- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thâm Viện Vô Cùng Bích
- Chương 27
Thâm Viện Vô Cùng Bích
Chương 27
Từng câu từng chữ của hắn không hề khuếch đại cũng không tự hạ mình, ông lão kia nghe xong lại tức giận đến da mặt cũng tím tái:
“Mộ Dung thị chúng ta mấy đời hàn vi, nhưng ngươi đã là Long Tương Tướng quân, có thể nào lại không cưới được nữ tử tốt?”
Ta khẩn trương nhìn về phía Mộ Dung Thuỳ, lại thấy trên gương mặt hắn thoáng nét cười nhàn nhạt nhưng lại khiến người khác lông tơ dựng đứng:
“Phụ thân, hôm nay vui vẻ, người đừng nói những lời ta không thích nghe.”
Ông lão liên tục lắc đầu, hàng râu run rẩy: “Thôi thôi thôi! Hiện giờ cánh ngươi cứng rồi, ta không quản được ngươi nữa!”
Dứt lời liền nổi giận đùng đùng, phất tay áo bỏ đi.
Mộ Dung Thuỳ không coi đó là chuyện khó xử, hai tay hơi dùng sức, chỉ trong một thoáng, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Hắn lôi kéo tay của ta, ngữ khí ôn hoà tinh tế lại hàm chứa uy hϊếp.
“Về sau, nàng chính là nữ chủ nhân duy nhất ở nơi này.”
Cứ như vậy, ta lấy thân phận thê tử mà ở lại.
Thân là Long Tương Tướng quân, Mộ Dung Thuỳ lại không giao du nhiều lắm, nhưng vẫn vô cùng bận rộn, thường xuyên trở về lúc nửa đêm.
Ta đã từng hoài nghi hắn cùng với bằng hữu xã giao ở quán kỹ, nhưng y phục hắn thay ra cũng không có mùi son phấn, ngược lại thường xuyên phát hiện có vết m.áu. Càng ký quái là, ban đêm dựa vào ánh nến thăm dò cũng không tìm được miệng vết thương ở trên người hắn.
Ngày hôm đó, dùng xong bữa, một mực chờ đợi cho đến khi trời tối cũng không thấy hắn trở về nên buồn bực chán nản tản bộ trong sân viện. Lúc này trông thấy mấy nữ ngự tháo xuống những dải hoa trắng cùng câu đối phúng điếu, ngay ở chỗ cũ dán lên chữ đỏ, ta nhịn không được nên đã tới gần ngăn cản.
“Hôm qua còn đặt linh cữu của huynh trưởng ở đây, sao hôm nay có thể dán chữ hỷ đỏ?”
Nhóm nữ ngự một mặt mờ mịt: “Là lang chủ bảo chúng ta làm như vậy.”
“Hắn thế mà hành sự như thế này?!”
Ta lấy tay bóp trán, cảm thấy đau đầu không thôi:
“Đem câu đối phúng điếu treo về chỗ cũ đi, chữ hỷ kia có thể dán ở sương phòng, không cần khoa trương.”
Mấy người bọn họ liếc nhìn nhau, hiển nhiên là khó xử.
Đột nhiên, từ ngoài cửa truyền đến giọng nói:
“Lang chủ có dặn, tất cả công việc làm theo lời phu nhân chỉ bảo.”
Ta thuận thế quay người nhìn lại, trông thấy là Sát Mặc và Sát Nghiễn, hai người phong trần mệt mỏi tựa vào cửa, không khỏi kinh ngạc:
“Tướng quân của các ngươi đâu?”
Vẻ mặt hai người lo lắng, liên tục cười khổ:
“Đã nhiều ngày nay tin đồn luận tội lang chủ nhiều như bông tuyết, còn bị Cù đại phu lấy bãi bỏ vũ khí làm lý do, trực tiếp kiến nghị trước mặt Thánh thượng……”
“Thánh thượng nổi trận lôi đình, chỉ sợ gặp chuyện không lành.”
Ta nghe được ba chữ kia, lập tức hỏi lại: “Cù Đại phu?”
“Đúng vậy, đúng là Quang lộc đại phu Cù Hoàng!”
Vừa nghe ta hỏi, Sát Mặc phàn nàn: “Vì hắn liên tục gián nghị, lang chủ thỉnh chế ra tám ngàn giáp sắt trực tiếp đổi thành đằng giáp, mấy ngày gần đây tấu lên đều bị Vương Tư Đồ ném trở về……”
Nghe vậy, ta im lặng không nói nên lời.
Đêm về khuya, hai phụ tá cáo từ rời đi, lại đợi thêm hồi lâu, nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến từ cổng lớn, trong chốc lát đã thấy Mộ Dung Thuỳ rũ kiện áo choàng đen, đạp lên bóng tối đi vào trong sân viện.
Thấy trên cửa vẫn treo câu đối phúng điếu như cũ, khuôn mặt hắn trầm xuống: “Bảo các ngươi thu dọn linh đường, đổi thành lụa hỷ, sao không hề có động tĩnh?”
Ta vội chạy đến trước khi hắn kịp nổi giận, phân trần với hắn: “Là ta bảo bọn họ để nguyên như thế.”
Giọng nói rơi xuống, kim rơi cũng có thể nghe. Mộ Dung Thuỳ dời tầm mắt, ho nhẹ một tiếng:
“Các ngươi làm rất tốt.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thâm Viện Vô Cùng Bích
- Chương 27