Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thâm Viện Nguyệt

Chương 56

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỉ có thể nói, Chỉ Hạnh có

lẽ ở nhiều phương diện đều là Phó thị đích truyền bình thường, nhưng ở sưu tập

tình báo cùng suy luận, lại hoàn toàn triển lộ một mặt nhạy cảm cùng sắc bén

của Phó thị.

Tuy là chuyện cũ nhiều năm

trước, nhưng muốn đào móc vẫn rất dễ dàng. Chỉ là so với dự đoán của nàng còn

kinh người hơn một chút... trước khi thái hậu được tiên đế phong hậu không lâu,

đã cùng Mạc tướng quân dạm hỏi, vì nhường đường cho thái hậu, thái tử phi trước

đây sau khi đế đăng cơ được phong làm Nguyên phi, phẫn uất mà tự tận.

Những chi tiết khác đã mơ hồ

không rõ, khó có thể tra xét. Nhưng tuyệt đối có liên quan đến Tương Quốc Công,

lại là sự thật mà nhiều người đều âm thầm nhìn nhận.

Mà tướng quân phu nhân,

nguyên là cung nữ. Sẽ trở thành nữ quan, là Võ phi -- lúc trước là hoàng quý

phi – khi còn vân anh chưa gả, nghe nói khi tiến cung yết kiến tình cờ gặp gỡ,

vừa gặp đã thân, làm nũng đề bạt với thái hậu lúc ấy là

Võ phi muốn tìm lại sủng ái,

nên trực tiếp hỏi gì đáp đó, thậm chí dứt khoát tiết lộ chuyện của thái hậu. Nữ

quan là thái hậu chỉ đích danh thăng, chỉ là mang danh nghĩa Võ phi. Nghe nói

là bởi vì nhìn giống thái hậu lúc còn trẻ, khiến thái hậu không có nữ nhi rất

cảm thán, yêu thương như con ruột, Võ phi chưa gả nhập cung gặp thái hậu, nữ

quan kia gần như đều ở bên cạnh thái hậu.

Sau khi tiên đế ”ban chết”

cho tứ hoàng tử, thái hậu không biết nghĩ thế nào, lập tức ngoại lệ cho vị nữ

quan chưa đến hai mươi đó xuất cung (thường thì nữ quan hay cung nữ đến 25t mà còn

sống thì sẽ được xuất cung về quê), đặc biệt đưa đi Hoa Châu. Chỉ là Võ phi không

nghĩ đến người này sẽ được Mạc tướng quân coi trọng, cưới làm chính thê.

Chính Đức đế sau khi dò hỏi rõ,

lặng yên một lúc lâu. Mẫu hậu, thực sự là giỏi thủ đoạn. Hủy hôn chạy về phía

vị trí tôn quý nhất, thậm chí còn tìm tốt "thế thân", vào lúc cần

thiết, chặt chẽ nắm giữ vị hôn phu trước.

Cảm thấy không bằng.... Mặc

dù tự phụ thông minh trí tuệ, nhưng muốn đùa bỡn vơ vét tình cảm người khác, rõ

ràng lãnh huyết vô tình, lại ngụy trang được chân thành như vậy, khiến người

người tưởng thật... tâm cơ lòng dạ đó, hắn thật sự không bì kịp.

Quả nhiên, chỉ thích hợp ở

Nam Đô làm tên công tử ăn chơi vô lại.

Nhưng có thể làm sao bây giờ?

Hắn bị ép ngồi ở vị trí này, chỗ cao khó tránh khỏi lạnh lẽo. Hắn đối với tất

cả đều chán ghét hơn nữa mệt mỏi vô cùng, nhưng hắn cuối cùng vẫn là, hoàng đế

nhà Mộ Dung, thiên tử của dân chúng.

Mặc dù căn bản không phải hắn

muốn... Chỉ là hắn không được chọn lựa.

"Hoàng thượng,"

Triệu công công nhỏ giọng nói, "Hệ thị vệ xin ngài sớm an giấc."

Chính Đức đế yên lặng một

hồi, đứng dậy đẩy cửa ra ngoài, Tử Hệ quả nhiên đứng bên ngoài, tóc dính không

ít sương đêm.

"... Ngươi là đồ ngốc

à." Hắn bất đắc dĩ lên tiếng, "Theo ta có tiền đồ gì?"

Tử Hệ nhàn nhạt nở nụ cười,

sáng trong như ánh trăng, trầm tĩnh như hoa đào hóa thân. "Tiền đồ gì đó,

vốn không có liên quan gì với ta. Ta chỉ muốn sống vui vẻ... Hiện tại ta sống

rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ."

Hắn có chút chần chờ, sợ hãi

kéo tay áo hoàng đế, cảm thấy tâm hoàn toàn bình tĩnh xuống. Các loại cảm xúc

bất an, khủng hoảng, phẫn nộ vân vân đều tan biến như mây khói, chỉ có sự yên

tĩnh, vui mừng.

