Chương 53

Chuyện chuyển nhà vì một câu của Thẩm Nam Tinh mà tạm thời hoãn lại.

Dịch Phong Từ vẫn còn bận rộn, ở nhà chăm sóc cậu hai ngày thấy cậu không sao nữa thì lại đúng giờ đi làm.

Cách Tết Âm Lịch còn mấy ngày, Thẩm Nam Tinh vừa thu dọn hành lý vừa nghĩ nên nói chuyện tình cảm của mình và Dịch Phong Từ cho ba mẹ thế nào.

Chuyện không ty bởi vì Dịch Phong Từ ở lại Lâm thị mà được giải quyết dễ dàng, hiện giờ không có ngoại lực quấy nhiễu, không cần lo lắng nữa.

Thẩm Nam Tinh xem đồng hồ, cầm điện thoại gọi cho Thẩm Trọng Bách, tiện thể hỏi thăm tình hình của Úc Lam.

Trong khoảng thời gian này Thẩm Nam Tinh vẫn luôn nhớ tới Úc Lam, cũng đã gọi cho bà mấy lần, nhưng nếu không phải bà đang ngủ thì là cô Lý nhận, bảo bà đang tắm hoặc bận chuyện gì đó.

Một lần hai lần là trùng hợp, nhưng số lần tăng lên, chậm chạp như Thẩm Nam Tinh cũng nhận ra bất thường.

Hình như mẹ có ý vô tình tránh cậu, không muốn nói chuyện, không muốn giao lưu với cậu.

Đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống này, trước giờ Úc Lam rất yêu thương cậu và Dịch Phong Từ, đại khái vì tuổi trẻ bận rộn mà lơ là bọn họ cho nên sau này bọn họ có yêu cầu gì bà đều đồng ý, chưa bao giờ nghiêm khắc như Thẩm Trọng Bách, càng đừng nói cố ý trốn tránh.

Trong điện thoại, Thẩm Trọng Bách nói hiện tại Úc Lam vẫn khỏe, dạo này bà bận trang hoàng nhà cửa đón tết, ông hỏi khi nào cậu và Dịch Phong Từ trở về?

Thẩm Nam Tinh nhìn thoáng qua lịch, nói một ngày cụ thể rồi cúp điện thoại.

Nếu có thể thông báo chuyện của cậu và Dịch Phong Từ trong tình huống không làm tổn thương ba mẹ là tốt nhất.

Nhưng nhân sinh đâu phải lúc nào cũng như ý, nếu cậu và Dịch Phong Từ muốn bên nhau thật sự thì nhất định phải vượt qua ải của ba mẹ.

Hơn nữa chuyện này cậu không thể để Dịch Phong Từ cùng đối mặt.

Nói cho cùng dù hiện tại Dịch Phong Từ có thân phận thế nào, có năng lục thế nào thì đều là “người ngoài” không cha không mẹ được Thẩm Trọng Bách mang từ thành phố A về nuôi lớn.

Mà một “người ngoài” chịu ơn dưỡng dục của ba mẹ cậu thì không có lập trường gì để nói thêm với ba mẹ.

Thẩm Nam Tinh đôi khi cảm thấy Dịch Phong Từ thành thục, đôi khi lại cảm thấy Dịch Phong Từ không đủ thành thục.

Năm mười bảy tuổi anh rời khỏi nhà họ Thẩm vì muốn tiêu hao tình cảm ba mẹ dành cho anh nhưng anh lại không thể hủy diệt từng chút một tích góp trong cả mười bảy năm.

Anh nói anh có tham vọng, làm hết thảy chỉ vì cậu.

Nhưng trái tim anh không đủ cứng rắn, dù nhà họ Thẩm xảy ra bất cứ chuyện gì thì anh đều không đứng yên giương mắt nhìn.

Có lẽ cho anh thêm chút thời gian, anh sẽ giải quyết chuyện này chu toàn.

Nhưng Thẩm Nam Tinh không muốn đợi nữa, dù sao xét cho cùng thì đây cũng là chuyện nhà họ Thẩm.

Hai giờ sáng.

