Chương 16

Không biết từ khi nào, trước mặt có thêm một bóng người.

Đối phương đi một mình tới đây, tay áo chậm rãi phất, tay cầm chiếc đèn lụa, đèn đuốc chiếu rọi phía dưới, thoáng ngước mắt đã trông thấy đôi mắt xanh thẳm. Có lẽ vì đã ngồi quá lâu trước gió, cả người ta đều lạnh lẽo:

“Ta chỉ là một nữ lang thuộc sĩ tộc mạt đẳng, làm sao có thể xứng với tiền tài và sính lễ của ngươi?”

“Ở trong nhà ta cũng chỉ là thứ tử* mà thôi, cùng với ngươi như vậy là xứng đôi rồi.”

(*) [庶子] (Thứ tử): Con của thϊếp thất.

Hắn đi về phía sau vài bước, nhẹ nhàng đẩy một cái, giàn hoa dưới chân ta khẽ lay động.

“Vàng bạc coi như đã xong, xiêm y đều là đến cửa tiệm trang phục trong ngõ nhỏ mua, nếu như ngươi không thích những kiểu dáng kia, có thể tự mình đi đổi, đều tùy theo ý ngươi.”

“Ta…”

“Sao lại không vui? Chẳng lẽ là lễ vật quá ít?”

Ngay trước mặt trải đầy vàng bạc châu báu, ta không thể nói ra những lời trái với lương tâm, hắn thấy ta im lặng mà lắc đầu, liền xích lại gần, ôn nhu nói:

“Hay là tướng mạo ta quê mùa?”

Hắn vừa nói vừa cúi thấp đầu xuống nhìn ta, một sợi tóc mai rũ trước trán, giống hệt bức họa tiên nhân, lại giống giao nhân ở biển sâu Tây Vực, đôi mắt trong trẻo không nhuốm bụi trần. Bị nhan sắc kinh diễm của người kia đánh úp, ta há miệng thế nào cũng không nói được lấy một từ xấu xí, chỉ có thể lúng ta lúng túng:

“Không… Không phải, là ngươi quá hung dữ.”

“......”

“Ngươi gi.ết người như ch.ém dưa xắt rau, ta không thích.”

Giàn hoa dần ngừng lay động, đối phương giơ tay lên, lại lắc một lần nữa.

“Đang thời loạn thế, ta vì tìm kiếm công danh mà bất đắc dĩ phải liếʍ m.áu trên đao, nhưng đó là bản chất của chiến trường, ta chưa bao giờ tổn thương đến người già ốm yếu vô tội.”

Dừng một chút lại nói: “Nếu như ngươi sợ đao, về sau ta không cầm nó tới trước mặt ngươi nữa, như vậy có được không?”

Thấy âm thanh trầm thấp của hắn có chút nghẹn ngào, ta ho nhẹ một tiếng: “Còn có, giọng điệu của ngươi cũng không dễ nghe.”

“Chỉ là bị người khác hạ độc, bỏng yết hầu, khỏi rồi sẽ tốt thôi.”

Không thể không nói, đối phương hạ mình như thế này, bộ dáng ôn nhu tới tận xương tuỷ thật là mê hoặc người khác, cũng làm cho lòng người mềm nhũn. Tìm xương trong trứng* cũng đều đã xong rồi, ta không có cách nào để lại bới lông tìm vết thêm được nữa, ánh mắt dần ngưng lại ở rương vàng bạc châu báu trước mắt.

(*) [鸡蛋里挑骨头] (Tìm xương trong trứng):

Nói một cách thông tục, có nghĩa là ai đó cố gắng tìm ra một lỗ hổng mà không thể nào tìm ra được.

“Lúc trước ngươi có nói, nhà ở Trần quận?”

“Đúng vậy.”

“Ta gả tới Trần quận, ngươi có thể để cho ta mang theo cha ta không?”

“......”

“Ta không cần vàng bạc châu báu, cũng không cần tơ lụa gấm vóc, chỉ cần ngươi đưa ta tới Trần quận, đồng ý để cho ta được chăm sóc cha ta thôi.”

Ta cúi đầu, nhỏ giọng nghẹn ngào:

“Ta liền làm thê của ngươi.”

Đêm dài đầu hạ, tiếng dế kêu khe khẽ, đom đóm rải rác trên từng ngọn cỏ dần khuất bóng, đợi một hồi lâu mới nghe được âm thanh khàn khàn trầm thấp:

“Ngươi có biết việc này gian nan lắm hay không?”

Ta quay mặt đi, không dám nhìn vào đôi mắt hắn.

“Hiện giờ, Hồ Yết từng bước xâm chiếm, bên trong thành đông đảo giặc cỏ, tuy Trần quận cách Trừ Châu không xa, khoảng cách ngắn cũng đã thành lạch trời, ta đưa ngươi đi đã là chuyện không dễ dàng, càng không nói đến cha của ngươi.”

Nói xong hắn lại chậm rãi lắc đầu: “Việc này, là ngươi muốn ta mạo hiểm bằng cả mạng sống.”

Ta nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu như thế, ngươi giữ lấy vàng bạc châu báu cùng tơ lụa, tự động rời khỏi đây đi.”

Đối phương buông lỏng tay, giàn hoa ngay sau đó cũng tịch mịch ngưng lại.

“Ngươi không đồng hành cùng ta?”

Ta thờ ơ: “Người làm con cái, sao có thể bỏ mặc phụ mẫu?”

Đối phương cúi mặt trầm ngâm, chần chừ thật lâu: “Ngươi cứu ta một mạng, cứ giữ lại vàng bạc châu báu.”

“Không, ngươi đã từng cứu ta, vậy cũng là trả ơn rồi.”

Dứt lời, ta nhảy xuống khỏi giàn hoa, rút từ trong ngực ra một tờ giấy đỏ mỏng manh rồi đưa tới:

“Hôn khế này, tên vốn chỉ là viết bừa một hồi, cũng chưa từng giao cho quan phủ để thông báo, rốt cuộc muốn xử lý như thế nào, ném đi hoặc là xé bỏ, đều tuỳ ý ngươi.”

Sau đó, ta quay người hành lễ, im lặng rời đi.

Sau khi ta đi, hai người từ một nơi không xa trong bóng cây bước đến, thần sắc thấp thỏm:

“Lang chủ, sự tình không thỏa thuận được sao?”

Người nọ cầm giấy đỏ trong tay, khuôn mặt nhu hoà:

“Việc này đối với người khác không dễ, đối với ta lại có gì khó đâu?”

“Chỉ là không biết, một ngày kia, nàng có thể đối với ta không rời không bỏ như đối với cha của nàng hay không…”