Chương 59

Thái hậu cùng Tương Quốc

Công, âm thầm kinh doanh mười mấy năm, không biết xếp vào bao nhiêu người đến,

cho nên mới sẽ có tướng quân phu nhân ngu trung, cùng thuận lợi khống chế được

tướng quân phủ.

Nhưng khiến Tương Quốc Công

phiền muộn chính là, cho dù binh phù trong tay, An Bắc quân vẫn chia năm xẻ

bảy, chân chính nghe lệnh chỉ có một phần nhỏ, người mà bọn họ ra tay nâng đỡ

xếp vào, phần lớn là có lệ đùn đẩy, trung thành và tận tâm như tướng quân phu

nhân vậy rất ít.

Dù sao cũng đã quá lâu, trời

cao hoàng đế xa, huống chi là thái hậu cùng Tương Quốc Công. Hơn nữa tất cả mọi

chuyện đều có nghi vấn rất lớn -- Tương Quốc Công phủ hư hư thực thực "mưu

phản" bị xét nhà, thế tử kiêm thủ phụ Vương Hi hạ ngục, tin tức Tương Quốc

Công bị truy bắt, đã truyền đến Hoa Châu.

Ở thời khắc này, cho dù binh

phù của hắn là thật, cũng không thể không vì bản thân cân nhắc một hai. Đây

không phải bị cuốn vào hiềm nghi mưu phản, mà căn bản chính là xách theo đầu

chắc chắn phải chết.

Hơn nữa, hoàng đế sẽ ra lệnh

cho Tương Quốc Công bị truy lùng đến tứ tử tướng quân cùng phu nhân sao? Bất

luận người nào có chút đầu óc đều sẽ không tin

Nhưng mà đám phản đồ loạn

đảng án binh bất động, cự tuyệt không nghe lệnh, lại không phải điều khiến

Tương Quốc Công xúc động nhất.

Chân chính xúc động, chính là

Mạc tiểu công tử Mạc Vọng luôn buộc hắn không thể không nhốt lại.

Rõ ràng cho nó biết mọi

chuyện, cả Yến Vân chỉ nghe Mạc tướng quân, hoàng đế chỉ là cái bóng xa xôi hư

vô. Chỉ cần Mạc Vọng thừa nhận mình thực sự là Mộ Dung Vọng, là hoàng tôn, Mộ

Dung Vọng có hi vọng của mọi người cùng quân đội là có thể đứng thẳng thắt

lưng, cắn chết "sự thật" "hoàng đế vô đạo tàn sát dưỡng phụ

dưỡng mẫu", là có thể danh chính ngôn thuận gϊếŧ trở lại kinh thành, leo

lên ngôi vị hoàng đế không ai có thể sánh bằng kia.

Thậm chí Tương Quốc Công ngay

cả chiếu hỏi tội cùng tất cả mọi thứ đều thay nó chuẩn bị tốt, nó chỉ cần nghe

lời nhấc kiếm lên là được. Nếu đứa nhỏ này không nhẫn tâm, hắn cũng có thể lĩnh

quân thay thế huyết tẩy cung đình, thay nó quét sạch tất cả trói buộc cùng

chướng ngại.

Nhưng tiểu quỷ ngu ngốc này

chỉ trừng hắn, oán hận trừng hắn, rút kiếm thiếu chút làm hắn bị thương. May mà

tướng quân phủ đều là người của Thái hậu cùng Tương Quốc Công, may mà nó chỉ là

thiếu niên mười hai mười ba tuổi. Võ nghệ cho dù tốt, cũng không địch nổi người

đông thế mạnh.

Thời gian của hắn không đủ.

Tương Quốc Công càng lúc càng sốt ruột. Tất cả đều không đúng... Hoàn toàn

không giống dự định của hắn.

Hoàng đế vô lại hạ lưu nhất

định sẽ phái người đến đây, khoảng cách mặc dù xa, trên tay hắnó một chút binh

lực...

