Chương 55

Truy tra quân lương chạy đi

đâu so với tưởng tượng còn khó khăn hơn, đáp án bước đầu có được cũng khiến

hoàng đế phi thường bất mãn.

Những quan viên có liên quan

đến việc rút quân lương ăn bán đều là tôm tép nhỏ, chỉ khiến hoàng đế đối với

võ tướng Đại Yến hủ bại cùng vô năng lần nữa có cảm giác nguy cơ thất vọng cùng

bất lực, lại không phải mục đích chủ yếu truy tra lần này.

Khiến hắn cảm giác sâu sắc

hoang mang cùng khó hiểu chính là, có một phần quân lương rất lớn, ai cũng

không dám động, thực sự rót vào Yến Vân thập lục châu, nhất là Hoa Châu, dùng

để xây dựng sửa chữa Nhạn Hồi Quan trong châu, quân lính phòng thủ, không kém

thủ vệ kinh thành.

Đích xác, đây là hướng đi

đúng nhất. Mặc dù các bộ tộc phương bắc thống nhất xưng Bắc Man bởi vì nội đấu

thường xuyên, ít khi xâm phạm biên giới với quy mô lớn, nhưng người Bắc Man

dũng mãnh gan dạ vẫn có tính cách thích xâm lược mãnh liệt, chỉ vì được khen võ

dũng mà vượt biên cảnh cướp bóc quấy nhiễu vẫn có, củng cố biên phòng trước,

thoạt nhìn có cảm giác nhìn xa trông rộng. Hoa Châu giàu có sung túc nhất Yến

Vân thập lục châu là quan trọng nhất, nhờ vậy vẫn rất ổn định

Nhưng quá bình thường, theo

như cá tính Tương Quốc Công cùng thái hậu, liền có vẻ đặc biệt không bình

thường.

Hoa Châu... sao? Hoa Châu tên

cũ Lan Châu, hà sáo (khuỷu

sông)

trong "Hoàng hà bách hại, độc lợi nhất sáo"(sông Hoàng có trăm cái hại,

duy nhất một khuỷu sông là có lợi) chính là ở chỗ này. Buổi đầu Uy hoàng đế chưa

lập quốc, liền tự giữ ở Lan Châu, cũng coi nơi này là nền tảng bắt đầu kinh

doanh.

Nhưng chỉ có trực hệ của Mộ

Dung hoàng thất mới biết được, đổi tên Lan Châu thành Hoa Châu, hơn nữa kiên

trì cố thủ ở hà sáo, thậm chí giữ vững chủ trương "mất hà sáo thì mất

thiên hạ"... chính là Phó thị đi theo Uy hoàng đế, lại ngay cả tên cũng

không biết.

Chính Đức đế cũng được coi là

đệ tử ngoại môn của Phó thị, đối với bà vô hạn khát khao sùng bái. Sau khi Phó

thị rời cung, Uy hoàng đế hối tiếc vô cùng thu thập toàn bộ bút kí bản thảo của

bà, cất kỹ ở Tàng Thư Lâu. Lúc nhỏ Chính Đức đế tình cờ tìm được bản thảo còn

sót lại phủ bụi dày của Phó thị, đối với bút ký phong cách nói trực tiếp kia vô

cùng thích, trước năm tám tuổi bị đuổi đến Nam Đô, hơn phân nửa di cảo hắn đều

thuộc lòng.

Hắn có thể nhịn qua, một lần

nữa phấn chấn trở lại, nói không chừng là bởi vì Phó thị hoạt bát khoáng đạt,

giúp hắn thoát khỏi thể chế cứng ngắc, nhắm thẳng vào chỗ mềm mại trong lòng mà

thay đổi.

"‘Ma quỷ giấu trong chi

tiết nhỏ.’" Chính Đức đế lẩm bẩm nói, đây là một câu trong bản thảo của

Phó thị. Lúc trước xem thấy mơ mơ hồ hồ, hiện tại tinh tế nghĩ lại thấy vô cùng

cơ trí, "Nhất định có chi tiết gì, bị chúng ta quên..."

Tam Lang bỗng ngẩng đầu,

"Thuế phú Yến Vân thập lục châu nộp lên..." Hắn nói khẽ vài câu.