Thẩm Nam Tinh nằm trên giường trở mình, theo thói quen quơ quơ bên cạnh, phát hiện không có ai.

Cậu mơ mơ màng màng mở mắt, xuyên qua bức màn có hiệu quả che chắn cực kém nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài hẳn là tuyết vẫn rơi, tuyết rất dày, ánh vào phòng, duỗi tay có thể nhìn thấy năm ngón.

Thẩm Nam Tinh ngáp một cái, ngồi dậy, vốn định bật đèn lại nghe thấy tiếng bật lửa quen thuộc ngoài phòng khách.

Đã lâu rồi cậu không nghe thấy âm thanh này, cậu đã cưỡng chế Dịch Phong Từ cai thuốc cai rượu từ lâu, tất cả bao thuốc lá đều bị cậu đổi thành kẹo mυ"ŧ.

Thẩm Nam Tinh im lặng nheo mắt, nhẹ nhàng xuống giường, đang định xuất hiện đột ngột bắt ngay tại trận nhưng lại thấy anh mặc mỗi áo sơ mi đứng ở ban công thì dừng chân, núp vào.

Cậu rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ phiền não của anh, từng ấy năm tới nay, dù anh làm bất cứ chuyện gì, dù là giả vờ yếu đuối trước mặt cậu thì cũng chưa từng khó xử than thở giống như bây giờ.

Thẩm Nam Tinh biết anh khó xử chuyện gì, anh hẳn đang tính toán muốn một mình gánh vác chuyện này, không để cậu phải chịu một chút tổn thương nào.

Anh tưởng bở.

Thẩm Nam Tinh liếc điếu thuốc đã được Dịch Phong Từ châm lửa, “hừ” một tiếng rồi nhẹ nhàng quay về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nam Tinh đổi vé thành chuyến bay sớm nhất, xách hành lý ra sân bay.

Lúc này vé máy bay không dễ mua, cậu may mắn mới cướp được một cái.

Hai giờ chiều, nhà họ Thẩm.

Cô Lý và dì Vương đang dọn dẹp bát đũa trong bếp, nghe thấy có người gõ cửa thì liếc nhau.

Cô Lý tháo tạp dề lau tay, bảo dì Vương cứ tiếp tục còn mình ra mở cửa.

Trước khi mở cửa còn tưởng là vị khách nào, kết quả thấy người tới là Thẩm Nam Tinh, không khỏi kinh ngạc: “Thiếu gia? Sao cháu đã về rồi? Không phải nói mấy ngày nữa à?”

Thẩm Nam Tinh cười đáp: “Về sớm ạ.”

Cô Lý vội đón lấy hành lý của cậu rồi ngó nghiêng phía ngoài: “Phong Từ đâu? Không về cùng cháu à?”

Thẩm Nam Tinh: “Anh ấy vẫn bận, tuần sau mới về.”

“À à.” Cô Lý vừa đáp lời vừa giúp cậu cởϊ áσ khoác.

Thẩm Nam Tinh thay giày, nâng mắt nhìn phòng khách không một bóng người, hỏi: “Ba mẹ cháu đâu rồi?”

Cô Lý: “Tiên sinh đi làm, còn phu nhân mấy hôm nay tinh thần tốt, lại theo bạn bè tới lớp cắm hoa rồi.”

Thẩm Nam Tinh: “Mùa đông vẫn có lớp cắm hoa ạ?”

Cô Lý cười đáp: “Hiện giờ chẳng phải hoa tươi có quanh năm hay sao, đúng rồi, để cô gọi cho phu nhân.”

Thẩm Nam Tinh: “Không cần đâu ạ, cứ kệ bà ấy. Cháu hơi đói bụng, có gì ăn không ạ?”

“Có có, cô đi làm luôn đây.”

Thẩm Nam Tinh về bất ngờ, lúc này đã quá giờ cơm trưa, cô Lý lại bật bếp nấu cho cậu một bát mì thơm ngào ngạt cùng hai món xào, đặt hết lên bàn ăn.

Thẩm Nam Tinh về phòng thay quần áo rồi ra ăn.

