Giang Vô Nguyên và Khương thần y lại đến hầm, cảnh tượng sau khi mở cửa khiến họ kinh ngạc.
Bàn ghế đổ ngã, xích sắt rơi xuống. Trên giường đá còn lưu lại vô số vết lõm do nắm đấm tạo ra. Máu tươi của thiếu nữ, loang lổ trên mặt đất và giường đá.
Giang Vô Nguyên chạy đến trước mặt Cơ Doanh đang ngất xỉu vì kiệt sức, khi hoàn hồn, đã ôm thiếu nữ vào lòng.
“Khương thần y——” Sắc mặt hắn trắng bệch.
Khương đại phu vội vàng bước tới, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Cơ Doanh, xem xét dấu vết châm cứu trên da đầu.
“Cái này……Theo lý mà nói, bí dược đi vào đỉnh đầu sẽ phát huy tác dụng, nhưng lão phu cũng chưa từng thấy bệnh nhân nào tỉnh dậy trước khi rút kim bạc, cho nên……thực sự không dám chắc ạ.” Khương đại phu vẻ mặt do dự: “Hiện tại chỉ có thể chờ bệnh nhân tỉnh lại, rồi tùy cơ ứng biến thôi.”
Giang Vô Nguyên chuyển Cơ Doanh đang hôn mê đến phòng trọ trên mặt đất, Minh Kính quan chủ Bạch Lộc Quan dọn cho nàng một chiếc giường sạch sẽ, lạnh lùng nhìn Giang Vô Nguyên đặt nàng lên giường.
“Nếu có một ngày nàng nhớ lại chuyện cũ, chắc chắn sẽ không chút do dự gϊếŧ ngươi.” Minh Kính đứng bên cửa, đôi mắt hẹp dài tràn đầy lạnh lùng, gương mặt gầy gò bao bọc lấy gò má cao, ngay cả lời nói ra cũng lạnh lùng cay nghiệt: “Ngươi hà tất phải làm vậy, chi bằng một đao gϊếŧ chết, giải thoát cho nhau.”
Giang Vô Nguyên không nói gì, ngây người nhìn Cơ Doanh đang hôn mê bất tỉnh, không còn chút huyết sắc trên giường.
Trước đây, hắn cho rằng mình chỉ muốn cho Cơ Doanh một cơ hội lựa chọn.
Sau này, hắn mới hiểu, hắn muốn cho chính mình một cơ hội lựa chọn.
Hắn không xuống tay được với Cơ Doanh, ít nhất phải bảo đảm Cơ Doanh không thể hoàn thành lời sấm truyền nữa. Mất trí nhớ, quên đi thân phận công chúa, Nữ Cơ Thiên Hạ tự nhiên không còn gì để nói.
Minh Kính quan chủ trước khi xuất gia, từng tình cờ cứu mạng Giang Vô Nguyên khi hắn làm nhiệm vụ thất bại, tính ra thời gian, hai người đã quen biết mười năm.
Bà tận mắt nhìn Giang Vô Nguyên từ một thiếu niên nhỏ bé sau khi gϊếŧ người mấy ngày liền ăn không ngon, ngủ không yên, lột xác thành một tên sát thủ máu lạnh, tay sai đắc lực của Nam Đình Xứ.
Minh Kính quan chủ hiểu rõ hơn bất kỳ ai về nỗi khổ tâm của Giang Vô Nguyên, nhưng bà chỉ nhếch mép, lạnh lùng nhận xét:
“Sẽ có một ngày, ngươi sẽ mất mạng vì lòng trung thành rẻ mạt này.”
Giang Vô Nguyên cười khổ, không đáp.
Đó cũng là số mệnh của hắn.
Hắn thầm nói trong lòng.
Giang Vô Nguyên thân mang trọng trách, vốn không nên ở lại Bạch Lộc Quan quá lâu. Nhưng hắn vẫn đợi cho đến khi Cơ Doanh hôn mê hai ngày tỉnh lại.
Khi hắn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy thiếu nữ ngây ngốc ngồi trên giường, suýt chút nữa tưởng mình hoa mắt.
“……Ngươi tỉnh rồi?”
Thiếu nữ nhìn về phía hắn, vẻ mặt vẫn đờ đẫn.
“Ngươi là ai?” Giọng nàng khàn đặc như khúc gỗ mục nát.
Nỗi bất an trong lòng Giang Vô Nguyên chìm xuống, thay vào đó là sự áy náy nặng nề hơn.
“Ta là Giang Vô Nguyên.”
“Ta là ai?”
Trong một phút bốc đồng, Giang Vô Nguyên buột miệng nói:
“Ngươi là Giang Tiểu Doanh.”
Thiếu nữ nhíu mày, dường như theo dòng hồi ức, cảm thấy đau đớn không thể kiềm chế.
“Chúng ta là huynh muội?”
“……Ừ.” Giang Vô Nguyên giọng khàn khàn.
“Tại sao chúng ta lại ở đây? Tại sao ta không nhớ gì cả?”
“Ngươi đã hôn mê hai ngày rồi, ta đi lấy bát cháo đã, rồi sẽ trả lời câu hỏi của ngươi.”
Giang Vô Nguyên gần như chạy trối chết ra khỏi phòng, hắn không dám đối mặt với gương mặt ngây thơ của thiếu nữ, nhưng hắn phải đối mặt.