Nhưng cũng chỉ là kéo dài,

vùng vẫy trước khi chết.

Đây tuyệt đối không phải hắn

muốn.

Việc đã đến nước này, hắn đã

sớm không quan tâm mạng mình. Nhưng hắn tuyệt đối muốn nhìn tỷ tỷ cùng tên

hoàng đế súc sinh kia chết trước hắn, chết tuyệt vọng nhìn đất nước sụp đổ,

không còn gì cả.

Đem bọn họ lột da rút gân,

lăng trì, thống khổ kêu gào đến phút cuối cùng.

Như vậy mới có thể tiêu tan

đau đớn cùng oán hận đâm sâu trong xương tủy hắn.

Hắn vốn nóng nảy lại càng cáu

kỉnh hơn, cuối cùng hắn đành sử dụng chiêu sát thủ: dùng tính mạng Mạc tiểu

công tử, uy hϊếp An Bắc quân nghe lệnh. Đối với kẻ lên tiếng phản đối, máu tanh

trấn áp.

Thủ đoạn hồ đồ tàn bạo kiêm

uy hϊếp như vậy, quả thật khiến cho một phần An Bắc quân cúi đầu nghe lệnh,

nhưng lại khiến An Bắc quân chia rẽ càng nhiều, có một số tướng lãnh không muốn

theo kẻ xấu lại không đành lòng mắt thấy Mạc tiểu công tử bị hại, dứt khoát dẫn

thân tín gia quyến trốn về đô thành diện thánh, dẫn đến nhiều bộ doanh như rắn

mất đầu, ngày càng phân loạn.

Tương Quốc Công nổi trận lôi

đình, mọi chuyện không theo ý muốn hoàn toàn quét sạch tính nhẫn nại vốn không

nhiều lắm của hắn, càng tàn nhẫn hơi chút là gϊếŧ. Thẳng đến Mạc Vọng cuối cùng

khuất phục, ác khí trong lòng hắn mới từ từ tan bớt chút ít.

"Ta đã suy nghĩ rõ ràng

rồi." Mạc Vọng tướng mạo tuấn dật đến không giống người thế gian, trên

thực tế lại rất giống Uy hoàng đế bình tĩnh nói, "Có lẽ ông nói đúng. Từ

nhỏ ta liền cảm thấy có chút không phù hợp... Nương đối với ta luôn có chút sợ

hãi... Không, phải nói là, trong kính nể có chút nịnh hót đáng thương. Ông...

có lẽ thật là cậu ta, thái hậu là bà nội ta."

Tương Quốc Công hòa hoãn

xuống, vẻ mặt hiền lành mà thương xót, "Chính là như vậy, điện hạ. Thần

thật không đành lòng nhìn ngài tiếp tục bị che mắt."

Hắn nói nhỏ nhẹ, "Nhưng

mà ân nuôi dưỡng lớn hơn trời, đúng không? Có một số việc ngài còn không

biết... Ngoài mặt, là hoàng thượng tứ tử tướng quân cùng phu nhân. Sự thật...

lại là ý chỉ của thái hậu. Mạc tướng quân đối với đất nước không thể thiếu...

Nhưng hoàng thượng cùng thái hậu, chỉ vì ông ấy công cao chấn chủ (công lao, danh vọng quá lớn,

vượt cả vua), đã

hạ độc thủ. Sau khi thần biết chuyện liền vì phản đối mà bị vu hãm, lúc này mới

trộm binh phù đến trước ý đồ ngăn cản... Đáng trách vẫn chậm một bước. Điện hạ,

ngài có thể nhịn sao? Phụ mẫu nuôi ngài mười mấy năm bị gϊếŧ -- cho dù không

phải phụ mẫu ruột -- ngài, có thể nhịn sao?"

