Khi tin Mạc Vọng tử trận
truyền tới, Hoa Châu đã thất th
Dù sao Hoa Châu cách kinh
thành rất xa, tám trăm dặm đi gấp cũng cần bảy ngày đường. Bắc Man các bộ tạm
thời dừng cướp bóc ở Hoa Châu, không phải vì sợ quân An Bắc – Khi Mạc tiểu
tướng quân chết trận, An Bắc quân vốn đã không thống nhất triệt để tan đàn xẻ
nghé, phân tán loạn lạc.
Các bộ của Bắc Man là do dự
cùng không thể tin được. Đại Yến lớn mạnh giàu có, An Bắc quân tinh duệ luôn
khiến bọn chúng ăn khổ, không ngờ lại bị mấy bộ tộc bọn họ đánh tan tác. Bọn họ
có chút không xác định đây là vì Mạc ma đầu bất ngờ mất, hay là quỷ kế dụ địch
thâm nhập của Đại Yến.
Bọn họ đang quan vọng, nhưng
sẽ không lâu lắm, Đại Yến đã tới lúc hưng suy tồn vong nghiêm trọng đến cực
điểm. Dù sao, Tương Quốc Công mất một cánh tay phải lại mất máu quá độ cuối
cùng vẫn miễn cưỡng còn lại một hơi, không ngừng xúi giục dụ dỗ.
Nhưng khiến hoàng đế giận dữ
đập nát ngự án, lại không phải Hoa Châu thất thủ, mà là Mạc tiểu tướng quân
lĩnh quân lực kháng, chiến đấu gần như đến giọt máu cuối cùng, lại rơi vào trận
địch không còn chút sức lực rơi xuống ngựa, bị đạp thành thịt nát, ngay cả thi
thể cũng không tìm được.
"Trẫm phái các ngươi đi
làm gì?!" Hoàng đế quát ám vệ mất đi nửa cánh tay, lắc lắc muốn rơi, so
với quân dịch truyền báo còn về sớm hơn, "Trẫm muốn các ngươi nhìn chằm
chằm nó! Vì cái gì ngay cả thi thể cũng không còn? Các ngươi đã làm cái gì?!
Những người khác đâu?"
Nó chỉ là đứa nhỏ mười hai
mười ba tuổi... Một đứa nhỏ! An bắc quân chết sạch sao? Không có người lớn
thống lĩnh? Vì sao là nó ở phía trước lấy mạng đi liều
Ám vệ quỳ một gối xuống, cắn
đầu lưỡi khiến mình tỉnh táo chút, nhất định không thể ngất đi. "Hồi bẩm
hoàng thượng, mười lăm người bảo vệ Mạc tiểu công tử, mười hai người chết trận,
hai trọng thương. Thuộc hạ là người duy nhất còn có thể lên ngựa."
Hắn dùng sức lắc lắc đầu,
khiến mình thần trí tỉnh táo chút, "Hoàng thượng, chúng thần là ám vệ
hoàng gia, cũng là nam nhi của Đại Yến. Mạc tiểu công tử... cũng vậy. Hoàng
thượng, Bắc Man tàn sát quân dân biên quan ta, các tướng của An Bắc quân...
không có đủ người thống lĩnh toàn bộ quân. Ngự lâm quân hoàng thượng phái đi
đón tiểu công tử... Cũng đã tổn thất hơn phân nửa, còn sống vẫn tiếp tục chiến
đấy... xin hoàng thượng..."
Hắn vì vết thương quá nặng,
lại một đường thay ngựa không thay người điên cuồng kiên trì. Cuối cùng ám vệ
này lắc lư hai cái, vẫn ngất đi.
Sau khi sai người đưa hắn đến
thái y viện, hoàng đế bắt đầu lật bàn, thậm chí lật một cái đỉnh đồng nặng muốn
chết, phá hoại tất cả mọi thứ nhìn thấy được.
"Hoàng thượng!" Tam
Lang nãy giờ vẫn yên lặng không lên tiếng cao giọng.
Hoàng đế tâm tình cực kém
quát trở về, "Ta hiện tại không phải hoàng thượng!" Tiếp tục phát
cuồng tiếp tục phá hoại ngự thư phòng.
... Đúng vậy. Ngài hiện tại
không phải hoàng thượng. Ngài chỉ là thúc phụ... bi thống cuồng nộ. Người khác
có thể không hiểu đi? Đại khái siểu rõ.
