Chương 37

Cho dù ta không muốn buông bỏ cỡ nào, đại quân của Mộ Dung Thuỳ vẫn phải xuất phát.

Mà ta lại bị hắn uỷ thác cho Vương Dư, phải trở về quê nhà Trừ Châu.

Biết ta làm bánh đậu đã mười mấy năm, Vương Tư Đồ đã giao phó việc chế biến lương thực lại cho ta, Vương gia nhân từ ở bên cạnh hỗ trợ, ở trong thành làm ra bánh nướng cùng dây cỏ, sau đó đưa từng đợt lương khô quân dụng vận chuyển về phương Bắc.

Ta đáp ứng.

Cứ như vậy, cho dù Mộ Dung Thuỳ ở phương Bắc, ta ở phương Nam cũng có thể giúp đỡ chút ít khó khăn của chàng.

Từng ngày cứ thế trôi qua, mỗi ngày ta đều mơ mơ màng màng mà làm việc, bận rộn đến đầu đau não trướng, cũng dần quên đi những lo sợ nghi hoặc cùng thống khổ bên trong sự chờ đợi.

Trong lúc đó, Mộ Dung Thuỳ thường gửi thư về, tuy rằng bút mực không nhiều, lại đều viết một chữ “An”.

Lúc này ta mới biết, sở dĩ chàng bị người đời gọi là “Quỷ Tướng quân” là bởi vì chàng giỏi tấn công địch khi về đêm.

Muốn xuất kỳ binh thì không thể lưu lại vết tích, giáp sĩ thường phải mai phục tại các chiến hào, mấy ngày không ăn không uống, tình trạng kéo dài khiến tay chân sưng vù, rất dễ sinh bệnh. Biết được điều này, ta lại trần tình với Vương Dư, hắn nghe xong thì cho gọi hai quan diêm sứ đến để điều hành.

Vì thế, ta lấy cửa tiệm bánh đậu trong nhà làm nơi sản xuất, chế ra một loại muối từ cây đậu, lấy ba thưng* đậu trộn lẫn với năm thưng muối rồi nghiền nhuyễn, sau đó ép thành bánh và phơi khô, khi muốn dùng đến thì lột ra từng khối một, có thể thay thế cho muối ăn.

(*) [升] (Thưng): Dụng cụ để đong lương thực ngày xưa. Một thưng bằng 1/10 đấu.

Thế nên, Trừ Châu trở thành nơi cung ứng quân lương chủ yếu, mỗi ngày phải làm ra đủ định lượng bánh nướng, bánh vòng, bánh mè, cùng tương muối đưa ra tiền tuyến.

Bởi vì nhân lực không đủ, ta tìm thêm không ít phụ nhân để trợ giúp, trong đó có một vị nữ lang diện mạo xinh đẹp thoát tục, nghe nàng giới thiệu, lại là nữ nhi của Nam gia Huyện lệnh.

Ngàn vạn lần không thể ngờ, Trừ Châu cả trong lẫn ngoài đều nổi loạn không ngớt, thậm chí nữ nhi của Huyện lệnh cũng không có đường lui, phải lưu lạc đến nơi này giúp việc cho ta. May mà ta có quan lệnh bên người, lúc này mới có thể an ổn mà sống qua ngày.

Hạ qua đông đến, lại là một năm đầu hạ.

Vào mùa mưa, Trừ Châu bị bao phủ bởi mây đen, hiếm có một ngày trời quang mây tạnh, lúc những quả mơ chuyển vàng, lại là lúc toàn thành đang mơ hồ lơ lửng.

Không biết từ khi nào, chiến sự phương Bắc đã tiến vào hồi kết.

Mấy ngày nay, bởi vì xảy ra nội loạn ở những thành lân cận, thành Trừ Châu đã tràn vào không ít người từ bên ngoài, trong đó có một ít Bình thư.

Chẳng qua, không quá giống với Trần quận, bọn họ không nói “Quỷ Tướng quân”, nhưng dù sao cũng đề cập một chút đến thần và quỷ, lại thêm chút chuyện phong lưu của triều đình Tư Mã, tuy ta không thích nghe, nhưng thỉnh thoảng mệt mỏi cũng sẽ nghe tai này ra tai khác.