Dù hai người cố tình tránh mặt nhau nhưng không phải tránh gặp nhau được mãi. Sẽ có lúc muốn tránh nhưng vẫn vô tình chạm mặt nhau. Những lúc như thế, Hạ An thường vô cảm đi qua trước mặt cậu xem như chưa từng quen biết vậy. Điều đó càng làm cho Gia Thành như tức điên lên. Tránh mặt nhau thì tránh chứ đừng như không quen biết nhau vậy chứ. Cậu cảm thấy như mình là người vô hồn trong mắt cô vậy, dường như không tồn tại. Những hành động vừa qua của cô khiến cậu chán ghét. Cậu tự hỏi phải chăng cậu không còn là bạn với cô. Không còn quan trọng với cô nữa rồi.
Càng suy nghĩ Gia Thành lại càng muốn nổ tung. Cậu muốn trốn tránh cô nhưng cô lại xem cậu không tồn tại trước mặt mình. Cậu muốn biết sao cô lại đối xử với cậu như vậy. Thế là trong đêm tối, cậu chạy một mạch đến ký túc xá nữ. Gọi cô xuống nói chuyện nhưng cô đều không bắt máy. Cậu nhưu muốn nổ tung, điên cuồng gọi điện cho cô đến khi cô bắt máy thì thôi.
Hạ An cũng thấy cậu ta phiền phức rồi đấy. Trực tiếp tắt nguồn điện thoại mình. Yên tĩnh được một lát thì cô quản lý ký túc xá đến tận nơi gõ phòng. Cậu ta cũng thật dai mà, không gọi được cô liền quay sang cô quản lý. Đúng là hết cách.
Hết cách, Hạ An phải xuống gặp cậu. Mặt cô hiện rõ sự chán nản, liền nói:
- Có chuyện gì cậu nói đi. Sắp đến giờ giấy nghiêm rồi.
- Tại sao cậu lại không nghe điện thoại của tôi?
- Xin lỗi cậu, mình không muốn nghe điện thoại của cậu.
Không ngờ, Hạ An lại thẳng thắn đến vậy. Con người như cô đã muốn chấm dứt thì sẽ thẳng thắn dứt khoát mọi quan hệ.
- Có phải cậu đang né tránh mình đúng không? Né tránh mình cũng được nhưng xin cậu đừng coi mình như không khí, như không tồn tại trước mặt cậu vậy. Mình cảm thấy rất khó chịu.
Gia Thành cau mày nói. Dường như sự khó chịu trong cậu được tuôn trào ra hết.
- Không phải cậu cũng đang cố tránh mặt mình sao? Cả hai chúng ta đều muốn tránh mặt nhau, không muốn tiếp xúc với nhau. Hà cớ gì cậu lại tức giận đến thế chứ? Không phải cứ coi như không nhìn thấy nhau sẽ tốt hơn sao, cũng đỡ khó xử hơn.
Lời nói thẳng thắn của Hạ An làm Gia Thành giật mình. Cô giờ đã là con người hoàn toàn khác rồi, hoàn toàn khác so với mấy tháng trước. Cô giờ lạnh lùng, tàn nhẫn hơn cũng buông lời nói sắc bén hơn. Lòng cậu như có thứ gì đó nhói nhói.
- Có phải trước giờ cậu vẫn yêu thầm mình đúng không? Vậy sao giờ cậu lại trở lên lạnh lùng với mình như vậy? - Gia Thành đau lòng hỏi.
- Sao cậu biết mình yêu thầm cậu? Là ai nói với cậu?
- Mình biết mình trước giờ luôn làm tổn thương tình cảm của cậu. Nhưng cậu đừng thờ ơ, lạnh nhạt với mình được không, mình không chịu nổi.
- Trả lời câu hỏi của mình đi. Ai là người nói cho cậu biết?
- Hôm đó, ở ngã ba gần cổng trường, mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu. Là Huệ Phương hẹn mình ra nói chuyện về cậu, cô ấy đã nói cho mình biết. Cô ấy muốn mình quay lại nên mới khóc và ôm mình.
- Thì ra là cô ấy.
- Cô ấy nói cậu luôn muốn chia rẽ bọn mình từ năm cấp ba nhưng không thành. Sau khi biết bọn mình chia tay, cậu mới quay lại bên cạnh mình để...
- Hừ! Cậu tin cô ấy sao?
- Mình...mình không rõ nữa. Mình gọi cậu ra đây cũng là để nói rõ chuyện này.
- Đủ rồi...đủ rồi - Hạ An không chịu đựng nổi nữa mà hét lên.
- Đúng, mình đã yêu thầm cậu 7 năm 9 tháng 21 ngày. Nhưng không ngờ cậu lại không tin tưởng mình đến vậy.
Hạ An nghẹn ngào nói không thành tiếng, cố kiềm chế nước mắt của mình. Cô cũng dặn lòng mình phải mạnh mẽ, không được khóc, phải kiên cường đối mặt.
- Rốt cuộc cậu coi mình là gì trong suốt 7 năm qua? Là bạn thân hay đơn giản là người cậu cần thì có mặt không cần thì thôi? Mình không đáng để cậu tin tưởng mình đến vậy sao?
Gia Thành im lặng. Hạ An cũng quay vào trong ký túc xá. Gia Thành chỉ biết nhìn cô bước vào mà không thốt lên được lời nào. Muốn cho cô một đáp án rõ ràng nhưng chính cậu cũng không biết đáp án đó.
Cậu đến là để hỏi Hạ An rõ ràng mọi chuyện nhưng đến cuối cùng ván cờ lại lật ngược. Là cậu thua cô trong ván cờ này. Gia Thành cười khổ quay đầu về ký túc xá.
Cô dành tình cảm, cả thời thanh xuân của mình cho cậu. Vậy mà cậu chưa một lần biết đến cũng chưa một lần hồi đáp. Cậu lại đi tin người khác mà nghi ngờ cô, đi dò xét cô.
Cậu ngồi thẫn thờ một góc, mặt vô hồn vô cảm.