Thì ra là vậy. Chính Đức đế

lộ ra nụ cười hài lòng. "Tra. Vận dụng tất cả lực lượng, chuyện khác đều

bỏ qua một bên. Ta phải biết tất cả mọi chuyện, ngay cả một ngọn cỏ một cục đá

ta cũng muốn biết."

Mùa xuân Yến An năm thứ mười

một, Chính Đức đế cùng Tam Lang cuối cùng cũng thăm dò được con át chủ bài của

thái hậu tạm thời thở ra... sau đó lại trở nên ngưng trọng.

Tam Lang lòng đầy tâm sự về

đến nhà, nhìn Chỉ Hạnh ngẩn người. Chân tướng quá hãi người, liên lụy quá rộng,

hắn cùng hoàng đế thương nghị rất lâu, vẫn không thảo luận ra kết quả gì.

Chính Đức đế vị "hôn

quân" này, thật không thích hợp làm hoàng đế. "Nịnh thần" như

hắn, lại càng không thích hợp ở quan trường.

Bọn họ đều rất mềm lòng hay

do dự, không cách nào sát phạt quyết đoán giống thái hậu vậy.

Rõ ràng như vậy là biện pháp

nhanh nhất. nhẹ nhàng thở dài, qua xoa bóp vai Tam Lang. Nàng biết rõ Tam Lang

cùng hoàng đế tra cái gì... Mặc dù Tam Lang không nhắc tới. Nhưng chỉ ít ỏi vài

lời nàng cũng hiểu đại khái.

Kỳ thật cẩu hoàng đế thế nào

nàng mới không thèm để ý, Mộ Dung hoàng thất diệt tộc là đáng, vừa vặn. Chỉ là...

hoàng đế yêu chim yêu cả l*иg, chiếu cố đến nàng. Cùng Tương Quốc Công ngầm đấu

sức, theo lý Tam Lang thăng chính tứ phẩm đại học sĩ cũng có khả năng, hoàng đế

lại chỉ để Tam Lang thăng tổng tri huyện chính ngũ phẩm.

Bởi vì hậu phi của Đại Yến

tôn quý lại bị nhiều hạn chế, có thể triệu kiến cáo mệnh, giới hạn từ tứ phẩm

trở lên. Mặc dù hoàng đế đắc ý dào dạt muốn Tam Lang chuyển cáo nàng, bảo nàng

tạ ơn khiến người ta rất khó chịu. Nhưng tránh khỏi bị thái hậu triệu vào làm

khó dễ, tâm không cam tình không nguyện vẫn phải nói tiếng cám ơn.

"Ở Hoa Châu đi? Vị quý

nhân nào đó." Nàng mới mở miệng, bả vai Tam Lang liền cứng ngắc như sắt.

... Vì sao Hạnh nhi lại biết?

Nàng biết bao nhiêu?

"Đừng khẩn trương, thả

lỏng, thả lỏng..." Chỉ Hạnh vuốt ve an ủi hắn, “Còn không phải cẩu... vị

kia muốn ta giúp thu thập tình báo sao? Ta qua lại đều là phu nhân thương gia,

gần đây quen biết Tần phu nhân, phu quân của bà ấy là thống lĩnh đội thương, đi

lại giữa Giang Nam cùng biên quan. Tần phu nhân còn ở Hoa Châu mấy năm. Những

việc nam nhân cùng nữ nhân chú ý tới, không quá giống nhau, chỉ như vậy mà

thôi."

Trấn quốc tướng quân Mạc Phạm

thống lĩnh quân An Bắc phòng thủ Hoa Châu, ở Yến Vân thập lục châu là một nhân

vật truyền kì. Thuở thiếu niên ông ta xuất thân là chính kinh tiến sĩ, còn là

bạn đọc của thái tử (lúc

tiên đế là thái tử),

trước năm tiên đế đăng cơ, ông ta đã là tiến sĩ hai bảng, tiến vào Hàn Lâm

Viện.

Thoạt nhìn tiền đồ rộng lớn,

dù sao Tương Quốc Công không học vấn không nghề nghiệp còn được tiên đế trọng

dụng, người bạn thuở nhỏ giỏi văn giỏi võ, tài hoa đầy mình này càng đáng nể

trọng.

