Chương 8

Nếu không kể đến những chần

chờ cùng rối rắm kia, kỳ thật Chỉ Hạnh không thấy là mình gả kém.

Tuy rằng Phùng gia có quái

lạ, nhưng có mẹ chồng như không có mẹ chồng, cũng ít bị chị em bạn dâu chèn ép,

ngược lại thoải mái đơn giản. Phu quân tuy rằng ít lời lại có chút đáng sợ,

nhưng so với lão cha nói dai cùng tham lam háo sắc của nàng, nàng thấy phu quân

như vậy ít nhất là yên lặng dễ chịu, rất biết suy nghĩ đến mặt mũi của nàng,

toàn bộ viện hỏi cũng không hỏi liền giao cho nàng.

Đồng dạng là hời hợt, lão cha

thoạt nhìn chính là kẻ bỉ ổi tửu sắc quá độ, phu quân nàng ít nhất là hoạt tử

nhân xinh đẹp.

Kẻ bỉ ổi cùng hoạt tử nhân,

hoạt tử nhân thắng.

Nàng cũng thật sự nhìn không

ra, Phùng gia rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Hoạt tử nhân mộ này... Xin lỗi, Tu

Thân Uyển tuy rằng là viện xa xôi nhất trong đại trạch Phùng gia, nhưng độ lớn

cũng chỉ xếp sau nhà chính Từ Hi Đường.

Nghe nói là nơi thái tổ gia

gia của Phùng gia tĩnh tu lúc về già... Làm sao có thể để một đứa cháu chiếm

cái viện nà

Nếu nói không coi trọng...

tiểu viện xa xôi vẫn có, sao đến phiên Tam Lang. Nếu nói coi trọng... Phùng gia

cao thấp lẫn tránh kiêm chán ghét, cô dâu mới gả lại đây không đến một tháng

như nàng cũng cảm giác được, nô bộc trong viện nàng như người chết, có cơ hội

liền muốn chạy khỏi.

Khiến nàng hoang mang là,

Phùng gia là đại tộc ở kinh thành, từ đường tế điền ở ngay ngoại ô, tộc nhân vô

số. Sau khi lão thái thái cùng lão thái gia qua đời đã ở riêng, đích tôn xác

thực được tổ ốc... nhưng lại không phải tộc trưởng của Phùng gia.

Việc này rất quái dị. Cha

chồng nàng sớm trí sĩ, tốt xấu cũng là quan lớn nhị phẩm cáo lão mà? Người đứng

đầu đích trưởng phòng lại không thành tộc trưởng, ngược lại là chi thứ hai kế

thừa, thật khiến người ta không thể hiểu được.

Nhưng cô dâu mới vào cửa hỏi

đông hỏi tây, rất lỗ mãng. Cho nên nàng kiềm chế nghi vấn trong lòng, tâm bình

khí hòa sắp xếp giá trang (của hồi môn) xử lý việc nhà.

Bằng vào phu quân như hoạt tử

nhân kia của nàng không nhồi vào viện thông phòng cùng thϊếp thất khiến nàng

tăng thêm phiền toái phải xử lý, nàng liền rất nguyện ý đối tốt với vị phu quân

khiến người ta nhìn không thấu kia một chút.

Ngẫm lại từ nhỏ tới nay đều

thân trong rối loạn, xuất giá có thể an nhàn một ngày liền tốt một ngày.

Cái viện như vậy, quản lý

cũng không đủ nàng dùng một ngón tay, cho nên nàng rảnh rỗi đến có thể ở tĩnh

thất tập võ,ữ đầu bếp câm Huệ tẩu suy nghĩ chút món ăn, cùng Cát Tường Như Ý

thương lượng cắt may xiêm y bốn mùa cho Tam Lang, cuộc sống kể ra cũng an nhàn

bình sinh hiếm gặp.

Chỉ là cuối năm càng đến gần,

Tam Lang vẫn mỗi ngày vào triều. Quy củ của Đại Yến hai mươi hai tháng chạp

nghỉ đến qua năm mới, riêng hắn mỗi ngày vẫn vào cung.

Nàng hỏi qua một lần, Tam

Lang theo thường lệ trầm mặc một lúc lâu, mới nói, "Hoàng thượng chuyên

cần chính sự.”

... Nàng từng nghe nói rất

nhiều chuyện hoang đường của hoàng đế, lại chưa từng nghe cái gì chuyên cần

chính sự. Kỳ lạ là có một hoàng đế đấu gà cưỡi ngựa như vậy, Đại Yến vẫn có thể

vững như Thái Sơn... Chỉ có thể nói liệt tổ liệt tông của hoàng thất thật sự đã

phù hộ.

Hôm nay, bà mẫu gọi người bên

người nàng đi truyền lời, nàng phái Cát Tường đi, kết quả quỷ linh tinh này khi

trở về lại gắt gao cắn môi dưới, không bình tĩnh khác thường, nhìn Chỉ Hạnh

muốn nói lại thôi.

Rất không thích hợp.

"Chúng ta quét tước

phòng thăng quan của Tam gia đi." Chỉ Hạnh thản nhiên nói, mang theo Cát

Tường Như Ý đi đến phòng chứa quan tài.

Nơi này người người đều ngại

xui, không sợ người nghe l

Lúc này Cát Tường đôi mắt đỏ

lên, "Cô nương... Phu nhân muốn ngài ở nhà chủ trì tế tổ.”

