Chương 18

Đối diện với đôi mắt xanh thẳm đầy áp bức, ta có chút ủ rũ mà cụp đuôi:

“Tóm lại, ta nguyện vì ngươi mà làm thê, lại không muốn làm một phụ nhân chờ đợi bên trong thâm trạch.”

“Kết tóc làm phu thê, dù có xuống Hoàng Tuyền cũng làm bạn, duy chỉ mong ngươi nhớ cho kỹ, hết thảy mọi việc đều phải thương lượng với ta, nếu có chỗ nào khó xử nhất định phải nói cho ta biết, dù là đi tới chiến trường ch.ém gi.ết…”

Mộ Dung Thuỳ nghe đến đó liền cười, lộ ra hàm răng trắng, đôi mắt sáng như sao: “Nhìn thân thể nhỏ bé này, chí hướng lại rất lớn.”

Lại giơ tay vuốt một lọn tóc mai của ta:

“Ta đáp ứng rồi, tất nhiên sẽ không để ngươi làm quả phụ, cứ yên tâm.”

Ta có chút uể oải.

Nhìn thần sắc hắn nhẹ nhàng, giống như không để lời ta nói ở trong lòng vậy.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Bỗng nhiên một ngày, có một đội giáp sĩ tới trước cửa.

Đội quân chỉnh đốn ngay ngắn, ngựa xe im ắng, thậm chí không làm kinh động đến láng giềng, giữa ban ngày ban mặt, bỗng nhiên xuất hiện trên con đường tắt. Nhóm giáp sĩ nhanh chóng vào tiểu viện, rất nhanh đã thu dọn trước sau sạch sẽ.

Mộ Dung Thuỳ ra hiệu với ta: “Phải xuất phát rồi.”

Ta cũng không lưu luyến Trừ Châu, A Nhị lại không muốn rời đi, ta dứt khoát giao lại cửa hàng bánh cho hắn kinh doanh, chỉ mang theo cha ta đang hôn mê lên xe ngựa. Đương nhiên, cũng mang theo cả bốn rương của hồi môn của ta nữa.

Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi cổng thành, Mộ Dung Thuỳ đang cưỡi ngựa ở bên cạnh, ta hơi xốc mành lên, nhịn không được mà nhìn xuyên thấu qua khe hở trộm đánh giá hắn. Chẳng biết từ lúc nào, trên mặt hắn đã đeo lên chiếc mặt nạ thú dữ đáng sợ, chỉ lộ ra một đoạn đường cong đẹp đẽ từ cái cằm, khí chất ngạo nghễ, khiến người say mê.

Hắn điều khiển đội ngũ này với tốc độ rất nhanh, sức chịu đựng bền bỉ, thậm chí ngày đêm không ngừng, cho đến ngày thứ ba dừng chân tại một trạm dịch, nhóm giáp sĩ mới xuống ngựa tu chỉnh. Ta thu xếp xong xuôi cho cha thì thấy Mộ Dung Thuỳ đứng ở ngoài cửa, mặt nạ thú loé lên ánh nhìn lạnh lẽo.

“Ngươi đã bằng lòng gả cho ta, còn muốn nhốt ta ngoài cửa?”

Ta nghĩ đến hắn hung tàn một phen xe nát qυầи ɭóŧ của ta, bỗng cảm thấy dưới thân từng trận gió lạnh, nhịn không được mà lùi về phía sau, một bước lùi này trực tiếp đẩy chính mình vào trong phòng. Thấy vẻ mặt ta lộ rõ sợ hãi, môi hắn khẽ câu lên:

“Yên tâm, tối nay ta chỉ ngủ ở dưới giường của ngươi.”

Khi màn đêm buông xuống, đối phương thực sự không nuốt lời, mặc nguyên y phục như thế mà ngủ.

“Ngươi sợ ta?”

“......Không.”

Ta thấp thỏm rất lâu, sau đó e dè mà nói: “Ta chỉ là càng thích lang quân ôn nhu.”

Chỉ trong chốc lát, bên ngoài mép giường vươn tới một bàn tay to lớn, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay ta.

“Đừng sợ, ôn nhu của lang quân chỉ dành cho một người là nàng.”

Ta nghe vậy, chóp mũi lập tức chua xót.

“Không cần lang quân phải yêu thương nhiều cỡ nào, chỉ cần đối đãi với Sầu Dư như một con người là đủ rồi.”

“Được.”

Nghe được lời đáp từ hắn, ta đánh bạo nắm chặt ngón tay ấm áp kia, nhỏ giọng nói: “Cái kia, nhà ta nghèo, của hồi môn chỉ có ba chiếc chăn bông.”

“Vậy là đủ rồi.”