Chương 58

Biết được Nhị Lạng chết thảm,

Tương Quốc Công vốn còn trốn ở kinh thành, đầu cũng không quay lao đi Hoa Châu.

Trước khi lâm chung tiên đế

bí mật giao binh phù cho thái hậu, mà tỷ tỷ Vương thái hậu của hắn, là người

rất cẩn thận. Phát hiện tân hoàng đế không khác người xa lạ như ngựa hoang

thoát cương không cách nào khống chế, sau khi suy nghĩ kĩ càng, không muốn

"giữ ngọc có tội", liền đem binh phù giao cho đệ đệ của bà là Tương

Quốc Công thay thế bảo quản.

Bảo quản, lại nghiêm cấm hắn

sử dụng. Bà hiểu rất rõ đệ đệ mình là dạng người gì, có lẽ hắn rất mê quyền thế

tham tài. Nhưng mà, hắn chỉ thích cảm giác cao cao tại thượng, được người nịnh

hót, lời nói trăm ngàn người nghe, ăn dùng kì trân mĩ vị, say nằm trên gối mỹ

nhân. Nhưng hắn chỉ muốn hưởng thụ, lại ghét trách nhiệm trói buộc

Cho nên bà mới yên tâm giao

binh phù cho Tương Quốc Công bảo quản. Điều binh khiển tướng, rất phiền. Hắn

chỉ cần nịnh hót thái hậu tỷ tỷ, thì có vinh hoa phú quý suốt đời hưởng không hết,

kẻ ngốc mới sẽ nghĩ đông nghĩ tây, tăng thêm lao khổ cho bản thân.

Nguyên bản, Tương Quốc Công

Vương Ngao cũng nghĩ như thế. Nghĩ mình bừa bãi ngông cuồng, khoái hoạt cả đời,

vậy là đủ. Vì vậy hắn tuyệt đối sẽ không nghịch ý tỷ tỷ -- ngay cả tỷ tỷ muốn

hắn giúp an bài ở riêng với tiên đế khi ấy vẫn là thái tử, hắn đều làm theo.

Cho dù tỷ tỷ muốn hắn đi

chết, chỉ cần có thể bảo toàn con cháu hắn, vậy cũng không thành vấn đề... Hắn

một mình trốn ra, cũng chỉ là muốn cùng tỷ tỷ mặc cả một phen mà thôi.

Hắn thực sự nghĩ như thế.

Thẳng đến xác định Nhị Lang

đã chết, chết vô cùng thê thảm thống khổ. Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy đau

đớn vô cùng xa lạ, vạn tiễn xuyên tim cũng bất quá như vậy.

Không thể tin được, hắn hoàn

toàn không thể tin được, mình lại đau đến gập người, nước mắt không ngừng rơi.

Hắn cả đời hưởng thụ mỹ nhân trên trăm ngàn, tuổi nhỏ xinh đẹp hơn cũng không

phải không có. Nhưng có đẹp có quyến rũ, bất quá cũng chỉ là đồ chơi mà thôi,

chơi đã gϊếŧ chết, lại đổi một người là được, mỹ nhân thiên hạ nhiều biết bao.

Nhưng Nhị Lang... Hắn không

có cách nào hô hấp. Vừa kinh hoảng thất thố lại đau khổ vạn phần, hắn phát hiện

mình không hít thở được không khí.

Hắn biết, cái gì cũng biết.

Nhị Lạng tự nguyện gia nhập dưới trướng của hắn, bất quá là tham vinh hoa phú

quý quyền vị tài thế, đối với hắn chỉ là miễn cưỡng khuất phục, nhưng có a dua

nịnh hót ra sao, vẫn không giấu được chán ghét mà vị thám hoa lang non nớt này

cố gắng che giấu.

Vốn chỉ là một mỹ nhân mà

thôi, vốn.

Nhưng ở trên người Nhị Lạng,

Vương Ngao thấy được mình lúc còn trẻ. Tham phú quý, bất kể cái giá phải bỏ ra,

đối với việc làm "người tốt", chỉ cười nhạt. Xúc động mà hấp tấp,

muốn chứng tỏ bản thân.

