Mặc dù ta không biết nhiều chữ lắm, cũng biết câu tiếp theo là: Bổn thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp.
Vương Dư cười một tiếng, thần sắc lại không rõ hỉ nộ ái ố: “Hà tất phải dùng lời cay nghiệt?”
Ở Đại Nghiệp, từ trước đến nay là Vương cùng Mã chia nhau thiên hạ, người trong Vương gia tham chính nghị sự, ở trong nội bộ triều đình có tầm ảnh hưởng rất lớn, ta sợ Mộ Dung Thuỳ lại mạo phạm đến hắn, vội vàng khom mình hành lễ:
“Đại Tư Đồ, tiểu nữ có chuyện muốn nói.”
Vương Dư nghe xong, liếc mắt nhìn ta một cái, hàm ẩn coi khinh.
Ta không cảm thấy khó xử, chỉ nhẹ giọng nói:
“Hiếu đễ lễ nghĩa, vốn nên như thế, nhưng mà lang chủ trong phủ chỉ là một thân đơn bạc, tình thân mờ nhạt, giữa huynh đệ thù địch lẫn nhau, sớm đã coi nhau là kẻ thù.”
Vương Dư nhàn nhạt nói: “Ngươi nói như vậy, nghĩa là hắn làm rất đúng?”
Ta vội vàng lắc đầu: “Tuyệt đối không phải như vậy.”
“Cha không ra cha, huynh không ra huynh, chẳng trách lang chủ nhà ta trong lòng không thuận, chỉ là cho dù hắn không thuận, cũng không nên làm khó Tư Đồ ở trong triều.”
Nghe ta nói chuyện, Mộ Dung Thuỳ không nói một lời.
“Tư Đồ đã lén giáng chức, tất nhiên là đã giữ lại thể diện, cũng bởi vậy mà khi lang chủ nạp ta cũng chưa hề quải hồng nạp thái*, chính là vì muốn tránh những lời đàm tiếu không hay.”
(*) [挂红]: (Quải hồng): Khoác, treo hoa, vải lụa đỏ.
(*) [纳采] (Nạp thái): Lễ Nạp thái: Theo truyền thống, khi con cái kết hôn, nhà trai mời người mai mối đến gia đình nhà gái. Nhà trai khi đi phải mang theo giấy hẹn và lễ vật có ý nghĩa tốt lành đến với gia đình nhà gái. Nhà gái cũng nhờ người mai mối về tình hình gia đình nhà trai lúc này.
Vương Dư nghe đến đây, mới khẽ thở dài.
“Thôi được, nữ tử này còn tính là nói chuyện xuôi tai.”
Lại quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thuỳ:
“Nếu hôm nay ngươi không tới, những cuốn sổ con đó ta sẽ đệ lên trước mặt Thánh nhân, tiết kiệm được biết bao công sức.”
Ai ngờ Mộ Dung Thuỳ nghe xong, ngược lại dùng gậy đánh thẳng lên đầu rắn: “Ta đây thỉnh chế tám ngàn giáp sắt……”
“......”
Vương Dư nghe xong, giận sôi máu:
“Ngươi muốn móng ngựa, ta chế, khiên sắt, ta cũng chế, nếu không phải ta cho ngươi thỉnh toà nhà, ngươi nạp thê còn phải đi thuê phòng đấy!”
Mộ Dung Thuỳ nghe vậy liền cười, biểu lộ có vài phần tà khí:
“Ta xuất thân hàn môn, làm sao so được với đại nghiệp của nhà ngươi chứ?”
“Chính ngươi đến Binh Bộ hoà giải đi!”
Bọn họ cò kè mặc cả, ta nghe xong đầu cũng muốn rối bời, mới vừa cầm một chén nước đậu xanh ở trong tay lên uống, đã thấy hai nữ ngự tiến lên hành lễ.
“Lang chủ, Quang lộc đại phu Cù Hoàng cầu kiến.”
Ta nghe xong thì khẩn trương đến mức đứng bật dậy.
Thấy ánh mắt hai người lộ vẻ nghi hoặc, ta vội vàng giải thích:
“Ta chỉ là một phụ nhân khuê các, gặp ngoại nam sẽ không được tốt lắm.”
Vương Dư nghe xong liền nhẹ nhàng gật đầu, nữ ngự hai bên lập tức chuyển đến một bức bình phong hoa điểu để cho ta tránh ở phía sau, chẳng qua chỉ trong chốc lát, đã có tiếng bước chân đến thật gần. Ngay sau đó, bên ngoài bức bình phong vang lên âm thanh trong trẻo bình tĩnh của Cù Hoàng:
“Mỗ không biết Long Tương Tướng quân cũng ở đây, đường đột rồi.”
Mộ Dung Thuỳ không thèm để ý. Không khí rơi vào trầm mặc lẫn xấu hổ, Vương Dư lựa thời cơ cười nói: “A, Huyện chúa cũng tới.”
“Thỉnh Vương Tư Đồ.”
Sau đó nghe được âm thanh xa lạ, giọng nữ mềm mỏng, ta đột nhiên cảm thấy trên cổ đau nhức. Một hồi sau, Cù Hoàng lạnh lùng nói:
“Vừa khéo hôm nay Tướng quân cũng ở đây, ngay trước mặt Tư Đồ, không bằng thông báo với Cù mỗ một tiếng, vì cái gì liên tiếp gi.ết ba gã trông coi của ta?”
“A, ngồi không ăn bám, có g.iết cũng làm ô uế đao của ta!”
“Tướng quân cẩn trọng lời nói!”