Nhưng ta hiểu rõ. Người rất
nghèo giống chúng ta... Liền sẽ hiểu rõ.
Khi tin Mạc Vọng ra quyết
định truyền tới, hoàng đế đã phái ra ngự lâm quân đi cứu người đầu tiên là kinh
ngạc, sau đó là mừng như điên.
"Xem đi! Ta nhìn người
rất chuẩn! Ta đã biết nó sẽ là đứa trẻ tốt, cái gì gϊếŧ chết nó... Nói bậy! Nam
Đô đi, liền Nam Đô. Nơi đó thực sự rất tốt, thực sự siêu tốt! Nó nhất định sẽ
phi thường thích nơi nó... cha nó là Tề vương, không thể không hàng cấp... Quận
vương, liền quận vương của Nam Đô đi! Có ta che chở nó, phụ lão Nam Đô nhất
định sẽ đối với nó rất tốt rất tốt..."
Sau đó liền thúc giục hắn mau
suy nghĩ thánh chỉ, lập tức đóng dấu, nhanh chóng ra roi thúc ngựa đuổi theo ngự
lâm quân.
Hoàng đế chờ mong như thế,
chờ mong gặp được Mạc tiểu công tử. Khoảng thời gian đó, trong lúc bọn họ ở
riêng giải quyết những chuyện ẩn mật phiền phức này, hoàng đế luôn lải nhải lẩm
bẩm liên tục nhắc đến Mạc tiểu công tử. Thậm chí ngay cả vấn đề nếu Mạc tiểu
công tử không chịu theo họ Mộ Dung cũng nghĩ qua, còn kéo Tam Lang nghĩ làm sao
tìm kẻ hở phong Mạc tiểu công tử làm vương khác họ, phải làm sao đối phó thái
hậu vân vân...
Chúng ta rất nghèo, thực sự
rất nghèo. Bất luận một người xa lạ nào không mang ác ý, thậm chí thiện lương
đối với chúng ta mà nói, đều là sự tồn tại quý trọng ngang với vàng.
Huống chi là đứa nhỏ tốt như
vậy thể không thừa nhận, thỉnh thoảng ánh mắt của hoàng đế cũng không tệ. Nhưng
chính là bởi vì rất tốt... cho nên không bao giờ gặp được nó nữa, không thể đem
Nam Đô tốt nhất trong cảm nhận của hoàng đế phong cho nó.
Cho nên hắn yên lặng, từ
trong đống hỗn độn tìm ra một tờ giấy trắng không bị dính bẩn, cùng một góc
sừng tê giác mẻ dùng làm nghiên và nửa khúc mực, tỉ mỉ làm sạch bút lông sói
dính mực cùng bụi đất, lại lấy nửa miếng gỗ vỡ ra từ ngự án để trên đùi, ngồi
một bên, im lặng chờ hoàng đế phát tiết xong tất cả bi thống thất vọng cùng
phẫn hận của hắn.
Ngự thư phòng đã phá tan,
hoàng đế cuối cùng cũng đập sạch tất cả, mệt mỏi rã rời ngồi trước mặt Tam
Lang, phát ngốc, thật lâu không có lên tiếng.
"... Chỉ có thể ngự giá
thân chinh." Hoàng đế giọng nói thờ ơ mà mệt mỏi, "Các tướng của Đại
Yến chúng ta hỏng đến trình độ gì, Tam Lang, ngươi và ta là rõ ràng nhất. Yến
Vân còn đỡ, nhưng ai cũng không phục ai. Khi Mạc tướng quân còn sống thì còn áp
được..." Hắn trong lòng đau xót, đám ngu xuẩn này, hủ bại đến mức thối
nát! Trong lúc tiên hoàng cùng con mình nội đấu, bị dính líu tàn sát trước hết
chính là những tướng lãnh có khả năng... Mặc kệ có tội hay vô tội.
Chỉ có tướng ở biên quan Yến
Vân là chịu ảnh hưởng ít nhất, nhưng trời cao hoàng đế xa, ai cũng không phục
ai. Tiên hoàng vận khí thật rất tốt, còn có Mạc tướng quân trung tâm vì nước
giúp ông ấy trị đám thống lĩnh kiệt ngạo bất tuân đó.
Nhưng ta thật đúng là xui
xẻo, xui đến muốn nổ tung. Xui đến... không có "Mạc tướng quân", cũng
chỉ có "Mạc tiểu tướng quân" có thể sai được đám thống lĩnh đó...
