- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thâm Viện Vô Cùng Bích
- Chương 4
Thâm Viện Vô Cùng Bích
Chương 4
Về đêm, ta thấy cha già liên tục ngủ gật, liền bảo ông về nhà, ông ấy lại lắc đầu:
“Chỉ trách của hồi môn của con ít ỏi, mới khiến cho Cù gia coi thường con, cửa tiệm này của ta mở lâu thêm một hồi, liền nhiều thêm một chút tiền lụa…”
Ta không nghe ông ấy lải nhải nữa, cưỡng ép để A Nhị đưa ông về nhà, chỉ để lại mình A Đại tiếp tục trông coi cửa tiệm.
Đêm dần buông xuống.
Ta đến bên bếp nấu một nồi cháo, nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh bàn ăn, chợt nhìn thấy ở phía đối diện có một bóng người cao gầy lẻ loi. Người này rất kỳ lạ, đầu quấn một chiếc khăn vải bẩn thỉu, lết cái chân, chân cao chân thấp mà đứng, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nước cháo đang lắc lư trong bát.
Ta cùng cha mở ra cửa tiệm này, đã từng gặp không ít người khốn cùng, thấy hắn nhìn chằm chằm vào tô cháo không nói lời nào, ta liền đi đến bếp múc một bát cháo lớn, bưng đến gần đối phương: “Cầm đi.”
“Chỉ có một bát này, ăn xong liền đi thôi.”
Đôi mắt người nọ âm u lạnh lẽo, hắn không lên tiếng mà chỉ nhìn ta chằm chằm, thẳng cho đến khi sống lưng ta cũng đều ớn lạnh. Nhưng mà, cuối cùng hắn vẫn nhận lấy. Một lời cảm tạ cũng không nói, chỉ bưng bát lên, khi ăn vang lên tiếng xì xụp.
Ta uống xong bát cháo, đang muốn giúp A Đại đóng cửa tiệm thì thấy trước cửa lại có thêm người. Vẫn là cách đây không lâu từng gặp qua trên phố. Người này một thân truy y*, đứng dưới hiên phảng phất như dung nhập cùng bóng tối, hắn thẳng thắn đánh giá ta hồi lâu, đột nhiên mấp máy môi, thanh âm lảnh lót.
(*) [缁衣] (Truy y): còn gọi là hắc y, tức áo nhuộm màu đen, pháp y màu đen.
“Giai nhân như thế, đúng là đáng tiếc.”
Đáng tiếc, đáng tiếc cái gì?
Thấy hành vi của hắn quái dị, A Đại ra hiệu với ta một cái, chủ động tiến lên tiếp đón:
“Khách nhân, có phải muốn mua bánh hay không?”
Trông thấy có người chắn ở giữa, người nọ bỗng nhiên rút ra một con d .ao g.ăm, nhắm ngay ngực đ.âm xuống một nh.át! Chỉ nghe được một tiếng h.ét th.ảm thi.ết, A Đại theo đó ng.ã g.ục xuống!
Sự việc đột nhiên xảy ra, ta kinh hãi la lớn:
“Ngươi, ngươi là người phương nào?”
“Người sẽ tiễn ngươi đi.”
Đối phương vừa nói, từ trong tay áo móc ra một dải lụa trắng, “Chỉ tiếc số ngươi không tốt, ai bảo ngươi sống, chọc đến tiểu quân* không tốt đâu.”
(*) [小君] (Tiểu quân): vợ các vua chư hầu đời xưa. Vì thế bây giờ người ta cũng gọi vợ là tế quân [細君]. Sắc hiệu phong cho đàn bà xưa cũng gọi là quân. Như mình gọi mẹ là thái quân [太君], cũng như danh hiệu Thái phu quân [太夫君] vậy.
Thấy hắn cầm dải lụa bước đến cạnh ta ngày càng gần, vết thương trên cổ lại một lần nữa đau nhức, ta chỉ có thể che cổ lùi về phía sau:
“Đừng, đừng tới đây…”
Ta phí công ném chiếc thìa trong tay, chén sành cùng đũa bát về phía trước, lại chỉ đổi được vẻ hững hờ đùa cợt của đối phương:
“Yên tâm, nô tỳ sẽ để cho ngươi được toàn thây…..”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên phía sau hắn xuất hiện một bóng đen cao lớn! Tia sáng trắng chợt loé, cơ hồ là đồng thời, trên cổ người trước mặt xuất hiện một mảng đỏ rực.
Một đ a o bêu đầu!
Bởi vì tình thế cấp bách, cái đ.ầu kia thậm chí bị vứt trực tiếp vào trong nồi ở trên bếp lò. Ta chứng kiến toàn bộ sự tình, đã sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất!
Lúc này, ta mở mắt trừng trừng nhìn quái nhân trên đầu quấn bao vải rách nát thu hồi lại đao, đôi mắt âm u thâm trầm ẩn trong bóng đêm, hệt như loại thú máu lạnh nào đó.
“Ân huệ một bữa cơm, ta đã trả.”
Đêm khuya thanh vắng, trường đ a o nhỏ m.áu.
Người nọ thu đ a o vào vỏ, bỗng nhiên vang lên tiếng kêu, thân hình lảo đảo.
Ta run giọng hỏi: “Nghĩa, nghĩa sĩ, ngươi làm sao vậy?”
Hắn thấy ta muốn tiến tới thì quát chói tai:
“Đừng tới đây!”
Ta không dám chạm vào rủi ro của hắn, chỉ đứng từ xa bên cạnh bếp lò. Nhưng mà thân hình hắn lắc lư, bước đi lẻ loi, còn chưa bước được bao xa đã ngã quỵ vào vũng nước bùn!
“Nghĩa sĩ?”
Ta cố nén sợ hãi, tiến đến đẩy tấm khăn che mặt dơ bẩn ra, đưa tay lên mũi đối phương thăm dò, lại phát hiện hơi thở mỏng manh như sợi tóc, bộ dạng thoi thóp, gần ch.ết tới nơi.
Cách đó không xa, A Đại sớm đã lạnh ngắt.
Ngàn vạn lần không hề nghĩ tới, thời gian không đầy một nén hương, ta đã phải thu dọn mấy t.hi th.ể, nhất thời có chút hoảng hốt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thâm Viện Vô Cùng Bích
- Chương 4