Bọn họ giống nhau đều có một

thủ túc (anh chị em) siêu việt không vượt qua được, nhưng hắn bỏ cuộc, khuất

phục tỷ tỷ, nghe lời làm theo. Nhị Lang vẫn còn đang vùng vẫy, ngay cả bản thân

cũng bù vào cược, tin tưởng mình nhất định sẽ thắng.

Là từ khi đó sao? Đại khái là

vậy, có thể là vậy. Ngay cả chính hắn cũng không phát giác, sủng y, đã vượt xa

bất kì một người nào.

Nhưng Nhị Lang đã chết. Chết

thê thảm lại thê lương ở ngự lao, trong cung tường cao cao. Ngay cả một câu nói

cuối cùng hắn cũng không nghe được, cũng không nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ lại

tràn đầy dã tâm cùng tham lam kia nữa.

Ta muốn bọn họ phải trả giá,

đúng vậy, ta muốn. Vương Ngao lòng ngập tràn cuồng nộ chạy đến Hoa Châu, mang

theo

Ai động thủ cũng không sao.

Tỷ tỷ cũng được, hoàng đế cũng tốt, dù sao nhất định là một trong hai, hoặc là

liên thủ. Tóm lại, ta muốn các ngươi trả giá tất cả tất cả, thẳng đến các ngươi

không còn gì nữa.

Mạc tướng quân biết rõ Tương

Quốc Công tự mình đến, mày nhíu chặt. Vừa ngoài ý muốn lại bất ngờ, vô cùng

không muốn gặp, nhưng không thể không gặp.

Mặc dù thông tin truyền lại

không tính mau, Mạc tướng quân vẫn biết rõ phong vân biến sắc, hoàng đế bắt đầu

ra tay. Theo ý ông, hoàng đế có thể ẩn nhẫn nhiều năm như thế, đã là kỳ tích.

Bà ấy... rốt cuộc nghĩ gì?

Định làm thế nào?

Nói đến cũng buồn cười, đã

hơn sáu mươi tuổi, cũng có một người vợ còn trẻ, giống "bà ấy". Rõ

ràng biết, lại xinh đẹp thì thế nào, cũng chịu không nổi năm tháng phong đao

sương kiếm bức bách. Cũng như bản thân, tóc bạc da mồi.

Nhưng chính là quên không

được bà ấy. Không biết làm sao mới có thể quên, từ khi ra đời liền quen biết,

những năm tháng tươi đẹp nhất cuộc đời đều có bóng dáng của bà ấy. Vốn bọn họ

nên kết tóc thành phu thê, nắm tay chẳng xa rời.

Chỉ hận Vương Ngao vì vinh

hoa phú quý thiết kế bà cùng tiên hoàng lúc còn là thái tử. Bảo ông làm sao mà

quên, khi bà chia tay nước mắt rơi như chuỗi châu đ

Nửa đời này hận không đường

chọn lựa, làm sao quên, làm sao mà quên?

Cho nên ông căn bản không có

cách nào cự tuyệt bất kì yêu cầu gì của bà. Trong lòng bà vẫn có ông, đúng vậy.

Lúc bà không có ai giúp đỡ, nữ nhân kiên cường như vậy, lại thấp đầu cầu ông,

cũng chỉ đồng ý cầu ông.

Mạc tướng quân không muốn

cưới vợ, lúc này mới cưới tân phụ bà an bài. Bởi vì lại qua bảy tháng, trắc phi

của tứ vương (trắc phi của tứ hoàng tử) sẽ sinh. Tứ hoàng tử đã mất mạng, gia

quyến bị giam trong vương phủ suốt đời.

Đứa nhỏ này nếu sinh ra, cũng

chỉ có thể ở vương phủ ngây ngẩn qua cả đời, thật sự rất đáng thương.

Ông gánh vác trách nhiệm giáo

dưỡng cùng tương lai của hoàng tôn. Vừa bắt đầu, yêu cầu của bà hợp tình hợp

lý, chỉ cầu Mạc Phạm dạy dỗ nó, để hài tử đáng thương kia văn võ song toàn như

Mạc Phạm.

