Bên cạnh, hai người suy đoán thần sắc của hắn, vẻ mặt nghiêm túc mà đối đãi. Nhưng mà chỉ là trong giây lát, chủ nhân từ trước tới nay tàn bạo đã khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm:
“Quên đi, hai người các ngươi về Trần quận truyền lại khẩu lệnh của ta, điều một chi thân binh đến.”
“Lang chủ? Nếu tự thân điều binh, bên người ngài…”
“Có gì thắc mắc?”
“Không, không có.”
Sát Mặc và Sát Nghiễn không dám phản bác, chỉ nhận lệnh rồi rời đi. Lát sau, hắn nhìn lên tờ giấy đỏ lít nha lít nhít là chữ, đầu lông mày chau lại, khoé môi dần giương cao.
Vô cùng diễm lệ, cũng vô cùng quỷ quyệt.
“Giang Sầu Dư, ngày nào đó nếu như nàng dám phụ ta…”
Sau vài ngày, ta thấy một đám người bắt đầu chuẩn bị hành trang, liền ru rú ở trong nhà, không hề đi đến trước mặt đối phương.
Đêm hôm ấy, đang ngủ đến mơ mơ màng màng lại mơ hồ nghe thấy tiếng sáo vọng từ bên ngoài cửa sổ, trước sau cũng đều không ngủ được, ta dứt khoát mở cửa sổ, nghe tiếng sáo kia rõ ràng hơn rất nhiều, ở ngay tại sương phòng bên ngoài.
Xuyên qua bức bình phong, có mấy chỗ bị cây tử đằng chắn ngang tầm mắt, ta tiện tay đẩy nó sang một bên, liền trông thấy trước mặt là hồ sen cạn, một bóng dáng nhanh nhẹn mặc áo bào trắng đang rải những bông hoa mộc lan sẫm màu, lộ ra dáng người đơn bạc mảnh khảnh.
Nhìn thoáng qua, thậm chí có cảm giác tấm tức không hài lòng.
Ta đang muốn rời đi, gặp phải hình ảnh tuyệt mỹ mà thê lương kia, chẳng biết tại sao bước chân đột nhiên chững lại.
“Ngươi bị thương ở chân, phải nghỉ ngơi thật tốt mới có thể mau lành.”
Đối phương đặt tay ở bên môi, không phải là sáo mà chỉ là mảnh lá cây mỏng: “Vết thương trên đùi lại ngứa, ta không ngủ được.”
“À.”
Ta lên tiếng xong liền muốn đi, lại nghe người sau lưng cất giọng: “Điều kiện của ngươi, ta đáp ứng!?”
Lời của hắn còn chưa dứt, ta đã xoay người:
“Đến dây, nhìn xem vết thương của ngươi thế nào.”
“Ngươi đúng là nhẫn tâm…”
Không đợi ta nghe rõ, đối phương ho nhẹ một tiếng, thuận thế ngồi xuống bên cạnh một tảng đá lớn: “Xem đi.”
Ta thuận thế vạch ống quần của hắn lên, nương theo ánh trăng mà nhìn một chút.
“Đang ra lớp da non, khó tránh khỏi sẽ ngứa.”
Trên thực tế, xem chân chỉ là việc thứ yếu.
Xem đây là cái cớ, chúng ta lại một lần nữa ngồi cạnh bên nhau, đối phương quay mặt qua liếc ta, gương mặt tuấn tú diễm lệ đến tuyệt mỹ, có lẽ đến sao trời cũng phải ghen tị.
“Ngoại trừ việc đưa cha ngươi đến Trần quận ra, người còn muốn gì nữa không?”
“Đều không cần.”
Bỗng nhiên, chỉ trong chốc lát, một tờ giấy đỏ nhẹ nhàng được đưa tới trước mặt ta. Ngoại tổ của ta ra đi sớm, bởi vậy ta không biết được nhiều chữ lắm, hiện giờ phía trên chữ “Đinh” đã bị sửa chữa, đổi thành hai từ xa lạ.
“Ta tên Mộ Dung Thuỳ, ngươi phải nhớ cho kỹ.”
Ta ngập ngừng không rõ, nhỏ giọng đọc: “Mộ Dung… Thuỳ.”
Mộ Dung Thuỳ, người này nghiêm túc ít khi nói cười, trông rất đáng sợ, nhưng khi mặt mày hắn nhu hoà lại là một loại phong tình khác, một cách khác làm lay động lòng người, hắn nhẹ giọng than thở:
“Đưa ngươi đến Trần quận, ta một mình đi tới Lạc Kinh, lần này đi không biết hung hiểm ra sao…”
“Nếu ta ch.ết, Tiết Thanh Minh ngươi đừng đi nhầm mộ.”
Ta nghe thấy hắn nói như vậy, vội vàng túm lấy góc áo của hắn, tinh thần hoảng sợ:
“Không, ngươi đừng ch.ết, đừng để ta làm quả phụ!”
Hắn nghe xong thì bật cười: “Nhưng trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ai lại nói trước được điều gì?”
“Sinh thời gặp loạn thế, có ai mà không ăn bữa nay lo bữa mai? Nhưng nếu như giữa sinh tử ngươi đều bỏ ta qua một bên, vậy làm sao gọi là phu thê cho được?”
Thấy ta giương cao giọng hỏi lại, thanh âm thậm chí có chút sắc bén, Mộ Dung Thuỳ nhìn ta hồi lâu, nhẹ nhàng mở miệng:
“Như vậy, ngươi muốn tham dự vào sinh tử của ta sao?”
Ta nhất thời nghẹn họng.