. Thực sự là hôm nay, cô nghĩ cô đã lấy hết can đảm ra rồi, mới có thể làm ra chuyện "động trời" như thế. Giang Nguyệt lúc này chỉ muốn trốn đi thật nhanh, hi vọng trái tim đang bối rối có thể ổn định lại. Cô nàng nhanh chóng kéo ghế, đứng dậy, giả vờ bận rộn mà dọn dẹp chén đũa,
"Anh mau đi làm, không trễ giờ."
Hạ Lãng nhìn dáng vẻ bối rối của cô ấy, nở nụ cười trầm thấp, cố tình không vạch trần cô mà bước về phòng. Hạ Lãng vốn dĩ đã rất đẹp trai, khi anh khoác lên bộ vest lại càng lộ ra vẻ nam tính.
Trong lúc đó, Giang Nguyệt vừa úp xong bát chén lên kệ, giờ đây đang ngồi ở bàn ăn, cô nàng bối rối, không biết đang suy nghĩ gì. Mãi cho đến khi bóng dáng cao lớn của Hạ Lãng dần dần bước xuống. Anh bước nhẹ tới gần Nguyệt,
"Ở nhà ngoan ngoãn, em vừa mới tốt nghiệp, em hoàn toàn có thể nghỉ ngơi một thời gian, nhưng tuyệt đối em không được đi chơi đến nhưng nơi như hôm qua nữa, có biết không hả?"
Trước đây, mỗi lần Hạ Lãng nhắc nhở hay dặn dò cô, Giang Nguyệt luôn cảm thấy áp lực, ghét bỏ anh, cảm giác anh như một ông cụ vậy. Giờ đây khi nhìn thấy anh vẫn quan tâm cô như trước, Giang Nguyệt cảm thấy ấm áp vô cùng. Cô nhớ mãi ngày cô ra đi cũng là ngày anh kết hôn, mắt thấy anh trao nhẫn cho người con gái khác, khoảnh khắc đó in hằn trong trái tim cô, khoảnh khắc đó thức tỉnh Giang Nguyệt ra khỏi những suy nghĩ, những cảm giác, tình yêu giả tạo, ích kỉ của bản thân. Trái tim Giang Nguyệt lúc đó giống như bị cứa một đường rỉ máu. Khoảnh khắc Giang Nguyệt nhận ra mình yêu anh cũng là lúc anh kết hôn. Cho nên bây giờ, khi nhìn thấy anh vẫn dịu dàng, trìu mến quan tâm mình, Giang Nguyệt cảm thấy quý giá vô cùng, hai mắt hồng hồng, đột nhiên ôm chặt vòng hông của người đàn ông.
"Lãng ca, anh sẽ mãi mãi đối với em như vậy, có phải không."
Từ lúc Nguyệt Nhi của anh tỉnh dậy tới bây giờ, hàng loạt hành động bồng bột, kì lạ của cô ấy, khiến cho anh có chút không thích ứng. Trước giờ, Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ chủ động ôm anh, lại còn đùa giỡn anh như vậy cả, trong lòng của anh dường như đang nảy nở một thứ tình cảm "cấm kị" khiến cho Hạ Lãng vô cùng khó chịu.
"Không lẽ mình thích Nguyệt Nhi."
Thâm tâm anh bất giác hoảng sợ với suy nghĩ chợt lóe lên,
"Tuyệt đối không thế nào, Nguyệt Nhi chỉ đáng tuổi em gái mình, thậm chí còn nhỏ hơn, sao mày có thể có những suy nghĩ như vậy. Tỉnh táo lên nào, Hạ Lãng."
Hạ Lãng hơi khựng lại, anh cố gắng tỏ vẻ tự nhiên,
"Tất nhiên rồi, anh sẽ mãi mãi đối xử tốt với em, giống như anh trai đối với em gái vậy."
Lời nói những tưởng như rất dịu dàng nhưng lại khiến cho Giang Nguyệt cảm thấy một chút buồn, không phải ngày xưa anh ấy còn tỏ tình với cô sao sao giờ lại chỉ xem mình như người em gái thân thiết.
Buổi sáng ngại ngùng cứ như vậy mà trôi qua, bây giờ đã là tám giờ rưỡi hơn, Hạ Lãng đã đi làm, còn Giang Nguyệt sau khi rửa bát, cô bước vào phòng, nằm suy tư, thật sự được sống lại giống như một phước lành mà ông trời ban cho cô. Giang Nguyệt tự hứa với lòng, lần này cô nhất định sẽ sống tốt nhất, hạnh phúc nhất.
Cô nàng bắt đầu suy nghĩ về tương lai sau này của mình, đời trước Giang Nguyệt chỉ bị động sống theo sự sắp xếp của Hạ Lãng, chưa bao giờ cô suy nghĩ bản thân mình muốn làm gì, thích gì.
"Liệu ở bên cạnh anh tiếp tục làm thư kí nhỏ sẽ là điều tốt?"
Nhưng nếu không ở bên cạnh anh, liệu sẽ có một thư kí giống như cô ở bên anh, Nguyệt nhớ ra tại thời điểm này anh vẫn chưa thương cô, nếu lỡ như cô thay đổi điều này, Giang Nguyệt sẽ có thêm một tình địch nữa sao?
"A!"