Đối với Mạc Phạm mà nói, việc

này rất dễ dàng.

Nhưng dần dần, yêu cầu của bà

từng chút một tăng thêm, càng sâu, càng rộng. Đã tới bước rõ rành rành.

Ông không biết như thế nào

cho phải, đành phải giả vờ không biết quyết định của bà.

Bởi vì rất không có khả năng,

danh bất chính ngôn bất thuận. Hoàng đế là tiên đế triệu hồi thân phong, hơn

nữa đã có hoàng trữ.

Lại nói, đã không có cái gì

hoàng tôn, chỉ có Mạc Vọng con trai ông. Tận tâm tận lực dạy dỗ yêu thương nó

hơn mười năm, đã hoàn toàn là con ông.

Trước khi chưa nói rõ, ông

chỉ có thể giả câm giả điếc. Mặc dù hai năm nay, thái hậu ám chỉ ông vài lần,

bảo ông mang Mạc Vọng vào kinh, ông cũng nghĩ cách uyển chuyển tìm lý do kéo

dài.

Tự mình phái Tương Quốc Công

đến... Chẳng lẽ bà ấy hạ quyết tâm làm chuyện không nên làm?

Do dự lại do dự, Mạc tướng

quân vẫn ra gặp Tương Quốc Công. Quả nhiên, tên vô lại chỉ biết ăn chơi này,

đến già vẫn chỉ biết những việc bàng môn tả đạo... Nói không chừng bà ấy chính

là bị tên gian thần hại nước hại dân này mê hoặc.

Tương Quốc Công đến tuyên

khẩu dụ của thái hậu: nghênh đón hoàng tôn trở về, giao cho Tương Quốc Công

binh phù của An Bắc quân.

Mạc Phạm cười nhạt hai tiếng,

tiếp lấy chung trà phu nhân đưa, từ từ uống hai hớp, "Tướng ở xa, quân

mệnh có thể không nghe. Càng huống chi, một là, bà ấy không phải ‘quân’, hai

là, An Bắc quân không phải đồ chơi, cái gì mà cho tên vô năng hơn hoạn quan như

ngươi? Chỉ là chuyện cười."

Tương Quốc Công luôn nóng nảy

ngược lại rất bình tĩnh, mỉm cười, "Ngươi nghĩ, hoàng đế sẽ tha cho ngươi?

Nhiều năm nay..."

Mạc Phạm lập tức tiếp lời,

"Nhiều năm nay, tất cả quân lương quân phí, toàn bộ đều cất ở quan phòng,

một hào Mạc mỗ cũng không động đến." Không nghĩ đến, chán ghét vị "cố

nhân" này, đủ để khiến ông đau đầu khó chịu, "Tiễn khách..."

Nhưng ông mới nói xong hai

chữ này, đã ói máu ngã xuống đất.

Tương Quốc Công lạnh lùng

nhìn Mạc tướng quân ói máu co giật lại cuộn mình thành một đoàn, "Ngươi

còn sống, là bởi vì bà ấy muốn ngươi sống. Mà ngươi sẽ chết, là bởi vì ta không

muốn thấy ngươi."

Tướng quân phu nhân ngây ngốc

như đầu gỗ, "... Quốc Công đại nhân, ngài nói đó chỉ là thuốc mê."

Tương Quốc Công khinh miệt

liếc cô ta một cái, "Nữ nhân ngu xuẩn. Ngươi tự tay gϊếŧ trượng phu của

mình, vẫn là đi tìm chết đi. Như vậy ta còn có thể giúp ngươi nói dối, nói là

hoàng đế ban chết cho vợ chồng các ngươi... hay ngươi hy vọng ta nói thật

với Mạc Vọng?"

Hôm đó, truyền ra tin dữ Trấn

Quốc đại tướng quân cùng phu nhân bị hoàng đế tứ tử. Cùng một ngày, Mạc tiểu

công tử Mạc Vọng, bởi vì "bi thương quá độ", được Tương Quốc Công "bảo

hộ".

Thông tin mặc dù dùng tốc độ

nhanh nhất truyền trở lại kinh thành, nhưng thật rất xa xôi, xa đến trở tay

không kịp