Rất nhanh buông tay, Tử Hệ

cười càng sâu hơn, "Ngài... an tâm ngủ đi. Ta sẽ bảo vệ tiểu công tử, nhất

định."

Rồi mới xoay người, dứt khoát

đi về phía tẩm cung của tiểu hoàng trữ.

Ta đều biết. Chính Đức đế yên

lặng nghĩ. Ta biết rõ ngươi sẽ bảo vệ, khi cần thiết bỏ mạng cũng không quan

tâm.

Hắn vỗ vỗ cột hành lang, cười

khổ. Càng lúc càng không thể thoát thân, ngôi vị hoàng đế quỷ này. Nếu hắn suy

sụp... bao nhiêu người chôn cùng... đều là người hắn để ý a!

Con trai của hắn, Triệu công

công, Tam Lang, cả ám vệ... còn có đứa nhỏ ngốc kia.

Nói gì cũng không muốn thấy

bọn họ chết a.

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng hơi

nước bao phủ, hắn than thở, "Thật muốn quay về Nam Đô a..."

Trong lúc hoàng đế đang thở

dài, Tam Lang bị ác mộng làm sợ hãi bật dậy, cũng ngơ ngác nhìn ánh trăng như

chứa lệ.

Thời cơ chín muồi. Tước nhi

vệ vẫn nhìn chằm chằm Phùng Nhị Lang, quay về xác nhận báo cáo cùng chứng cứ đã

chất đầy như núi. Tương Quốc Công tựa hồ đã phát hiện hoàng đế biết chút gì,

nhiều thư tín cùng chỉ lệnh đều sửa lại do Phùng Nhị Lang hắn sủng ái nhất

truyền đi.

Nên động thủ. Nếu không động

thủ... kết quả quá dung túng, chính là khiến oán than chuyển đến trên người

hoàng đế.

Dân chúng luôn nghĩ rằng

hoàng đế toàn trí toàn năng, thật nghĩ là "thiên tử". Kỳ thật mới

không có chuyện đó. Nhất là v hoàng đế này... Bất quá là tên vô lại thông minh,

lại không phải thần.

Hắn sẽ xúc động, chuyện hậu

cung xử trí không được thích đáng, sẽ cảm thấy phiền không thích quản, lòng của

hắn lại rất mềm. Hơn nữa, hắn vô cùng chán ghét cái gọi là "đế vương tâm

thuật", cảm thấy hoàn toàn ngu ngốc.

Vị đó... không phải thiên tử

gì. Hắn chỉ là người thường, khuyết điểm nhiều như lông trâu. Nhưng nếu như

không phải hoàng đế vị người rất dày đặc này (ý nói là người bình thường thôi, không thần

thánh gì hết), bản

thân cũng sẽ không tận tâm tận lực như vậy, nguyện ý vì hắn đến chết mới thôi.

Mặc dù đã suy tính kĩ càng,

để có thể một lưới bắt sạch... Nhưng chuyện đời tuyệt đối không có trăm phần

trăm thắng.

Thật hy vọng... Bình minh

đừng đến.

"Không ngủ được?"

Phía sau choàng lên một cái áo khoác mỏng, "Thật là, mặc dù vào hè, buổi

tối vẫn lạnh... còn ở trong gió ngẩn người." Chỉ Hạnh nhẹ nhàng trách.

Tam Lang muốn nói lại thôi.

Mà thôi. Việc này có liên quan gì Hạnh nhi? Phùng Nhị Lang sẽ bị bắt ở nơi

ngoại thất của hắn, khi đó Hạnh nhi đang ở nhà cậu chúc thọ... Trong nhà cao

cửa rộng, căn bản sẽ không cùng xuất hiện.

"Chỉ là gặp ác

mộng." Hắn nó

"Ác mộng nói ra liền

hết," Chỉ Hạnh tựa vào hắn ngồi xuống, cười đến rất ngọt, "Nói thử

xem?"

Trầm ngâm một hồi, Tam Lang

nhẹ nhàng nói, "Ta mơ thấy nàng bị Phùng Nhị Lang trói đi, đuổi thế nào

cũng đuổi không kịp."

Chỉ Hạnh cười khúc khích một

tiếng, "Con tôm não tàn chân nhũn kia?" Nàng giống như thị uy lắc lắc

tay như bạch ngọc lan, "Coi chừng ta cho sọ hắn năm lỗ thủng, mở mở khiếu (hai tai, hai mắt, miệng, hai

lỗ mũi gọi là thất khiếu hay bảy lỗ, mở thêm khiếu tức là tạo thêm lỗ)."

Tam Lang cũng cười ,

"Chỉ sợ nàng mở xong khiếu, ngón tay lại nhổ không ra."

"... chuyện rất lâu

trước kia, bây giờ còn cười ta!"

