- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thâm Viện Vô Cùng Bích
- Chương 3
Thâm Viện Vô Cùng Bích
Chương 3
Trước khi đi, vẫn không quên khom người hành lễ với hắn.
"Lang quân, đa tạ đã quan tâm."
Đối phương nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người hầu căm giận: "Nữ lang! Hai bên đã chịu cảnh hoà ly, người cần gì phải khúm núm?!"
Hai người này là của hồi môn của ta, ban ngày phải bận rộn phụ việc ở cửa hàng bánh của cha ta, ban đêm còn phải về Cù gia đốn củi gánh nước, mặc dù vậy, cũng không khỏi giống như ta, rơi vào kết cục bị người ta đuổi ra khỏi nhà.
Trông thấy mỗi người bọn họ bộc lộ giận dữ, hận không thể xông lên trước mà lý luận, trong lòng ta dâng lên áy náy: "Khổ cho các ngươi rồi."
Nghe vậy, hai người liên tục ôm quyền: "Chúng ta vốn là thứ dân, vất vả là bổn phận nên có."
"Nhưng nữ lang thân là chủ mẫu, ngày qua ngày chịu vất vả chúng ta đều trông thấy, Cù Hoàng hắn phát đạt thì lập tức hưu thê, nào có đạo lý như vậy!"
Một người khác ở bên cạnh chêm lời: "Đúng vậy đấy nữ lang, chi bằng chúng ta đâm một tờ đơn kiện tới bổn gia*, để xem chủ nhân của Cù gia nói như thế nào!"
(*) [本家] ( Bổn gia): Người trong tộc, người bên họ nội.
Ta xua xua tay, không nói một lời, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía cây táo chua cao lớn bên trong hậu viện. Hôm qua, ở trong mơ ta cũng không nhận lấy hưu thư, mà hùng hùng hổ hổ một đường ầm ĩ đến chủ nhân của Cù thị, chuyện người vợ bị Cù Hoàng bỏ rơi bị gièm pha đến toàn thành đều hay biết.
Sau đó, một người sống sờ sờ như ta lại tr.eo c.ổ ngay tại gốc cây này.
Chạng vạng, ta mang theo người ở cùng rương của hồi môn trở về ngõ hẻm Ngưu Vĩ ở thành Bắc Trừ Châu.
Cha của ta nhận được tin, đã sớm ở đầu hẻm trông ngóng, trông thấy nếp nhăn trên khuôn mặt, đầu phủ đầy sương tuyết, thân thể gầy yếu đứng trước gió không nhịn được mà rùng mình, trong lòng ta không khỏi dâng lên xấu hổ: "Cha, nữ nhi bất hiếu, khiến cho người mất mặt."
Đối diện với điều này, cha ta chỉ thở một tiếng thật dài.
Hai người hầu giúp ta mang chiếc rương xuất giá tới trước khuê phòng, trong phòng mọi thứ vẫn bày trí như cũ, phía trước cửa sổ một mặt gương sáng, hơi bụi bặm. Ta lấy gương soi, lại vô cùng kinh ngạc khi thấy vệt đỏ hằn một vòng quanh cổ vô cùng đậm nét!
Là phải? Hay là không phải?
Là sự thật? Hay là ảo mộng?
Chỉ là không biết, đây rốt cuộc là do ta vô tình cào phải, hay vẫn là giống như trong mộng, tr.eo c.ổ tại cái cây kia…..
Không kịp nghĩ nhiều, ta vội đến bên tủ lục ra một chiếc khăn lông cừu quấn quanh cổ để che đi vết thương, lại thay một thân áo ngắn đi đến cửa tiệm làm việc.
Cách đầu ngõ hẻm không xa có một cửa tiệm bán bánh bột đậu, đó là kế sinh nhai của hai cha con chúng ta, giờ phút này ngoài cửa chất đầy đậu nóng hôi hổi, mà cha ta đang khom lưng khuấy trước bồn, sống lưng cong gập, gầy yếu như một cánh cung tàn.
Đau xót phụ mẫu, sinh ra ta mệt nhọc…
Chóp mũi ta chua xót, vội ngồi xổm xuống bên cạnh cha phụ giúp.
Không biết từ khi nào, một cơn mưa giòn giã đổ xuống, phía trước réo rắt thanh âm, một chiếc xe ngựa đỉnh bạc rũ xuống những sợi canh đang chậm rãi đi tới. Chiếc xe này trang trí sang trọng xa xỉ, tinh mỹ lạ thường, trước sau đông đảo tuỳ tùng hộ tống, trải dài chừng trăm mét.
Làn gió thơm cuốn xa hàng dặm, sáo trúc lả lướt theo.
Bên đường sớm đã chật ních thứ dân vây xem, ta bận bịu mệt mỏi, liền dừng chân ở cổng nghỉ ngơi, đột nhiên bên trong chiếc xe kia một người đàn ông trung niên bước xuống, mặt trắng không râu, thanh âm sắc nhọn.
“Xin hỏi nữ lang, Cù gia đi hướng nào?”
“Chủ nhân Cù thị ở phía thành Đông, nhánh phụ ở thành Tây.”
“Đa tạ.”
Người nọ đáp lời ta, sau đó ung dung thong thả trở về hàng xe.
Trời có hơi mưa, càng thêm rét buốt.
Ta ngơ ngác nhìn đến hàng xe thật lâu, thẳng đến khi vạt áo ướt đẫm vì mưa lạnh, liên tục hắt xì vài cái mới vội vàng trở về. Phía sau, vài thứ dân nhỏ giọng bàn tán, dường như đang sợ hãi điều gì.
“Đó là xa giá* của Văn Chiêu Huyện chúa? Công chúa xuất hành cũng chỉ như thế!”
“Nhưng mà là cháu gái của Quý phi, cũng thật biết tỏ vẻ…”
“Suỵt, Lời này mà cũng dám nói, các ngươi không muốn sống nữa rồi!”
(*) [车驾] (Xa giá): Xe ngựa của vua.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thâm Viện Vô Cùng Bích
- Chương 3