D đến đứa nhỏ kia chết thảm
trên chiến trường!
"Dù sao, bọn họ không
phục ai cũng không sao... cũng không thể không phục hoàng đế chứ?" Chính
Đức đế lạnh lùng cười hai tiếng.
Tam Lang thở dài, "Hoàng
thượng, sử quan tương lai sẽ rất bận. Vi thần sẽ thành gian thần dung túng
hoàng thượng rơi vào nguy hiểm, ngài sẽ thành hôn quân hám công, vọng động binh
đao."
"Cũng chỉ là mấy hàng
chữ thôi, mệt không chết bọn họ." Hoàng đế lạnh lùng tr lời, "Tam Lang, Hoa Châu
cách kinh thành không đủ xa. Nhạn Hồi Quan bị phá, kỳ thật đã mất một nửa Đại
Yến, ngươi hiểu chứ?"
Tam Lang nhướng đôi mắt mỹ
lệ, nhìn kỹ hoàng đế hiếm khi nghiêm túc.
Phải, hắn biết rõ. Hắn cùng
hoàng đế một mực tranh thủ thời gian, là mong trước khi bị nhìn rõ Đại Yến là
hổ giấy, dẹp gọn đám mục nát tiên hoàng lưu lại. Nhưng thời gian của bọn họ lại
bị người rút ngắn.
Hiện tại Đại Yến, căn bản
không động nổi binh đao.
"Vi thần, xin hoàng
thượng ân chuẩn, cho chuyết kinh theo thần tùy quân." Hắn bình tĩnh thỉnh
cầu. Hắn đã đồng ý với Chỉ Hạnh, chết cũng phải dẫn nàng cùng chết.
Tưởng phải phí lời lẽ, kết
quả hoàng đế sảng khoái khác thường, "Chuẩn. Dù sao ta cũng muốn dẫn con
trai đi... thêm một mệnh phụ có thể đánh người thành thằn lằn chăm sóc, Tử Hệ
sẽ thả lỏng hơn."
"... Hoàng thượng?"
Tam Lang kinh ngạc, "Tiểu hoàng trữ năm nay mới..."
"Sắp năm tuổi, ta biết
rõ." Chính Đức đế ánh mắt xa xôi, "Tam Lang, để nó ở lại trong kinh
sẽ không an toàn... Nước phá tức nhà tan, đây chính là hoàng thất. Ta không thể
dễ dàng tha thứ a, Tam Lang, ta không thể. Ta thà mang nó bên cạnh, cùng trải
qua quốc nạn, để nó hiểu trước cái gì là ‘hoàng đế’ chân chính, chết cũng có
thể an tâm đi gặp Uy hoàng đế cùng Phó nương nương. Mà không phải rơi vào trong
tay phụ nhân hoặc kẻ có dã tâm, trở thành một con rối... hoặc càng tệ
hơn."
"... Ngài ít nhất cũng
phải hỏi tiểu hoàng trữ một tiếng." Tam Lang thấp đầu. Ý của phụ mẫu quyết
định sống chết của con cái, là tâm bệnh hắn cả đời không cách nào chữa được.
Lặng yên thật lâu, Chính Đức
đế gật đầu, "Ngươi nói đúng, ta nên hỏi ý của nó." Hắn gọi Triệu công
công, bảo Tử Hệ mang tiểu hoàng trữ đến ngự thư phòng.
Tiểu hoàng trữ mới mấy tuổi
đã trả lời rất hay, "Tổ chim bị phá thì trứng có còn nguyên vẹn hay
không?" Sau đó ôm lấy hoàng đế nói, "Cha đi đâu con liền đi đó."
"Con ngoan." Hoàng
đế ôm ôm nó, "Cha sẽ bảo hộ con. Muốn gϊếŧ con trừ phi đạp qua thi thể của
ta."
Thế là, kạch "Chính Đức
đế ngự giá thân chinh" oanh oanh liệt liệt triển khai. Khiến người chỉ
trích nhất, trái lại không phải hoàng hậu giám quốc, mà là hoàng đế muốn mang
hoàng trữ duy nhất hơn nữa tuổi con nhỏ lên chiến trường.
Chuyện này, liền gần như trở
thành tiêu điểm duy nhất. Tương Quốc Công phản quốc, bị tước đoạt đan thư thiết
khoán, toàn phủ phế làm thứ dân, Vương gia bị trừ khỏi thế gia phổ, hơn nữa ba
đời không được thi khoa cử... Bởi vì chứng cứ xác thực, ngược lại trở nên tầm
thường, ngay cả tin đồn thái hậu lặng lẽ xuất gia ở am cầu phúc cũng không gây
xao động quá lớn.