Vốn đều là bạn thanh mai trúc

mã, theo lý phải như vậy mới đúng.

Nhưng Mạc Phạm lại xảy ra

xung đột nghiêm trọng với Tương Quốc Công đang nổi bật, khiến người rớt tròng

mắt chính là, tiên đế hạ một nước cờ hồ đồ, đá Mạc Phạm cương trực có tài đến

Yến Vân thập lục châu làm tướng phòng thủ, lưu lại Tương Quốc Công tham lam

ương ngạnh.

Càng khiến người ngoài ý muốn

chính là, cứ tưởng Mạc Phạm sẽ vì vậy mà không gượng dậy nổi, lại ở Yến Vân

thập lục châu đứng ổn gót chân, tích lũy chiến công thẳng đến trở thành Trấn

Quốc đại tướng quân, trấn thủ biên cương vài thập niên, nửa cuộc đời đều hiến

dâng cho Đại Yến, thẳng đến năm mươi tuổi mới thành thân.

Như là trời cao bồi thường

cho ông ta, cách năm liền có được lân nhi. Hổ phụ vô khuyển tử, tiểu công tử

năm nay mới mười hai ba tuổi này, văn võ song toàn, lên ngựa có thể gϊếŧ địch,

xuống ngựa có thể trị dân, thanh danh cùng nhân vọng (hi vọng, trông chờ của mọi

người) đều

rất cao.

"Tần phu nhân nói, tướng

quân phu nhân đối với con trai mình... rất là khách khí cũng không tiếc tiêu

tiền bồi dưỡng. Mạc tiểu công tử rất tốt... Tuy nói Mạc tướng quân cùng phu

nhân đều không kém, nhưng thật sự là vượt hơn rất nhiều lần."

"... Vốn, có nghĩ thế

nào cũng không thể nghi ngờ đến Mạc tướng quân." Tam Lang thấp giọng,

"Ông ấy cùng Tương Quốc Công suốt đời đều là địch thủ, nghe nói, lúc còn

cùng làm triều thần từng chỉ kiếm vào nhau... Tiên đế từng muốn vời ông ấy về

triều, ông ấy lại kháng chỉ khẩn xin thanh quân trắc, xa tiểu nhân... Thật

không tìm được quan hệ giữa ông ấy cùng Tương Quốc Công."

Chỉ Hạnh vuốt ve bờ vai hắn,

"Cho nên nói, nam nhân cùng nữ nhân nhìn tin tình báo theo góc độ khác nhau.

Nữ nhân, luôn thích những tin vụn vặt như nhà ai thế nào thế nào. Ta cũng vô

tình nghe nói Mạc tiểu công tử nhìn có chút giống người nhà Mộ Dung -- Mộ Dung

cái gỉ khác không có, chính là bộ dạng tốt hơn người thường -- ta mới đi nghe

ngóng, hơn nữa vô cùng dễ thăm dò.

"Chắc chàng và vị đó

không biết? Dù sao đây không phải tình báo quan trọng gì. Lớn lên cùng tiên đế,

ngoại trừ Tương Quốc Công cùng Mạc tướng quân, còn có thái hậu... Mạc gia cùng

Vương gia, càng là thế giao thân thiết. Mặc dù chỉ là lời đồn, nhưng ta nghĩ

cũng có một chút ít giá trị tham khảo chứ? Nghe nói, thái hậu cùng Mạc tướng

quân có hôn ước từ trong bụng mẹ, thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư. Nhưng sau

khi tiên đế đăng cơ, lại phong thái hậu làm hoàng hậu, hình như là nhờ Tương Quốc

đề cử một phen..."

Tam Lang bỗng nhiên quay đầu

nhìn nàng.