Năm rưỡi, Úc Lam mang một cái thùng màu đỏ rực về nhà, thấy Thẩm Nam Tinh ngồi trong phòng khách thì giật mình, sau đó cười nói: “Về rồi đấy à?”

Thẩm Nam Tinh đứng dậy, gật đầu, châm chước một lúc lâu rồi mới mở miệng: “Mẹ ơi, con… con có chuyện muốn nói với mẹ.”

Đôi mắt Úc Lam hình như giật một cái, nụ cười trên mặt trở nên miễn cưỡng, đặt thùng sang một bên rồi nói: “Vậy để mẹ đi thay quần áo rồi tắm rửa, có chuyện gì thì ăn cơm tối xong hẵng nói được không?”

Thẩm Nam Tinh thấy rõ biểu cảm hơi mất tự nhiên của bà, như thể biết cậu muốn nói gì nhưng lại cố gắng né tránh.

Thẩm Nam Tinh cụp mắt, nhìn mẹ hoang mang rối loạn lên lầu, trong lòng không khỏi cảm thấy khổ sở.

Buổi tối, Thẩm Trọng Bách không về.

Thẩm Nam Tinh cùng Úc Lam ăn cơm tối xong thì lần lượt đi vào thư phòng, mặt đối mặt ngồi xuống.

Úc Lam bưng một cốc nước ấm, không nhìn Thẩm Nam Tinh.

Thẩm Nam Tinh cũng không nhìn bà, im lặng một lát, dám mắt vào ngón tay của mình, mở lời: “Mẹ ơi, có phải mẹ biết chuyện của con và anh rồi không?”

Úc Lam chợt ngẩn ra, không ngờ Thẩm Nam Tinh lại nói thẳng như thế.

“Ừ.”

“Sao mẹ lại biết?”

Úc Lam im lặng hồi lâu: “Con có nhớ trước đó con gọi cho mẹ hỏi mẹ có cái nhìn thế nào với tình yêu đồng tính không?”

Thẩm Nam Tinh gật đầu, đó là lúc cậu và Dịch Phong Từ vừa xác định tâm ý của mình với nhau.

“Lúc ấy mẹ đã cảm thấy con sẽ không vô duyên vô cớ hỏi mẹ chuyện này cho nên mới tới thành phố A nhìn xem, tiện thể cho con niềm vui bất ngờ. Nhưng không ngờ niềm vui bất ngờ không đến, con và Dịch Phong Từ lại làm mẹ kinh sợ.”

“Mẹ, mẹ nhìn thấy…”

“Mẹ thấy con và Phong Từ hôn nhau ở cổng Hoa Tây.”

Thẩm Nam Tinh bỗng trợn mắt, nhìn Úc Lam với vẻ mặt không thể tưởng được.

Úc Lam thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của Thẩm Nam Tinh, không khỏi mỉm cười: “Cảm giác thế nào, sao trông con còn khϊếp sợ hơn cả mẹ thế?”

Thẩm Nam Tinh không nghĩ tới Úc Lam sẽ phát hiện ra chuyện này bằng phương thức đó, thậm chí bà còn không có cơ hội thích ứng, “Cho nên Tết Dương Lịch con và anh trở về, mẹ không thoải mái là bởi…”

“Không phải, ít nhất không hoàn toàn là vì các con, còn có chuyện của công ty, hai chuyện kết hợp mới làm mẹ thấy mệt mỏi.”

Thẩm Nam Tinh tức khắc áy náy không thôi: “Con xin lỗi, mẹ…”

“Xin lỗi cái gì, thích một người không sai.” Úc Lam cầm cốc nước, ngón tay xoa xoa thành cốc, “Thật ra trong thời gian dài như vậy, mẹ cũng suy nghĩ rất nhiều.”

“Con và Dịch Phong Từ đều không còn là trẻ con, hẳn không phải nhất thời nổi hứng. Ít nhất Phong Từ không phải. Hơn nữa các con bên nhau từ nhỏ, vốn đã dễ nảy sinh tình cảm. Đương nhiên mẹ càng vui khi giữa các con chỉ có tình thân, vì trong hiện tại, tình yêu giữa hai người đàn ông không được đa số người ủng hộ.”