Khi Chính Đức đế tự mình nói
với hoàng hậu, hoàng hậu thiếu chút nhảy lên người hắn. "... Ngươi muốn
làm gì con ta? Mang nó đi chết? Trả lại cho ta... trả con ta lại cho ta! Ngươi
phế ta đi! Đem nó biếm thành dân thường đi! Chúng ta sẽ đi thật xa, thật xa!
Tuyệt đối sẽ không trở ngại con đường của ngươi... trả hài tử của ta lại cho
ta!"
Hắn yên lặng chống đỡ hoàng
hậu không ngừng vùng vẫy kêu khóc, nhàn nhạt nở nụ cười. "Hoàng hậu, đây
chính là lý do vì sao ta lại tuyển nàng giám quốc. Nàng hận ta, ta cũng không
thích nàng. Nhưng nàng còn biết yêu... thật lòng yêu con của nàng."
Chính Đức đế nhìn vào mắt
nàng, "Hoàng hậu, nàng không rõ tình hình tồi tệ đến mức nào... Ta khuyên
nàng trước chuẩn bị tốt dải lụa trắng. Nếu ta bại trận, cho dù đứa nhỏ ở cạnh
nàng... Nàng sẽ chết trước, nó không nhất định sống được. Nàng phải cố gắng
trông tốt triều đình, đại thần ngự thư phòng sẽ giúp nàng. Cảnh giác, cẩn thận.
Đừng quên con nàng đang ở tiền tuyến, đừng để nó bị đói. Đừng để ta đánh thắng,
chúng ta còn sống trở về, lại không nhà để về."
"Hoàng hậu, nàng là quốc
mẫu, cố gắng thực hiện trách nhiệm một hoàng hậu. Đừng làm nũng... Trông,
chừng, nhà. Hiểu chưa?
Hoàng hậu trừng hắn, oán hận
trừng hắn."Nếu ngươi khiến nó bị thương một sợi tóc, ta thề nhất định sẽ
gϊếŧ ngươi, tất cả những người ngươi để ý... đều phải chôn cùng."
"Được." Hoàng đế
không thèm quan tâm nói, "Nếu cần, nàng cứ kéo ta từ quan tài ra đánh xác,
đốt xương thành tro cũng được. Dù sao..." Hắn ánh mắt xa xôi, "Nếu
đến bước đó, cũng không còn cái gì."
Đại Yến cường thịnh mà hung
mãnh, sự thật chỉ là con cọp giấy... Sẽ ra sao? Đến lúc đó vấn đề của Đại Yến,
tuyệt đối không chỉ là các bộ của Bắc Man.
Sói chầu hổ chực, bị cắn nuốt
ăn dần a.
Hắn xoay người rời khỏi. Ở
hậu cung quá lâu, hắn hít thở cũng có chút không thông.
Ra cửa cung, hắn xuống hoàng
liễn đi bộ về ngự thư phòng, ngẩng đầu, vừa lúc là trăng rằm.
"Đêm thật đẹp a."
Hắn nhẹ than, "Ánh trăng này, gần như cũng đẹp như ở Nam Đô. Triệu công
công, ông thấy đúng không?"
Triệu công công cung kính trả
lời, "Hoàng thượng, ngài nói phải."
"... Ông giúp ta quay về
Nam Đô nhìn xem đi." Hoàng đế nhàn nhạt nói, "Nhìn một cái những tiểu
cô nương tiểu tướng công của ta, có chỗ quy túc tốt không."
"Khải bẩm hoàng thượng,
đợi lão nô hầu hạ hoàng thượng đánh đến Bắc Man không còn một quân nghe gió mà
trốn, lão nô liền tuân chỉ đi Nam Đô thăm viếng." Triệu công công càng
khiêm cung nói.
"Ông muốn chết sao,
Triệu lão cha. Mỗi người... đều muốn cùng ta đi chết a." Hoàng đế đầu tiên
là cười nhạt, sau đó cười to, cười như điên, "Được, đi thôi! Chúng ta đi!
Mẹ nó, để xem Đại Yến cùng mạng của ta có đủ cứng hay không... nếu đáng chết,
chúng ta cùng chết đi!"
Hắn cười như điên, không hề
cố kị, giữa hành lang hoàng cung vắng lặng, vang vọng.