Chương 33

Đối với vấn đề này, Mộ Dung Thuỳ luôn quả quyết cự tuyệt, nếu còn trực tiếp tặng người tới đây, thậm chí hắn sẽ tới tận cửa mà phản bác, ngược lại huyên náo đến mức mọi người đều mất sạch thể diện. Dần dà cũng không còn người nhắc đến chuyện này nữa.

Một ngày nọ, ta đi ngang qua khu vườn bỏ trống kia, bỗng nhiên nhớ tới nữ tử đứng chải đầu trước bức tường. Đến hỏi Mộ Dung Thuỳ, sắc mặt hắn bỗng nhiên tối sầm, ngược lại khiến ta càng thêm tò mò:

“Phu chủ, nàng ấy là người trong phòng chàng, để nàng ấy ở bên khu vườn bỏ hoang cũng không thích hợp.”

Ai ngờ hắn nghe vậy thì cười lớn: “Người trong phòng của ta? Đó cũng không phải là ai cũng có thể làm!”

“Nhưng, nhưng đều nói đó là thϊếp thị của chàng…”

“Phải không?”

Nói rồi, sự bỡn cợt trong đôi mắt xanh của Mộ Dung Thuỳ dần lập loè:

“Nếu đã như vậy, Sầu Dư thân là chủ mẫu, thϊếp thị đi hay ở, nàng tự mình định đoạt đi.”

“Hả, ta?”

Không đợi ta kịp phản ứng lại, hắn đã gọi người mở khoá, tự mình đưa nữ nhân trong vườn kia tới trước mặt ta. Chỉ thấy người kia một đầu tóc rối, ánh mắt vụn vỡ, giương cao miệng nhưng lại không thể phát ra âm thanh, Mộ Dung Thuỳ bảo người buông nàng ra, nàng liền bổ nhào xuống dưới chân hắn, dập đầu không ngừng, thẳng cho đến khi nền đất loang lổ vết m.áu.

Ta cảm thấy không đành lòng, muốn nữ ngự nâng nàng đứng dậy.

Không ngờ rằng, bỗng nhiên nàng ngửa đầu gào rít, miệng há ra, lộ ra bên trong đầu lưỡi đã cháy đen! Ta sợ đến mức hét lên một tiếng, thiếu chút nữa thì bỏ chạy!

Mộ Dung Thuỳ nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt bình thản:

“Nàng sẽ không cho rằng, là ta đã hại nàng ấy thành như vậy đó chứ?”

“......Ta, ta không biết.”

“Thế sao?”

“......”

Thấy cả người ta run rẩy không nói được lời nào, Mộ Dung Thuỳ cởi thanh bảo đao bên hông xuống, nhẹ nhàng đưa tới bên tay ta:

“Đao cho nàng, nàng có thể tùy thời mà gi.ết ta, ta tuyệt đối không đánh trả.”

Đương nhiên là ta không tiếp nhận thanh đao kia.

Mộ Dung Thuỳ đợi một hồi, lẩm bẩm: “Nàng sợ ta như vậy, lại có thể thật tình yêu ta bằng cách nào đây?”

Dứt lời, liền vung tay áo, đứng dậy rời đi.

Hắn đi rồi, Sát Mặc ở một bên lúc này mới tiến tới:

“Phu nhân, ngài thực sự đã tổn thương trái tim của Lang chủ rồi, nữ tử này đúng là lão lang chủ đưa tới hầu hạ, nhưng nàng ta lại nghe người khác xúi giục, hạ thuốc câm vào đồ ăn của lang chủ…”

“Thuốc câm?”

“Đúng vậy, sau khi sự việc bị bại lộ, nàng ta tự mình nuốt vào số độc dược còn lại, lúc này mới bị lang chủ giam lỏng tại đây.”

Lúc này ta mới hiểu rõ, trước đây thanh âm của hắn vì sao lại thô ách khó nghe đến vậy, ngay lập tức cảm thấy hối hận không thôi.

Đáng tiếc là Mộ Dung Thuỳ cũng không cho ta cơ hội để giải thích.

Màn đêm buông xuống, hắn lại lần nữa rời phủ, chỉ để lại một phong thư tay, nói hắn cầm quân nhu binh mã của Vương gia, đáp ứng ước hẹn với Vương Tư Đồ tiến về phía Bắc. Chỉ là, hắn rời đi nhanh chóng và gấp gáp đến như vậy, không biết là đang lẩn tránh ta hay là còn hận ta.