Thật không dám nghĩ tới nữa, không được, cô nhất định sẽ không để anh rời khỏi cô,
"Nếu ông trời đã cho mình sống lại, mình nhất định sẽ không phụ lòng ông trời, nhất định sẽ đáp lại tình cảm của anh, không phải mình cũng thích Lãng ca hay sao cơ chứ. So với việc đặt mục tiêu trở thành ông này, bà nọ, trở thành một ai đó, mình chỉ muốn đời này mãi mãi ở bên cạnh anh ấy. Cái gì mà Vĩ Tuấn, hai mươi năm mơ mơ màng là đã quá đủ rồi, mình thương anh, nhất định sẽ ở cạnh anh."
Giang Nguyệt âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, cô thật muốn ngay lúc này vạch ra một kế hoạch để theo đuổi người đàn ông mà mình thích. Bất chợt,
"Reng reng!"
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Giang Nguyệt thò tay lấy chiếc di động, trên màn hình hiện lên tên người gọi là "mami".
Ôi! Làm sao Nguyệt có thể bỏ quên được mẹ Giang cơ chứ, trước khi sống lại Nguyệt luôn cảm thấy bản thân thật quá ích kỉ, chỉ quan tâm đến người được coi là "tình yêu đích thực" kia mà đối với ba mẹ cũng khá hời hợt. Khi đó, mẹ Giang nhìn con gái ruột mình yêu thương ngày một già đi vẫn không chịu lấy chồng, mê muội theo người kia, bà không ngừng đau lòng, thương tâm, lại có những lúc đêm đêm khóc thầm, ba Giang ở bên cạnh cũng không biết phải làm như thế nào. Ba Giang gọi điện đến để nhắc nhở con gái, thật ra nhìn thấy con gái mình như vậy, ba Giang sao có thể không đau lòng cơ chứ, nhưng bản thân là một trụ cột gia đình, ông không thể nào tùy tiện thể hiện cảm xúc. Bất kể lời khuyên can của ba, Giang Nguyệt như trúng "bùa mê, thuốc lú", chìm vào sự cố chấp, chưa bao giờ thay đổi quyết định.
Giang Nguyệt lúc ấy luôn luôn nói "Xin lỗi."
Nhưng "Xin lỗi." hai tiếng không thể khiến nỗi đau của người làm cha mẹ nhìn con gái mình không hạnh phúc mà nguôi ngoai. Giang Nguyệt nhớ lại liền không khỏi cảm thấy có lỗi, áy náy.
"Mẹ, con không sao."
Giọng mẹ Giang có phần không kiên nhẫn toát ra,
"Con cũng biết mẹ gọi vì gì à, con gái con đứa, bar bủng cái gì. Thật khiến cho mẹ lo lắng."
Lúc Giang Nguyệt tự vẫn, cô vẫn không nghĩ tới cảm nhận ba mẹ, Giang Nguyệt cảm thấy mình quá bất hiếu. Nhưng thật may mắn, ông trời đã tạo điều kiện cho cô sửa chữa lại lỗi lầm. Điều hạnh phúc nhất khi được sống lại của Giang Nguyệt chính là gặp anh, thứ hai chính là gặp lại ba mẹ.
Giang Nguyệt không khỏi nghẹn ngào,
"Con xin lỗi. Mẹ đừng lo lắng, anh Lãng chăm sóc con rất tốt."
Lời xin lỗi thoát ra từ trong thâm tâm,
"Xin lỗi vì tất cả, con sau này sẽ không khiến mẹ phải vì con mà buồn nữa."
Nguyệt thầm hứa với lòng.
Giọng con gái có chút thay đổi làm mẹ Giang có thể không phát hiện ra, Giang Nguyệt lại ngoan ngoãn như thế khiến bà có chút không quen.
"Con à, đừng gây thêm rắc rối cho tiểu Lãng là đã tốt lắm rồi. Sau này nên nghe lời Hạ Lãng, không nên nghịch ngợm thêm nữa."
Giang Nguyệt nhẹ nhàng,
"Dạ mẹ."
Trước kia, Giang Nguyệt có tính cách khó chịu, chỉ thích làm theo ý mình, lần này cô chỉ hi vọng người thân xung quanh mình không vì mình mà lo lắng, sầu não. Mười phút sau, mẹ Giang hỏi han xong liền cúp máy.
Thật sự khi cô vừa mới tốt nghiệp, Giang Nguyệt có lẽ là sẽ hưng phấn mà cầm bằng tốt nghiệp tìm kiếm việc làm, nhưng bây giờ cô đã biết hẳn tương lai của mình, tiếp tục làm thư kí bên cạnh anh không có gì là không tốt, chỉ là trước kia tuy kiến thức của cô khá ổn, nhưng tiếng anh lại không tốt, vị trí thì được anh xen vào nên bị không ít đàn anh đàn chị xem thường.
Giang Nguyệt muốn dành một tháng này để tập trung ôn lại tiếng anh thật vững, trước khi sẵn sàng tiếp nhận công việc mới.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở bên phía tổng công ty M, Hạ Lãng vùi đầu vào công việc, mới buổi sáng sớm, âm thanh la mắng của chủ tịch liên tục phát ra, một cấp dưới nhỏ bé liên tục làm sai việc khiến anh vô cùng không hài lòng. Từ lúc tiếp nhận chức chủ tịch của ba mình đến nay, Hạ Lãng luôn vô cùng nghiêm túc trong việc, công ty M vốn dĩ ban đầu chỉ là một công ty nhỏ, nay đã có chỗ đứng trong thị trường.
Trong cảnh chủ tịch và cấp dưới liên tục đấu đá nhau, Niệm Từ - thư kí mới nhậm chức liền bê một cốc cà phê nóng vào,
"Chủ tịch, tôi mang cà phê đến."
Hạ Lãng không khỏi liếc nhìn cô gái một lần, sau đó liền tiếp tục công việc "hành hạ" cấp dưới.