Chương 24

Sát Mặc nghe vậy, đột nhiên biến sắc: “Phu nhân sao có thể nói chúng ta như thế?”

Sát Nghiễn thấy cảm xúc của hắn kích động, vội vàng trấn an: “Sao ngươi không có một chút khôn ngoan nào vậy hả?”

Lại quay về phía ta lạnh nhạt nói: “Phu nhân không cần khích tướng, nếu người khăng khăng đi cùng, quay đầu bị lang quân trách tội, hẳn là chúng ta sẽ bị lột da!”

Ta cười nhạt một tiếng: “Lời này sai rồi, các ngươi mang theo ta, còn có thể đẩy trách nhiệm lên trên người ta, nhưng nếu bỏ lại ta, mà ta ở Trần quận xảy ra bất trắc…”

Từng lời rơi xuống, hai người lập tức nhìn nhau.

May mà Trần quận cách Lạc Kinh không xa.

Nơi này đường đi thông thoáng, ngang dọc đan xen, cửa thành thẳng tắp đủ chỗ cho chín xe song hành, các chùa miếu được bố trí hai bên, bên trong là nhà cao cửa rộng, hào nô thành hàng, từng bụi mẫu đơn nở, gió thơm lan xa vài dặm.

Hoàng hôn đã buông xuống, trên đường người qua lại vẫn chật như nêm cối.

Ta xốc màn xe lên, quan sát cảnh sắc trên con phố dài không hề chớp mắt, Sát Nghiễn ở phía trước thấp giọng nói:

“Phu nhân, phía trước chính là phủ Tư Đồ, cùng với Thái miếu, qua nơi này, phía trước kia là phủ đệ của lang chủ.”

“Ừ.”

Có thể ở trong viện trạch này, có thể thấy được danh tiếng của Mộ Dung Thuỳ ở Lạc Kinh.

Bánh xe quay tròn, dần dần đưa chúng ta về phía mặt sau của phủ viện, nhưng mà thời gian chưa đầy một nén hương, hai người đánh xe bỗng nhiên ghìm ngựa lại.

“Sao vậy?”

Ta xuống xe ngựa, đã thấy ánh mắt đối phương nhìn về phía trước, sắc mặt biến đổi hoàn toàn. Cách đó không xa, một toà nhà cao cửa rộng phủ đầy hoa trắng, một nhóm nữ ngự khoác đồ tang trắng, tay nối tay lần lượt đi ra, phía sau có vài người đang khiêng quan tài, chỉ nghe từng đợt ca phúng điếu, tiếng khóc bi ai.

Ta ngây ngốc: “Này, đây là điện lễ của ai?”

Sát Nghiễn và Sát Mặc nhìn nhau, im lặng không nói, tựa như bọn họ đều có chung bí mật, chỉ có mình ta là không biết.

“Các ngươi không nói cũng không sao, ta tự mình tới xem.”

Ta nói xong, không màng hai người ở phía sau điên cuồng hô lớn, nhanh chân bước vào bên trong ngôi nhà kia. Xuyên qua từng bức bình phong phía sau cổng, dọc đường đi có vài nữ ngự bị ta làm cho kinh sợ, nháo nhác né tránh về phía sau, từ bên trong cửa đi ra hai vị văn sĩ quen thuộc, là Sát Bút và Sát Chỉ, hai người trông thấy ta thẳng tiến vào thịnh đường, khuôn mặt liền biến sắc.

“Sao phu nhân lại tới đây?”

Ta ngơ ngác nhìn lên trên mái hiên, chỉ thấy những dải lụa trắng thật dài buông thõng hai bên, trong đại sảnh bày một cỗ quan tài đen nhánh cao bằng nửa người. Tiếng người ồn ào bên tai, âm thanh bỗng nhiên tựa như sấm rền, rồi lại chợt yếu ớt như tiếng muỗi vo ve, ai ai cũng đang nói chuyện, vẻ mặt lại mơ hồ không rõ.

Ta yên lặng nhìn về phía bên trong cỗ quan tài màu đen, người nọ đặt đôi tay trước ngực, không mũ quan không bó buộc, đáy mắt đỏ tím, đôi môi tái nhợt tựa cánh hoa úa tàn. Lại sờ về phía l*иg ngực rộng lớn, xác thực lạnh thấu xương, không còn nhịp đập.

Bất cứ lúc nào, người ch.ết đi luôn là người được giải thoát.

Đã mấy tháng trời, nếu không phải không ngủ không nghỉ mà lên đường, thì chính là chăm sóc cho người cha ù tai hoa mắt của ta, hiện giờ người này bỏ lại tất cả, từ đây đại mộng không tỉnh, để lại ta giữa cuộc đời này cùng dày vò lẫn khổ đau.

Giờ phút này, nhìn vào bên trong quan tài, bỗng nhiên lại có chút ghen tị. Thậm chí, muốn rời đi cùng với hắn.

Chỉ là, cỗ quan tài này tựa như cả ngân hà cách trở, cuối cùng vẫn còn chút vướng bận. Mọi người trơ mắt nhìn ta bò vào quan tài, đều là trố mắt kinh hãi, lại không có một ai tiến tới ngăn cản, mà ta bò đến đáy quan tài, gối lên trên vai nam tử nhất mực im lặng kia, dần dần nhắm hai mắt lại mà chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngủ rồi thì có thể quên hết mọi khổ đau.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.