Mạc Vọng trong mắt ngập lệ

trong suốt, thong thả đi về phía Tương Quốc Công, kéo tay áo hắn, nhẹ giọng

nói, "Cậu, ta không thể nhịn."

Tương Quốc Công vui mừng nhìn

qua, đột nhiên ánh sáng lạnh xẹt đến, hắn chỉ kịp phản xạ giơ tay đỡ. Nhờ đó đã

cứu được mạng già của hắn, lại khiến tay phải của hắn lay động muốn rơi, chỉ

còn dính một ít gân cùng da mới không rớt

Tương Quốc Công giận dữ cùng

sợ hãi, phẫn nộ nhìn Mạc Vọng, lớn tiếng kêu, "Người đâu!", chấn động

cả Mạc phủ.

"Bắt nó!" Tương

Quốc Công hét lớn, cố nhịn đau đớn chặt cánh tay, đầu trán mồ hôi tuôn ra như

mưa, máu chảy không ngừng.

Đứng giữa đám hộ viện nô bộc,

Mạc tiểu công tử mắt phượng trợn to, "Tự hỏi bản thân các ngươi đi, các

ngươi có phải người của Mạc gia hay không? Không phải, lập tức cút ra ngoài cho

ta! Đừng làm bẩn phủ đệ Trấn Quốc đại tướng quân! Bẩn thanh danh Mạc đại nhân

cả đời của cha ta!"

Có mấy hộ viện lập tức đến

bên cạnh Mạc tiểu công tử, tạo thành tường chắn, bảo vệ Mạc Vọng.

Có lẽ, ở kinh đô phồn hoa,

hơn hai trăm năm phong lưu phú quý đã rửa sạch tâm huyết, nhưng ở Yến Vân nơi

biên quan vẫn còn giữ lại tính trọng nghĩa khí của Đại Yến lúc sơ khai -- Hoa

Châu là căn nguyên của Uy hoàng đế Đại Yến. Nơi đây vẫn giữ lại tập tục cúng

bái "Yến Tử quan âm", khác với quan âm bồ tát bên ngoài mặt mũi hiền

lành, tượng Yến Tử quan âm luôn mặc giáp sắt cầm thương nhọn, ngày mười một

tháng bảy là lúc cả châu mang theo tượng Yến Tử quan âm tuần thành, nhan khói

phủ mờ như mây mù.

Nghe nói quan âm thấy chiến

loạn quá ác liệt, mười nhà chỉ sót lại một, dứt khoát hóa thân thành nữ mặc

giáp sắt cầm thương nhọn, hạ phàm bình loạn. Dừng chân ngay tại Hoa Châu, khí

chất thanh tĩnh tiêu dao, hai tay nhuộm máu, lòng đầy căm phẫn giúp Uy hoàng đế

dẹp yên

Tại biên quan hiểm trở, dưới

sự ảnh hưởng không thể nhận thấy, trọng nghĩa khí gần như đã thấm vào trong

xương của quân dân Yến Vân thập lục châu, mà Hoa Châu là nặng nhất.

Cho dù là người của thái hậu

hoặc Tương Quốc Công do triều đình cử đến, ngày ngày đêm đêm đi theo Mạc tướng

quân, thờ phụng Yến Tử quan âm, gần như là phái đến càng sớm, càng giống người

Hoa Châu.

Thế là, nô bộc hộ viện Mạc

gia hoặc tự nhận là người Mạc gia cùng đám người của thái hậu Tương Quốc Công

đối lập, hết sức căng thẳng.

Tương Quốc Công thở ra một

hơi, run run nhấc tay trái còn lại, lấy ra binh phù, "Thấy binh phù như

thấy quốc quân! Các ngươi còn không quỳ xuống..."

Trong đám người hỗn loạn, Mạc

Vọng quăng ra một thanh kiếm, thiếu chút xuyên qua cánh tay trái Tương Quốc

Công, binh phù bởi vậy mà rớt xuống.