"Tướng quân phu nhân là

cung nữ quan, đúng không? Quả thật, cùng Tương Quốc Công và tộc nhân Vương thị

không có một chút quan hệ... Nhưng cùng thái hậu có quan hệ hay không? Việc này

ta không biết. Ta chỉ biết, tướng quân phu nhân tựa hồ rất giống thái hậu thời

thiếu nữ... Nữ nhân chính là thích những chuyện vụn vặt như thế này, thương gia

phụ thấy nhiều nghe rộng cũng không ngoại lệ, ngược lại càng

... Nếu như, việc này là

thật, vậy thực sự hoàn toàn giải thích nghi vấn của hắn cùng hoàng đế -- vì sao

Mạc tướng quân ngay thẳng lại đi con đường khó khăn này.

Vũ khí binh mã cùng lương

thảo nhiều quá phần. Yến Vân thập lục châu chỉ biết Mạc tướng quân không biết

hoàng đế. Nếu Mạc tướng quân muốn dốc sức đánh cược một lần, tướng Đại Yến toàn

đồ bỏ, không hề có năng lực đối kháng.

Quả nhiên là, chỗ dựa của

thái hậu vô cùng kín đáo mà có lực a.

"Đừng quá lo

lắng..." Chỉ Hạnh hôn lên vết hằn giữa mày Tam Lang, "Nếu muốn đánh

đã sớm đánh tới. Tạm thời đoán thử một chút đi, Mạc tướng quân không cách nào

cự tuyệt thỉnh cầu của thái hậu... Nhưng chỉ là ứng đối tiêu cực. Trung quân ái

quốc, ngay cả lão bà được thưởng cũng chỉ cho có. Khí tiết khó giữ được... Phàm

là người có ba phần thấy thẹn đều làm không được. Khi ông ta còn sống, đại khái

sẽ kéo dài như vậy... Ngược lại phải lo lắng chính là, ông ta đã hơn sáu mươi

tuổi. Càng cần phiền não hơn là, thái hậu tuổi tác cũng cỡ đó, không thể dễ

dàng tha thứ bất kì điều gì nghịch ý."

Ôm eo Chỉ Hạnh, Tam Lang nhẹ

nhàng thở dài.

Kết quả, vẫn khốn đốn, khóa

chặt. Có thể tự do, chỉ khi ngẩng đầu nhìn ánh trăng nhợt nhạt trên bầu trời.

"Hắn... cái gì cũng

không biết." Tam Lang giọng điệu thật buồn, "Không biết mình có huyết

thống hoàng thất, không biết rất có thể bị coi như một... quân cờ quan trọng.

Mặc dù hiểu rõ, phương pháp tốt nhất nhanh nhất là..."

Gϊếŧ chết hắn.

Thực sự, phải làm như vậy mới

đúng.

Nhưng hoàng đế không đồng ý,

không muốn làm như thế. "Ta mới không cần giống bọn họ. Hai tay dính máu

người thân... Ta là người, không phải quái vật ngoại trừ quyền thế cái gì cũng

không cần. Nếu nó cái gì cũng không biết, cũng không làm gì, vì sao lại muốn ta

gϊếŧ người thân?"

Hắn từng thử thuyết phục,

nhưng hắn thuyết phục không được hoàng đế, cũng thuyết phục không được bản

thân.

"Ta vẫn cảm thấy, âm mưu

quỷ kế chỉ là nhất thời, muốn mưu tính được lâu dài vẫn phải dựa vào ‘lý’ cùng

‘lễ’." Chỉ Hạnh nhẹ cười một tiếng, lạc quan trước sau như một. "Ít

nhất chúng ta nắm được tình báo trước. Làm hết sức, nghe ý trời... Dù sao Hoa

Châu cách kinh thành không tính gần, một khi có dị động... chàng cùng hoàng đế

không tiện, ta cũng chỉ đành nhập cung ‘bảo hộ’ thái hậu, tránh cho phản tặc

quấy rầy bà ấy, chàng nói xem?"

Tam Lang mở to mắt, cười khẽ

một tiếng, "Thì ra viết là ‘bảo hộ’, sự thật lại đọc là ‘khống chế’?"

"Cũng không phải."

Chỉ Hạnh nhíu mày, "Phải đọc là ‘rút củi’."

Rút củi dưới đáy nồi.

Mặc dù biết không có khả năng

để Chỉ Hạnh mạo hiểm như vậy... Nhưng Tam Lang trong lòng quả thật đã tốt hơn

nhiều.