"Lời lẽ đường hoàng ai mà chẳng biết nói, chẳng lẽ ngươi còn có cách hay hơn?"
"Tất cả những sơn trại kiên quyết không gϊếŧ quan, không gϊếŧ dân, người đứng đầu bọn họ đều mang hy vọng một ngày nào đó, có thể được triều đình chiêu an."
Lời nói của Từ Túc Ẩn khiến Cơ Doanh sững sờ.
Nàng nhớ đến đại bá phụ chết trong bẫy chiêu an, ông ấy ra lệnh cho cả trại trên dưới không gϊếŧ quan, không gϊếŧ dân, quả thật là vì, đại bá phụ hy vọng có thể trở lại thân phận lương dân.
Trớ trêu thay, nếu đại bá phụ không từng nghĩ đến việc quy thuận, có lẽ cũng sẽ không rơi vào cái bẫy hại chết ba nghìn người trong trại.
"Nếu ngươi có thể tìm được cách nói chuyện với người đứng đầu sơn trại, có lẽ không cần động đao động thương, cũng có thể hoàn thành đánh cược của ngươi."
Màn đêm mịt mùng, mưa phùn lất phất. Y phục Từ Túc Ẩn ướt sũng, sức nặng của nước mưa phác họa đường nét thon dài gầy gò, mái tóc đen buông xuống trước ngực mang theo ánh nước ướŧ áŧ, trong đêm tối như ánh trăng sáng, như vầng trăng vĩnh hằng.
Cơ Doanh cố gắng tìm kiếm tia sáng toan tính trong mắt hắn, nhưng vẫn không thấy.
Nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm Từ Túc Ẩn đứng trước mặt, mỉa mai thủ đoạn của hắn:
"Ngươi nói nhiều như vậy, cuối cùng chẳng phải vẫn là muốn lẻn vào sơn trại tìm người đứng đầu sao?"
"Nếu, là hắn đến tìm ngươi thì sao?"
"...Ý ngươi là gì?"
"Ngươi đã từng nghĩ, tại sao ba trại ở Lăng huyện, hàng năm cướp bóc vô số đoàn thương nhân qua lại, nhưng chưa từng bị quan phủ thảo phạt?"
Nói thêm nữa, nàng sẽ nghi ngờ không tin.
Từ Túc Ẩn biết tính cách nàng—— nếu tính cách lanh lợi cảnh giác như báo con của nàng chín năm sau vẫn không thay đổi.
Hắn không nhìn Cơ Doanh nữa, lướt qua nàng, bước về phía cổng thành Lăng huyện đã gần trong gang tấc.
"Tại sao ngươi lại giúp ta?"
Giọng nói của Cơ Doanh từ xa xa truyền đến.
Từ Túc Ẩn không quay đầu lại.
"Chỉ là báo ân thôi."
Hắn biết Cơ Doanh lúc này nhất định bán tín bán nghi.
Nhưng hắn không nói dối.
Hắn quả thực đang báo ân, chỉ là, không chỉ là ân tình hôm nay.
Cơ Doanh vốn định đợi trời sáng mở cổng thành rồi trà trộn vào trong lúc đông người.
Nhưng sự phòng bị của Lăng huyện quá lỏng lẻo, còn không bằng Kê Minh trại trên núi, lính canh trực đêm trên vọng gác ngáy o o, tiếng ngáy to đến mức ở dưới lầu cũng có thể nghe thấy. Cơ Doanh nhân lúc bọn họ mở cổng thành cho đại công tử Từ gia, len lén lẻn vào. Hai tên lính canh mắt nhắm mắt mở còn chưa kịp nhìn thấy tà áo của Cơ Doanh, Từ Túc Ẩn tinh ranh kia chắc chắn đã nhìn thấy, nhưng hắn khôn ngoan mà ngoảnh mặt làm ngơ.
Cơ Doanh giả vờ đi cùng Từ Túc Ẩn một đoạn rồi rẽ sang hướng khác, nhưng lại quay đầu lại giữa đường, đi theo Từ Túc Ẩn từ xa, thấy hắn vào quán trọ lớn nhất Lăng huyện.
Ban ngày, Cơ Doanh muốn thuê phòng trọ ở đây nhưng bị từ chối vì hết phòng, lúc đó nàng đã cảm thấy kỳ lạ, thì ra vị công tử nhà giàu bao trọn quán trọ chính là Từ Túc Ẩn.
Hắn tìm kiếm Truyền Quốc Ngọc Tỷ, tự nhiên là để dâng cho Từ Tịch, nhưng từ khi nào Lăng huyện lại có liên quan đến Truyền Quốc Ngọc Tỷ?
Cơ Doanh vừa suy nghĩ vừa bước vào phòng, Hà Châu đợi nàng cả đêm thấy nàng ướt sũng, liền đánh thức tiểu nhị đang ngủ say để đun nước tắm cho nàng.
Lúc nước được mang vào, Hà Châu vẫn đang lải nhải không ngừng.
"Lúc mưa to ta còn đang nghĩ, Tiểu Doanh không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ tìm chỗ trú mưa - không ngờ, ngươi thật sự ngốc nghếch! Mưa to như vậy ngươi cũng đứng chịu trận, lỡ như bị cảm lạnh thì phải làm sao?"