... Nói không đầu không đuôi

như vậy là sao? Nếu nói nhà tổ ở xa xôi ngàn dặm, ở nhà tế tổ cũng không gì

đáng trách. Nhưng từ đường ở ngay ngoại ô, đi xe ngựa hai khắc liền đến. Nàng

từng hỏi thăm qua quy củ, tế tổ là tế ở từ đường, hơn nữa nàng vừa vào cửa,

cũng nên nhân cơ hội kính báo tổ tông Phùng gia, đưa nàng vào gia phả mới đúng.

Hơn nữa, tế tổ chuyện lớn như

vậy, làm sao có thể rơi xuống đầu con dâu như nàng?

"Đừng quanh co, ngươi

biết cô nương ta hận nhất là giải đố." Chỉ Hạnh nhíu mày, "Nói trọng

điểm!”

Không nghĩ tới, vừa nghe nàng

liền mờ mịt. Ngoài mặt là chủ trì tế tổ, trên thực tế là muốn nàng đêm giao

thừa liền cùng Tam Lang quỳ gác đêm đến mùng một.

"Nghe được cái gì?"

Nàng phái Cát Tường đi, chính là vì nha đầu này tinh linh quỷ quái, luôn có thể

sử dụng phương pháp an toàn nhất nghe được tin tức đầy đủ nhất.

Cát Tường cứng da đầu, đẩy

cửa cái cửa sổ nhìn xung quanh, mới đóng hết tất cả các cửa, tụ lại với cô

nương các nàng nhỏ giọng nói, “... Tôi nghe lén được nhị nãi nãi phát giận nói,

nói Tam gia chúng ta năm mười hai tuổi phóng hỏa thiêu từ đường... Còn nhốt nha

đầu của mình ở bên trong cùng nhau chết cháy... Kết quả liên lụy toàn bộ đích

tôn..." Phi thường lưu loát che miệng Như Ý, tránh cô ấy thét chói tai ra

Chỉ Hạnh gương mặt cũng không

còn chút máu.

Đốt từ đường, đây chính

là hành vi tội ác tày trời tới cực điểm. Với nước chính là mưu phản, với nhà bị

đánh chết quan phủ cũng không truy cứu, có thể nói là đại nghịch.

Trong đó còn liên lụy tới một

nha hoàn... Khiến người ta nghĩ theo hướng không tốt.

Nhưng lại có chút không thích

hợp.

"Nhị nãi nãi nói lời

này, sau đó thế vào?" Chỉ Hạnh vắt giẻ, lau quan tài hỏi.

Lần này Cát Tường thực phục

rồi. Lúc nàng nghe được hoảng sợ vô cùng, tuy là tiểu nha đầu, nhưng dù sao

xuất thân ở nhà quan. Hứa lão gia là người miệng không có cửa, ở nhà có chuyện

gì liền nói um sùm, không muốn nghe cũng nghe đến nát.

Ngay cả văn tự hơi chút khác

người cũng bị tấu đến mất chức, chuyện đại nghịch bất đạo như vậy còn không bị

tấu đến mất đầu? Không ngờ cô nương có thể bình tâm tĩnh khí hỏi như vậy.

"Tôi nghe được tiếng tát

tay, nhị gia hùng hổ mắng, phu nhân cùng lão gia cũng khiển trách nhị nãi nãi.”

Chỉ Hạnh gật gật đầu, tiếp

tục lau quan tài"Bên trong rất có vấn đề.”

Như Ý sùng bái nhìn cô nương.

Tứ cô nương này của chúng ta quản gia nhiều năm, nói tiếng thanh thiên cũng

không quá. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, hoàn toàn là xử án như thần a!

Cô nương nói có vấn đề, vậy nhất định là Tam gia chúng ta trong sạch bị oan.

"Ngây ngốc cái gì? Đi

lau linh bàn (bàn

đặt linh vị)."

Chỉ Hạnh tức giận vỗ vỗ đầu Như Ý.

Cát Tường không tin tưởng

nhiều như thế, nhưng cũng nhanh chóng đem tim sắp nhảy ra ngoài nhét trở lại

ngực. Nhìn cô nương lau quan tài mặt không đổi, liền khiến lòng người yên tâm.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận,

Chỉ Hạnh mở miệng, "Giao thừa các ngươi trở về nhà, ăn bữa cơm đoàn viên.

Cát Tường, ta nhớ rõ tứ ca ngươi làm tiểu nhị ở tiệm cơm, Như Ý nhị ca kia của

ngươi hình như có quen với đủ hạng người. Chuyện Phùng gia nhất định sẽ có lọt

ra ngoài... Không câu nệ thật giả, đều nói với ta. Huệ tẩu liền ở lại cùng

ta... Mùng một nhớ quay về, mùng hai ta còn phải lại mặt.”

Hai nha đầu này hoàn toàn là

hưng phấn, không nghĩ tới còn có thể làm thần bộ một ngày a! Đã nói đi theo tứ

cô nương, ngày tháng tuyệt đối thú vị!

Chỉ Hạnh thầm than trong

lòng, đất Thục không đại tướng, ăn mày làm tiên phong a. Chỉ có thể chấp nhận

dùng hai nha đầu này đi tìm hiểu tin tức... Nhân tài thật đúng là khó tìm.

Kỳ thật trực tiếp hỏi Tam

Lang mới là cách tốt nhất. Nhưng nghĩ đến bộ mặt hoạt tử nhân dùi đâm không la

một tiếng của hắn... Nàng vẫn là quyết định tự lực cánh sinh.