“Bao gồm cả mẹ.” Úc Lam nói: “Nếu để mẹ chọn, mẹ sẽ càng vui khi thấy các con thành gia lập nghiệp.”

Bà nói xong thì thở dài: “Nhưng mẹ lại cảm thấy mình không có lập trường khống chế niềm vui của các con. Trong chuyện này, mẹ và ba con cũng có trách nhiệm, tuổi trẻ chỉ biết bận rộn chuyện công ty, lơ là quá trình trưởng thành của con và Phong Từ. So với nói chúng ta nuôi nấng Phong Từ, chi bằng nói nó ở nhà chúng ta cùng con lớn lên.”

“Nhưng mẹ cũng không nghĩ tới các con sẽ phát triển thành như vậy, đều là trách nhiệm của mẹ.” Hai mắt Úc Lam phiếm hồng, giọng nói nghẹn ngào.

Thẩm Nam Tinh thấy bà rớt nước mắt cũng đỏ mắt theo: “Không phải đâu mẹ. Con thích anh ấy không phải là trách nhiệm của ai, ngay cả khi còn nhỏ, mẹ và ba cũng đã dành đủ thời gian bên chúng con rồi. Quan hệ giữa con với anh ấy là tự nhiên phát triển đến bước này.”

“Tình thân và tình yêu khác nhau, đại khái chính là giữa chúng có một lực hấp dẫn kì diệu, cả đời này con đã được chú định sẽ bị anh ấy hấp dẫn, dù anh ấy dùng thủ đoạn gì thì anh ấy đều thành công giữ chân con lại. Con nghĩ, nếu ngay từ đầu con không có ý gì thì cũng không thể cùng anh ấy phát triển đến bước này. Cho nên nếu thật sự muốn truy cứu trách nhiệm thì trách nhiệm của chúng con vẫn lớn hơn, ba và mẹ không hề có bất cứ liên quan nào.”

Khoảng thời gian này Úc Lam vẫn mãi đắm chìm vào chuyện kia, tuy bà cũng đã nghĩ thông một chút nhưng khi đối mặt với Thẩm Nam Tinh vẫn muốn thử ngăn cản: “Vậy các con không thể tách ra ư?”

Thẩm Nam Tinh không hề do dự mà lập tức trả lời: “Con không muốn rời xa anh ấy, cũng không thể rời xa anh ấy, hiện giờ nói thích có hơi nông cạn nhưng nghiêm túc mà nói, con yêu anh ấy.”

Khoảng mười rưỡi.

Thẩm Nam Tinh ra khỏi thư phòng, đang định về phòng ngủ nghỉ ngơi lại thấy Dịch Phong Từ mặc một thân màu đen đứng dựa vào tường ngoài cửa thư phòng.

Thẩm Nam Tinh không ngờ anh sẽ xuất hiện ở đây, không khỏi sửng sốt, hỏi: “Sao anh lại về?”

Dịch Phong Từ không nói gì, trực tiếp túm lấy cậu kéo vào lòng.

Người anh rất lạnh, hẳn vừa vào không lâu.

“Lái xe về?”

“Ừ.”

Từ thành phố A về thành phố C mất ít nhất tám tiếng, nói cách khác, buổi sáng Dịch Phong Từ đã phát hiện cậu rời khỏi nhà, do đó theo đến đây.

Thẩm Nam Tinh ôm lấy anh, đôi tay lục tới lục lui khắp các túi trên quần áo anh, cuối cùng thấy được bao thuốc lá trong túi áo khoác của anh.

Dịch Phong Từ ngẩng đầu, không ngờ bị bắt tại trận trong tình huống thế này, trong chốc lát không biết bày ra vẻ mặt gì, đang định mở miệng thì thấy Thẩm Nam Tinh cười tủm tỉm lắc bao thuốc rồi lại chui vào lòng anh, nhẹ nhàng nói: “Mẹ biết chuyện của chúng ta rồi. Tuy mẹ không ủng hộ nhưng cũng không phản đối.”

“Cho nên sau này.”

“Anh không có lý do gì để lén hút thuốc nữa.”

~Hết chương 53~