Chương 77

“…Hôm nay Lăng huyện bị một nữ tử đeo trọng kiếm làm náo loạn, tên của ngươi, đã sớm vang danh khắp nơi rồi.”

Cơ Doanh nửa tin nửa ngờ, hồi lâu sau mới buông tay khỏi chuôi kiếm.

“Còn chuyện gì nữa không?”

Giọng nói của Từ Túc Ẩn nhỏ như tiếng muỗi kêu:

“…Không còn.”

Vì không còn chuyện gì nữa, Cơ Doanh không chút lưu luyến xoay người, tiếp tục đi ra khỏi miếu.

“Cơ Doanh…”

Giọng nói của Từ Túc Ẩn lại vang lên từ phía sau.

Tiếng bước chân của hắn quá yếu ớt, thậm chí còn không có sức uy hϊếp bằng một đứa trẻ mười tuổi, ma xui quỷ khiến thế nào, Cơ Doanh đứng im tại chỗ, không hề phòng bị, mặc cho hắn khoác một chiếc áo ngoài lên đầu nàng từ phía sau.

“Mưa đêm hại thân thể.” Hắn nói.

Đây là thấy võ công của nàng lợi hại, muốn chiêu mộ nàng cho Từ gia sao?

Nếu không, Cơ Doanh không nghĩ ra lý do gì hắn lại ân cần với một người mới gặp lần đầu như vậy.

Mùi thuốc bắc nhàn nhạt thoang thoảng bên mũi Cơ Doanh, nàng ghét bỏ sự khinh suất vô cớ của hắn, giật phắt chiếc áo ngoài trên đầu xuống, nhét vào tay hắn.

“Ngươi tự lo cho bản thân mình trước đi.”

Nàng cũng không thèm nhìn phản ứng của Từ Túc Ẩn, một bước bước vào màn đêm mưa bên ngoài miếu.

Chuyện xảy ra trong miếu đổ nát, đối với nàng chỉ là một khúc nhạc đệm bất ngờ, điều Cơ Doanh suy nghĩ nhiều hơn lúc này là làm thế nào để lẻn vào Kê Minh trại bắt thủ lĩnh sơn tặc.

Nàng vừa suy nghĩ vừa đi xuống núi dưới mưa.

Từ khi ra khỏi miếu đổ nát, tiếng bước chân phía sau vẫn luôn không ngừng. Cơ Doanh đi bên trái, hắn cũng đi bên trái, Cơ Doanh đi bên phải, hắn cũng đi bên phải, Cơ Doanh cố ý đi đường núi hiểm trở, tiếng bước chân phía sau tuy có chút chật vật, nhưng vẫn không bị bỏ lại.

“Ngươi còn định đi theo đến bao giờ?” Cơ Doanh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, dừng bước, hung dữ nói.

“Tình cờ cùng đường thôi.” Từ Túc Ẩn nói.

Cơ Doanh khịt mũi coi thường, đeo trọng kiếm chạy nhanh về phía trước.

Bỏ lại một người bước chân loạng choạng, quả thật dễ như trở bàn tay. Không bao lâu, phía sau Cơ Doanh đã không còn tiếng bước chân phiền phức đó nữa.

Nàng nhẹ nhàng đi về phía Lăng huyện, không hề lo lắng cho Từ Túc Ẩn bị bỏ lại một mình trong rừng. Lo lắng cho Đại công tử cao quý Từ gia sao? Chuyện đó không đến lượt nàng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vị Đại công tử Từ gia này xem ra cũng không phải sống sung sướиɠ gì.

Cha ruột của hắn thật sự muốn gϊếŧ hắn sao?

Chuyện này cũng không có gì là không thể tin được… Cha ruột của nàng, chẳng phải cũng có thể vì một câu sấm truyền chẳng biết có hay không mà nhẫn tâm ra tay với nàng sao?

Bước chân của Cơ Doanh dần chậm lại.

Nàng do dự quay đầu nhìn lại—

Rừng núi đen kịt, như một con quái vật há cái miệng đầy máu, háo hức chờ đợi con mồi đến gần. Đêm khuya thanh vắng, chỉ có tiếng gió rì rào, không ngừng vang vọng.



Từ Túc Ẩn lại một lần nữa lạc mất bóng dáng của Cơ Doanh.

Hắn cô độc đứng giữa rừng núi trước sau đều tối tăm im ắng, ngây người nhìn về phía trước trống rỗng.

Lần đầu tiên, là chín năm trước. Hắn thần chí mơ hồ, bị một người của Nam Đình Xứ ném lên lưng ngựa, từ đôi mắt hé mở, trơ mắt nhìn tên thị vệ cao lớn của Nam Đình Xứ kia mang Cơ Doanh đi.

Thì ra nàng bị người của Nam Đình Xứ đày đến nơi này, ngày qua ngày đập cây tầm ma, cũng là vì muốn thoát khỏi sự giám sát của Nam Đình Xứ.