Nhưng mà khi đến Tằng gia thọ

yến, Chỉ Hạnh yên lặng nghĩ, Tam Lang đáng lý nên đổi nghề đi Khâm Thiên Giám,

chuyên đoán mệnh bói toán. Tiền nhiều sai ít, còn đỡ phải bị hoàng đế xoa nắn

vùi dập kiêm bại hoại thanh danh.

Một trận huyên náo mơ hồ

truyền đến, sau đó Phùng Nhị Lang tóc tai rối bời toàn thân chật vật, dẫn một

đám hung thần ác sát, kiếm gác trên cổ Tằng gia đại cữu, xông vào hậu trạch,

trong tiếng thét chói tai của các quan gia phu nhân, cao giọng chỉ tên phải

trói Chỉ Hạnh lại giao cho hắn, nếu không tính mạng của Tằng đại nhân không thể

đảm

"... Ngươi nói thật

sao?" Chỉ Hạnh nhìn cũng không nhìn gia bộc Tằng gia cầm dây thừng đến gần

nàng cùng đại cữu quát mắng, nhìn thẳng Phùng Nhị Lang.

"Phùng Tiến tặc tử kia

trên đời này chỉ xem trọng tiểu xướng phụ như ngươi." Phùng Nhị Lang trong

mắt xuất hiện ánh sáng điên cuồng, "Trường hợp tệ nhất, lão tử phải chết

cũng tìm ngươi lót lưng, kỹ nữ thối..."

Sau đó mắt hoa đi, Phùng phu

nhân Chỉ Hạnh nhu nhược khuê thục, như tơ liễu trong cuồng phong

"bay" vào vòng vây, tay ngọc vừa nhấc, thủ vệ bắt Tằng đại nhân cằm

bị đẩy lên phía trên, xương cổ thiếu chút đứt lìa... xương tay lại thật sự bị

chặt đứt, kiếm rơi xuống bị Phùng phu nhân mũi chân khẽ điểm, đi lệch hướng,

thẳng tắp bắn vào một gốc hòe lớn năm người ôm, cắm vào tận chuôi. Còn hiểm

hiểm cắt đứt búi tóc của Phùng Nhị Lang.

Tất cả xảy ra quá nhanh, chờ

đám hung thần ác sát vây quang Phùng Nhị Lang tỉnh hồn lại, kiếm đã không thấy

chuôi, người đã bị Phùng phu nhân xách khỏi vòng vây. Gần như là truy sát theo

bản năng, cùng nhau bổ nhào về phía thiếu phụ có vẻ yếu ớt như liễu...

Tằng gia đại cữu Tằng đại

nhân vừa thoát sợ hãi, ngăn hộ viện muốn lên đi giúp đỡ, quát to, "Đứng

lại! Đừng thêm loạn! Bảo vệ các phu nhân." Sửa sang lại y phục, ông vẫy

vẫy tay với Tằng

đại phu nhân mặt đầy nước mắt đang nhào đến, "Không sao, không sao."

Nhìn Chỉ Hạnh đá người phi

thường tiêu sái gọn gàng, giọng điệu tràn đầy hoài niệm, "Quả nhiên là

cháu ngoại cả của mẫu thân... thân thủ này cùng bà ngoại của nó, thực sự là

không khác chút g

Chỉ một lát sau cả sân đều bị

đá, sắp đá ra vết thương trong linh hồn.

Đám thị vệ như hung thần ác

sát này, vết thương trong linh hồn có hay không chưa biết, nhưng vết thương

trên thân thật rất khả quan.

Chờ thị vệ cuối cùng ngã

xuống, cũng bất quá là thời gian mấy lần hít thở. Phùng Nhị Lang không kịp phản

ứng trợn mắt há hốc mồm, trừng Chỉ Hạnh.

Nàng vuốt vuốt tóc có chút

tán loạn, nhu hòa nói, "Phùng đại nhân, thủ hạ của ngài người người giống

như đậu hũ... lại đến người nào có thể đánh được không?"

Phùng Nhị Lang xoay người bỏ

chạy, vốn nàng muốn đá qua... Lại cảm thấy tiếp xúc đến người này sợ rằng sẽ bị

nhiễm bệnh "ngu xuẩn" không thuốc chữa, lại nói, nàng rất yêu sạch

sẽ.

Hơn nữa, Tam Lang cần người

sống nhỉ?

Cho nên nàng hất một viên đá

vũ hoa, chuẩn xác trúng vào huyệt đạo sau cổ, khiến Phùng Nhị Lang ngất đi...

Vận khí không biết là tốt hay không tốt, ngã vào một bụi hoa hồng rậm rạp. Ngã

vào sân lót đá có thể sẽ vỡ sọ, bụi hoa hồng vẫn tốt hơn một chút...

Chỉ là hoa hồng đâm cũng

không ít. Nhổ tốn khá nhiều thời gian, lại đều đâm vào mặt, không biết có bị

hủy dung hay không
« Chương TrướcChương Tiếp »