Hắn không để ý đến bất kì

người nào đi nhanh về trước, đến trước mặt Tương Quốc Công cuối cùng cố chống

không được đã té xuống, nhặt lấy binh phù...

Sau đó ném xuống, binh phù

bằng ngọc bể tan nát.

"Bất quá là vật

chết." Mạc Vọng lạnh lùng nhìn Tương Quốc Công, "Giống như ngươi, vật

chết sắp mục nát

Khiến Mạc Vọng thấy đáng tiếc

chính là, hắn cuối cùng không thể tự mình gϊếŧ chết Tương Quốc Công. Trong hỗn

chiến, Tương Quốc Công được đám người trung thành với thái hậu phá vòng vây cứu

đi.

Hắn không lại nhìn những hộ

viện ban đầu bảo vệ hắn lần nào nữa – mấy ngày nay đã nói nhiều rồi, cũng xảy

ra quá nhiều chuyện. Phụ mẫu bất ngờ mất, cửa nát nhà tan.

Căn bản không quan tâm, mấy

người kia là hoàng đế phái đến bảo hộ hắn hay là giám thị hắn, hắn không quan

tâm.

Có lẽ đi. Bọn hắn nói có lẽ

chính là sự thật. Có lẽ đi.

Vậy, thì sao?

Nhưng hắn là, công tử của

Trấn Quốc đại tướng quân, con duy nhất của Mạc Phạm Mạc tướng quân. Phụ thân

dạy hắn trung nghĩa khí tiết, dạy hắn làm sao mới xứng là đại trượng phu.

Hắn không thể giống đám công

tử nhà quyền quý chỉ biết ăn uống chơi bời, chưa tròn mười hai tuổi liền ra

chiến trường gϊếŧ người... Ai cho phép đám man tử đó dám phạm biên cương, tàn

sát dân chúng Đại Yến ta làm vui.

Ta đã sớm quyết định. Mạc

Vọng nghĩ. Ta muốn giống như cha, trấn giữ nơi biên quan xanh mát rộng lớn,

thẳng đến da ngựa bọc thây, chôn trong trời đất mới

Đã sớm quyết định rồi.

"Theo ta!" Giọng

nói của hắn còn trong trẻo chưa vỡ tiếng, "Theo ta truy bắt loạn thần tặc

tử!"

Binh phù, tuyệt đối không

phải một khối vật chết lạnh như băng. Hắn nghĩ. Khi cha còn sống, Mạc Phạm

tướng quân chính là binh phù. Hiện tại, An Bắc quân chia năm xẻ bảy, trước khi

mệnh lệnh của hoàng đế chưa đến... Ta, chính là binh phù.

Nhưng Mạc Vọng không có bắt

được Tương Quốc Công, ngược lại trong thời gian rất ngắn đã hợp lại được phần

lớn An Bắc quân.

Chỉ là, ai cũng không nghĩ

đến, Tương Quốc Công sẽ điên cuồng như vậy. Đại khái là, thật lâu trước đây

liền bố trí sẵn nước cờ này đi... Kết minh với bộ tộc Đát Tề Nhĩ giàu mạnh nhất

Bắc Man, vốn là để khi cần thiết dùng "hoạ ngoại xâm" chuyển dời lực

chú ý của triều đình. Tiên hoàng không biết bao nhiêu lần trúng chiêu này, luôn

giúp Tương Quốc Công thoát khỏi hiềm nghi cùng tố cáo – kéo dài thời gian, để

xử lý hết nhân chứng cùng vật chứng, hoặc là tiên hoàng bận rộn mà quên mất.

Nhưng lần này, Tương Quốc

Công chơi thật.

Dẫn đám, quân thuần phục

Tương Quốc Công cùng thái hậu, lừa tiến vào Nhạn Hồi Quan, trong ứng ngoại hợp

cùng bộ tộc Đát Tề Nhĩ gϊếŧ sạch toàn bộ binh tướng giữ Quan, mở rộng cửa nước.

