Chương 70

Cùng với chén trà Hoàng Nha núi Hoắc được đẩy tới, còn có tờ ngân phiếu ba trăm lượng Cơ Doanh chưa nhận lúc trước.

Cơ Doanh vẫn không lập tức nhận lấy.

“Ta thấy Vưu chưởng quầy là người thông minh, người thông minh chi bằng nói thẳng.” Cơ Doanh nói: “Mục đích ngươi giúp ta là gì?”

Không đợi Vưu Nhất Vấn mở miệng, nàng ngắt lời hắn, nói tiếp:

“Nếu câu trả lời của Vưu chưởng quầy không làm ta hài lòng, ba trăm lượng này, chỉ có thể trả lại nguyên vẹn. Ta tuy gan lớn, nhưng cũng không dám nhận tiền không rõ lai lịch.”

Mềm nắn rắn buông, Vưu Nhất Vấn lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ.

“Quả nhiên ta không nhìn lầm người, tiên cô không phải người lỗ mãng. Thật không giấu gì, ba năm trước tại hạ đã kết thù với huyện lệnh nơi này, hắn tham tài háo sắc, hà khắc vơ vét, nhiều lần vô cớ tăng thuế thương của chúng ta để tư lợi. Tại hạ đã tìm mọi cách, cuối cùng cũng tìm được quan hệ ở châu, có quý nhân nguyện ý lên tiếng giúp đỡ, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải phạm tội lớn không thể trốn thoát.”

“Lần này tài trợ cho tiên cô, cũng là muốn sau khi huyện lệnh thả những tráng đinh bị bắt đi, lấy cớ hắn chiêu mộ binh lính không hiệu quả, cáo trạng hắn với Châu mục đại nhân.”

Vưu Nhất Vấn nói thật, Cơ Doanh chỉ cười không nói, nhẹ nhàng vuốt ve chén trà trong tay.

Căn phòng trà nhỏ bé, được trang trí vô cùng tao nhã, chỉ riêng chén trà men xanh và đế lót ly trong tay nàng cũng đã rất đáng giá. Một thương nhân, có tiền không lạ, lạ là bộ trà cụ này có cốt gốm màu đen tím, dưới men có viền tím, tạo hình lại khá sang trọng, rõ ràng là phong cách của lò nung trong cung Đại Hạ.

Đồ vật trong cung, sao lại nằm trong tay một chưởng quầy tiệm cầm đồ nho nhỏ?

Chuyện này nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng tiệm cầm đồ vốn tiếp nhận hàng hóa từ khắp nơi trên trời dưới biển, xuất hiện đồ vật trong cung cũng không phải là không thể.

“Nếu thật sự như vậy, dường như cũng không có hại gì cho ta.” Cơ Doanh thản nhiên nói.

“Tại hạ cũng nghĩ như vậy.”

Vưu Nhất Vấn nói xong, lại đẩy tờ ngân phiếu trên bàn về phía Cơ Doanh.

“Lời tại hạ nói là thật hay giả, tiên cô điều tra sẽ biết. Mong tiên cô nhận số bạc này.”

Cơ Doanh lúc này mới mỉm cười nhận lấy tờ ngân phiếu ba trăm lượng.

“Không biết tiên cô còn muốn hỏi gì nữa không?” Vưu Nhất Vấn nói: “Tại hạ tuy không có chức quan, cũng không có quyền thế, nhưng đã kinh doanh ở Lăng huyện nhiều năm, tin tức cũng coi như linh thông.”

“Thực ra, ta là lần đầu tiên tới Lăng huyện, có thể coi là không biết gì về nơi này. Vưu chưởng quầy thấy ta nên biết những gì?”

“Nếu vậy, tại hạ xin kể sơ qua về phong tục tập quán của Lăng huyện…”

Nửa canh giờ sau, Cơ Doanh đã nắm được sơ lược về Lăng huyện: một vùng đất núi non cằn cỗi, nằm trên tuyến đường giao thông huyết mạch, chịu nhiều khổ sở vì nạn cướp bóc của sơn tặc.

Khi Vưu Nhất Vấn hỏi nàng định làm thế nào để hoàn thành đánh cược, nàng đáp:

“Theo lời ngươi nói, ngoài thành Lăng huyện có ba ngọn núi đều có sơn phỉ chiếm đóng, trại lớn nhất có hai ngàn người, trại nhỏ nhất cũng có một ngàn người. Chỉ cần đánh hạ một trại, là đủ để hoàn thành đánh cược rồi.”

Vưu Nhất Vấn trợn tròn mắt, không thể tin nổi: “Tiên cô muốn nói, dùng một trăm người huyện lệnh cho cô, đi đánh một trại sơn tặc có một ngàn người?”

Cơ Doanh cố ý hỏi ngược lại:

“Có gì không thể?”

“Việc này… quá mạo hiểm.” Vưu Nhất Vấn lộ vẻ khó xử: “Huống hồ, một trăm người huyện lệnh cho cô, đều là đám ăn hại vô dụng, lại không phải tiên cô có thể một địch mười. Dẫn bọn họ đi đánh sơn tặc, thật sự quá mạo hiểm.”