- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thâm Viện Vô Cùng Bích
- Chương 36
Thâm Viện Vô Cùng Bích
Chương 36
“Đều đi ra ngoài!”
Trong giây lát, soái trướng lớn như vậy cũng không còn mấy bóng người.
Ta không dám ngẩng đầu, chỉ thấy đôi ủng vàng kia đi vòng quanh ta hết vòng này lại đến vòng khác, thanh âm thanh nhuận, lại mang theo rét lạnh:
“Dân xông vào quân doanh, nên xử tử tại chỗ.”
“.......Ai bảo chàng không từ mà biệt.”
“Nàng ngược lại đang đổ lỗi cho ta?”
Ta tự biết đuối lý, chỉ có thể buồn bực không lên tiếng.
Sau một hồi, chủ nhân của đôi ủng kia ngừng lại ở phía sau ta, áo giáp lạnh lẽo kề sát vào da thịt ta, dẫn đến một trận rét lạnh:
“Nhưng nàng đã giúp ta giải quyết một vấn đề không nhỏ, luận công thì nên ban thưởng, nàng nói đi, rốt cuộc là ta nên thưởng cho nàng hay vẫn là nên phạt nàng?”
“Đều tuỳ chàng.”
Mộ Dung Thuỳ tựa hồ bị ta chọc giận, sau một hồi cắn răng nghiến lợi, mới hung hăng nói: “Ta thấy nàng vô cùng đáng giận!”
Ta vừa muốn phản bác, không ngờ lại bị hắn cắn nhẹ vào lỗ tai: “Nhưng cũng vô cùng đáng yêu!”
“Nếu đã đáng giận, sao có thể đáng yêu?”
Phía sau, Mộ Dung Thuỳ thở dài một tiếng:
“Chính là vừa yêu vừa hận, trầm luân điên đảo!”
“Nàng nói xem, nàng lẻ loi một mình tới tìm ta, nếu vô tình đυ.ng phải lưu phỉ mà ch.ết ở trên đường, chẳng phải ta sẽ thành kẻ goá vợ hay sao?”
Mũi ta chua xót: “Nhưng ta tình nguyện đổ m.áu, cũng không muốn phải rơi lệ!”
Đối phương nghe vậy, trong mắt như có ngàn con sóng, nhưng vẫn là nhịn xuống, âm thanh mềm nhẹ dỗ dành ta:
“Nhưng trên chiến trường sinh tử không có mắt, ta làm sao có thể mang nàng theo?”
“Ta không muốn chàng mang ta theo.”
“Thế……”
“Ta tới đây chỉ là muốn hỏi chàng, lần này chàng đi, khi nào thì trở về?”
Ta hít thở thật sâu, gượng cười nói:
“Một năm hai năm ba năm, ta đều chờ được, chỉ là đừng bắt ta chờ cả đời.”
Đột nhiên, bàn tay to lớn vòng đến bên eo ta, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người dùng sức giữ chặt trong l*иg ngực, tì cái cằm đầy râu đến gần ta, dùng sức mà vuốt ve:
“Bất cứ lúc nào, chỉ cần nàng chờ ta, ta đều sẽ trở về.”
Nghe giọng nói êm tai này, bỗng nhiên ta cảm thấy cổ họng dâng lên nghẹn ngào, không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Cái kia, nhỡ đâu chàng ch.ết thì sao?”
“Nàng yên tâm, sống thấy người, ch.ết thấy xác.”
Nghe đến đây, rốt cuộc ta cũng không nhịn được nữa mà khóc nấc lên. Nói đến cùng, không ai biết được liệu đây có phải là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau hay không, một mình ta đuổi theo tới nơi này, chẳng qua cũng chỉ muốn nhìn chàng một cái mà thôi!
Hồi lâu sau.
Mộ Dung Thuỳ yên lặng lau khô từng vệt nước mắt trên mặt ta, nhẹ nhàng nói:
“Đừng khóc nữa.”
“Cuối cùng, rồi cũng có một ngày, ta sẽ trả lại cho nàng một thiên hạ thái bình, lạch trời rồi cũng trở thành một đường bằng phẳng mà thôi.”
Thấy ta nhìn hắn bằng đôi mắt đẫm lệ, đột nhiên hắn giơ tay vỗ tóc mai, đầu ngón tay kéo lấy ngọc quan, nhẹ nhàng kéo một cái, một túm tóc đen dài rơi xuống, tiếp đó dùng một nhát đao gọt xuống, đặt một sợi tóc dài vào trong tay ta.
“Từ nay về sau, hồn mộng tương dắt*, nàng chính là chốn quay về của ta.”
(*) [相牵] (Tương dắt): cùng nhau, ràng buộc lẫn nhau.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thâm Viện Vô Cùng Bích
- Chương 36