Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thâm Viện Vô Cùng Bích

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Điệu múa đã ngừng, Mộ Dung Thuỳ cầm đao đứng trong đình viện, nhịp thở như thường, mồ hôi không đổ.

Vương Dư nhẹ nhàng vỗ tay, hiển nhiên là tâm tình đang vui sướиɠ.

Lại nhìn đến một người khác trong sân đình, mặt đã xám như màu đất, khớp hàm run rẩy, nhưng chỉ trong giây lát, ngọc quan trên đỉnh đầu bỗng nhiên rơi xuống vỡ vụn, biến thành bột mịn bắn đầy trên nền đất.

Lúc này đây, trong đêm tối nổi lên một cơn gió nhẹ, thổi hơi nóng vào giữa đình viện, lả lướt cuốn qua gốc cây liễu xanh ngắt, Mộ Dung Thuỳ nhìn ta từ phía xa xa, giữa đầu mày hiện ra một chút ôn nhu. Ta hiểu rõ, đây là muốn rời đi, cũng là muốn ta đưa ra một lựa chọn hợp lý.

“Chờ ta một chút.”

Trước khi cáo biệt, ta cởϊ áσ choàng trên vai xuống, phủ lên nữ tử đã ch.ết trong dáng vẻ thảm thương kia.

Trên thực tế, vóc dáng Văn Chiêu Huyện chúa nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, chỉ đơn thuần nhìn vào vẻ bề ngoài, có lẽ vào mỗi ngày từ đầu đường tới cuối ngõ, khắp nơi đều có thể tìm được kiểu tiểu nương tử như thế này mà thôi.

Một lát sau, ta đi qua nắm lấy tay của hắn.

“Chúng ta đi thôi.”

Trên xe ngựa, chúng ta ngồi đối diện nhau, Mộ Dung Thuỳ không biết lấy từ đâu ra một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng lau bảo đao lẫn chuôi đao, thần thái vô cùng nhẹ nhõm.

Ta nghĩ lại thì cảm thấy vô cùng hoảng sợ: “Vừa rồi ở chỗ của Vương Tư Đồ, ta cho rằng chàng muốn gi.ết hắn.”

Đối phương nghe thấy thế thì mỉm cười:

“Nếu ta ở trước mặt gi.ết người xưa của nàng, ta cùng với loại người như Cù Hoàng lại có gì khác biệt đâu?”

Dừng một chút, lời nói lại thêm uyển chuyển:

“Nhưng mà, nếu như nàng đi cùng với hắn, Cù Hoàng của ngày hôm nay chỉ còn là một khối thi thể.”

Ta nhìn hắn nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, chỉ có thể ngượng ngùng cười một tiếng. Mộ Dung Thuỳ gác thanh bảo đao, giương tay áo lên, ép ta vào trong cánh tay hắn:

“Nàng có muốn trở về Trần quận cùng ta không?”

“Vì sao phải trở về?”

“Sau mùa thu, ta phải tiến về phía Bắc. Nếu nàng không muốn ở Lạc Kinh chịu cảnh người người phán xét, vậy chúng ta sẽ quay về Trần quận, quải lụa hồng nạp thái, tam thư lục lễ, tóm lại nghi lễ nào cũng cần có đầy đủ.”

Ta từng gả cho Cù Hoàng, tuy cưới hỏi đàng hoàng nhưng lại gặp phải chuyện ly tán, thế nên đối với những loại nghi lễ hình thức này ta cũng không mong chờ. Nhưng thấy ánh mắt hắn nhiệt huyết dâng đầy, không hiểu sao trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.

Đầu thu, Lạc Kinh mưa ròng rã ba ngày.

Chúng ta trở về Trần quận vào những ngày mưa, hai tháng không gặp, tướng mạo lẫn thần sắc của cha ta đều tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn ồn ào muốn mở cửa tiệm bánh đậu ở Trần quận.

Ta móc ra của hồi môn cuối cùng của bản thân, thuê một cửa tiệm có mặt tiền nho nhỏ, tìm thêm hai người ở giúp đỡ cha, cuối cùng cửa tiệm bánh đậu cũng miễn cưỡng được khai trương.

Có lẽ mọi người đều biết đây là cửa tiệm trong nhà của Long Tương Tướng quân nên cửa tiệm buôn bán không tồi, cũng thông qua cửa tiệm này mà ta kết bạn được với không ít phu nhân thế gia. Những lúc rảnh rỗi, thể nào các nàng cũng hỏi ta những vấn đề không thể tưởng tượng nổi.

“Giang nương tử, Long Tương Tướng quân có phải là có mắt xanh thăm thẳm, râu quai nón, lại cao lớn vạm vỡ hay không?”

“.... Hắn không để râu, cũng không to lớn lắm.”

Mỗi khi ta trả lời như vậy, các nàng đều sẽ trợn tròn mắt, âm thanh hít vào thở ra không ngừng:

“Sao có thể?”

Cũng có người nói bóng nói gió, muốn nhét tiểu nữ lang đến bên cạnh ta, phần lớn là thuộc dòng bên, thứ nữ. Họ nói rằng, ở bên cạnh Tướng quân cô độc, muốn đưa những người này tới vì ta mà phân ưu.
« Chương TrướcChương Tiếp »