Có một ngày, họ nói về giai thoại Tây Quý phi bị phế, lại được Tạ gia nâng đỡ và việc của Thái Hậu ít người biết đến, ta nghe xong cảm thấy khá thú vị, bỗng nhiên A Nhị lại tìm tới.
“Nữ lang, hai người trong cung đã tới cửa, ngài mau về nhà đi thôi.”
Ta nghe xong, lập tức đứng dậy.
Mới vừa bước ra ngoài, lại trông thấy một người không thể ngờ tới đứng sừng sững trước mặt, mũ cao đai rộng, theo sau còn có hai gã nam tử ăn vận như hoạn quan.
Người nọ yên lặng nhìn ta, hai gã thái giám tay ôm lụa nõn, khuôn mặt tươi cười:
“Vị này, chính là thê tử của Long Tương Tướng quân, Giang Sầu Dư phải không?”
Ta vội vàng hành lễ: “Thưa đúng.”
“Thánh nhân đã nghe tấu, có nhiều cảm niệm, Giang nương tử thân là nữ tử lại có nhiều củng cố cách tân trong quân sự, lần này Mộ Dung Tướng quân đại thắng, hỏi muốn ban thưởng điều gì, lại chỉ vì phu nhân cầu lấy phong ấm……”
Lời còn chưa dứt đã bị người bên cạnh chen ngang:
“Đừng rảnh rỗi tám chuyện nữa, Thánh nhân đã ban chỉ!”
“Vâng, vâng!”
Một thái giám vội vã mở văn thư, âm thanh du dương trầm bổng:
“Phụng thiên sắc mệnh, Giang thị Sầu Dư, thê tử của Long Tương Tướng quân Mộ Dung Thuỳ, bản tính đoan thục, giỏi giang lễ độ, Thánh nhân tâm duyệt, nay phong làm Thục Tuệ Hương quân, thực ấp thiên hộ*......”
(*) [食邑千户] (Thực ấp thiên hộ): Viên chức địa phương thời xưa, được ban đất phong, cai quản một nghìn ngôi nhà.
Thái giám đọc xong, người nọ liền qua loa ném thánh chỉ vào trong l*иg ngực ta: “Phu vinh ắt thê quý, quả nhiên không sai.”
Ta: “......”
Đây là đang cười nhạo ta trèo cao.
Ta không muốn đôi co cùng hắn, tiếp chỉ xong thì ngồi trở lại chỗ cũ, tiếp tục nghe Bình thư, ai ngờ hai gã thái giám đã rời đi mà Cù Hoàng vẫn còn đứng tại chỗ, vẻ mặt như bừng tỉnh.
“Lúc trước, nếu ta mang theo nàng đến phương Bắc, cũng sẽ không xảy ra sự tình như ngày hôm nay.”
Ta quả quyết cự tuyệt:
“Nếu ngày đó ta không muốn bị hưu, làm ầm ĩ khiến sự tình rối rắm, chỉ sợ người bị một đao c ắ t c.ổ chính là ta.”
Sau khi Huyện chúa bị gi.ết, ta chưa từng gặp lại giấc mộng bản thân bị người tr.eo c.ổ, vết thương trên cổ cũng đã sớm không còn nhìn thấy. Nhưng nửa đêm tỉnh mộng, hồi tưởng lại chính mình bị tr.eo c.ổ dưới tàng cây, lại vẫn sẽ không rét mà run.
Thấy đối phương im lặng không nói, ta lạnh nhạt:
“Ta từng cho rằng phu là trời, lại không nghĩ tới, nếu một ngày trời sập xuống thì phải làm sao. Sau này, khi trời thực sự sập xuống, ta mới rõ, không có ai là trời của ai cả.”
Cù Hoàng cười trào phúng:
“Ta không làm trời của nàng được, chẳng lẽ Mộ Dung Thuỳ làm được?”
“Không cần chàng ấy làm trời của ta, chỉ cần chàng xem ta như một con người.”
“Việc này nói rất đơn giản.”
“Nói thì đơn giản, nhưng làm được lại rất khó.”
Đối phương dường như có suy tư, sau một hồi buồn bực vô cớ thì oán than:
“Thực ra, tuy ta có địa vị cao, nhưng tâm tình lại không có được một ngày thư thái, hồi tưởng về ba năm này, đó chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất, cũng là ngày đó cùng nàng thành hôn.”
“Giang Sầu Dư, ta nói ta hối hận, nàng có tin không?”
“Cù Lang quân, ngươi hồi hận không phải bởi vì mất đi ta, mà là không thể lừa gạt ta được nữa.”
“......”
Lúc này, Bình thư đã chuyển đoạn, cuối cùng kể đến Quỷ Tướng quân mà ta thích nghe.
Ta bưng nước trà, chuyên tâm nghe, nghe được phương Bắc đại thắng, quay đầu nhìn lại, phía sau đã không còn bóng người.
Lại nhìn tới trên đài, lão giả kia đang kể đến đoạn đặc sắc.
“Lại nói Quỷ Tướng quân kia tập kích về đêm cả trăm dặm, dụng binh như thần, đánh một trận đại thắng, tái chiến vẫn thắng lợi, lần này trở về, Thánh nhân khoác cho áo tím, thành tựu một phương, là đại vương Mạc Bắc tay nắm binh quyền……”
Ai ngờ, lão giả nói đến đây thì vẻ mặt cao thâm, hiển nhiên là khiến người ta tò mò. Dưới đài tức khắc nổi lên âm thanh nhốn nháo từ bốn phía, ta nhai quả khô ở trong miệng, cũng nhịn không được mà góp chút kêu ca phàn nàn với lão giả.
Lúc này, trên phố vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc. Chạy ra ngoài xem, thấy một người ngồi trên lưng ngựa, áo choàng vàng mềm mại, lưng đeo vũ tiễn điêu cung, chân mang ủng tím, tay cầm một viên kim châu. Từ xa xa ném lại, viên kim châu kia liền rơi vào trong tay lão giả.
“Mời tiên sinh tiếp tục.”
Người này xuống ngựa tiếp lời, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh ta.
Thấy cặp mi dài tựa lông vũ che khuất màu mắt xanh thẳm, yết hầu lão giả như con lăn trượt lên xuống, ngay tức khắc tiếng hò reo vang vọng bốn phía, trên đài dưới đài lập tức náo nhiệt không thôi.
Chuyện xưa truyền kỳ của một thế hệ, cứ như vậy truyền trong dân gian với những lời kể êm tai đến thế.