Bắc Man vốn nội đấu không

ngđã tạm thời lui binh, nay thừa dịp Mạc ma đầu khiến bọn họ sợ như sợ cọp bất

ngờ mất, lao thẳng về phía cửa ngõ Đại Yến...

Mạc Vọng nhận được thánh chỉ,

đồng thời cũng nhận được tin tức tuyệt vọng đến tột cùng này.

Hoàng đế sắp xếp hắn vào kinh

gặp mặt, đồng thời bổ nhiệm hắn làm quận vương Nam Đô.

"Cái..." Hắn không

quay đầu, hỏi ám vệ vẫn ngụy trang thành hộ viện, bảo hộ bên cạnh hắn,

"Thúc thúc ta... thập thúc thúc, là người thế nào?"

Các ám vệ ngươi nhìn ta ta

nhìn ngươi, phát hiện vấn đề này rất khó trả lời. Cuối cùng đành phải đem Phùng

tổng tri huyện đẩy ra, "Thuộc hạ không dám nghị luận hoàng sự. Nhưng từng

nghe Phùng tổng tri huyện nói, hoàng thượng là người không thích hợp với vị trí

này nhất nhưng cũng là người thích hợp với vị trí này nhất trên đời."

Mạc Vọng cẩn thận suy nghĩ

một chút, mỉm cười gật đầu, "Như vậy a, thật sự là quá tốt. Nói đúng là

vậy, cũng nên là như vậy."

Nếu không hắn dưới tình huống

không chút hay biết, đã sớm chết một trăm lần -- việc này ám vệ rất lợi hại.

"Các ngươi... trở về đi.

Ở đây rất nguy hiểm... Sắp có chiến tranh rồi. Nói với thập thúc thúc của ta...

cám ơn.

Cám ơn thúc ấy biết rõ từ lâu

lại chỉ phái người giám hộ, không có gϊếŧ hắn, làm hại phụ mẫu hắn, càng không

có cho hắn biết quá nhiều chuyện.

Cám ơn thúc ấy... dự tính để

ta hạnh phúc đến cuối. Cho dù hiện tại tình hình này... Còn đưa ta đi đất phong

phồn hoa an toàn, không có coi ta là một nhân vật nguy hiểm phải gϊếŧ.

Thập thúc thúc, cám ơn.

Chỉ là, thật đáng tiếc. Hoa

Châu nguy cơ nguy ngập, ta, chính là binh phù.

Ta, là con trai của Trấn Quốc

đại tướng quân Mạc Phạm! Công tử duy nhất!

Hắn không chút do dự đi ra

ngoài, không nhìn bất cứ người nào. Không còn cách nào, Yến Vân chỉ biết Mạc

tướng quân, hắn hiện tại là, chính là, Mạc tiểu tướng quân.

Các ám vệ lặng yên đứng một

hồi, đuổi theo.

"Ta không đi với các

người." Mạc Vọng phi người lên ngựa, tiểu công tử mười hai mười ba tuổi,

đang tuổi lớn, càng có vẻ gầy.

"Chúng tôi," Một ám

vệ lên tiếng, "Đi cùng ngài. Chúng tôi cũng là nam nhi thiết huyết

"Nhất định sẽ bị hoàng

thượng mắng."

"Nói thừa! Bất quá cũng

liền lải nhải hai câu trừ trừ lương bổng mà thôi."

"Để ngài ấy mắng đi, tối

đa là chịu vài quân côn."

Ám vệ cười nói, cũng lên

ngựa, theo Mạc Vọng chạy về phía chiến trường sống chết chưa biết.

Mạc Vọng không nói gì, chỉ là

hốc mắt dần dần tụ lệ, lại cố nhịn để gió thổi khô.

Đại trượng phu chỉ có thể

chảy máu, không thể rơi lệ.

Liền giống như cha hắn.