Theo Tam Lang bôn ba khắp nơi
xét nhà chém đầu, thiếu chút không kịp ngắm đợt lá đỏ cuối mùa.
Phát hiện đi nhiều nơi như
vậy rồi, nhìn chỗ phồn hoa nhất cùng máu tanh nhất, Chỉ Hạnh yêu thích nhất lại
là Lưu Viên, cùng cây phong cực lớn cực già trong sân nhà nàng, nhìn lá đỏ rào
rạt trở mình bay, tựa vào Tam Lang nghe hắn đàn tỳ bà.
Nàng cũng biết đàn, nhưng
không biết vì cái gì, Tam Lang tính tình luôn có chút buồn thương, tiếng đàn
lại là kim ngọc giao minh, thiết cốt tranh nhiên, có cảm giác quật cường mạnh
mẽ. Thỉnh thoảng khi tâm tình tốt, cũng đàn được triền miên xót xa, xuân giang
hoa nguyệt dạ (tên
một khúc nhạc phủ thuộc “thanh thương ca khúc”, sáng tác vào đời Trần Hậu Chủ,
ở đây đại khái ý nói là tiếng đàn dạt dào tình cảm).
Nhưng Chỉ Hạnh rất nhanh học
được toàn bộ cách đàn, tiếng đàn lại thường réo rắt thảm thiết ai oán... Hoặc
khi nàng rất vui vẻ tỳ bà đặc biệt có luân chỉ cùng chiến âm. Nàng thậm chí tự
phổ một khúc "thâm viện nguyệt", Tam Lang kinh hỉ khen ngợi liên tục,
nàng lại dự định niêm phong tiếng đàn từ bây giờ.
Nàng thà nghe Tam Lang đàn,
sạch sẽ dễ chịu, ở cuối mùa thu nghe đặc biệt du dương, mọi ưu sầu đều quên
hết.
Tam Lang đối với phần lớn mọi
người đều thiếu hụt tình cảm, trái lại là chuyện tốt. Ít nhất lòng dạ rộng rãi.
Nhưng Chỉ Hạnh mặc dù thiếu niên bị chèn ép cũng không ít, nhưng không đến nỗi
thảm không người nói... Như vậy trái lại không tốt, đối với con người có quá
nhiều tình cảm.
Đại Yến truyền thừa hơn hai
trăm năm, chỉ còn là một thùng giấy rỗng. Thu này vì đặc biệt gia tăng ân khoa,
ngoại trừ văn cử (khoa
thi văn), lần
đầu tiên mở võ cử (khoa
thi võ). Văn
cử tranh nhau thi đến vỡ đầu, võ cử lại phi thường quạnh quẽ, rơi vào quẫn cảnh
ngay cả võ trạng nguyên cũng chọn không ra.
Việc này ngoài ý muốn, nhưng
cũng nằm trong dự liệu. Ngoài mặt đều là do hoàng đế mong ước quá nhiều, vừa
muốn võ nghệ siêu quần, lại phải hiểu được hành quân bố trận... Có người văn võ
song toàn như thế không đi thi văn cử nhập tiến sĩ vào bộ binh, làm gì cần cùng
cả đám binh lính thô lỗ xen lẫn một thân hôi thối, không sợ không cẩn thận một
chút liền mất mạng hay sao?
Thiên hạ thái bình như thế...
Đó là bởi vì hoạ ngoại xâm thông thường đều ở trong nội chiến, năm đầu tiên khá
tốt, vẫn mưa thuận gió hòa. Sinh trong âu lo chết trong yên bình... Loạn đoạt
đích lúc tiên đế tuổi già, càng khiến vị tiên đế bệnh đa nghi nặng này làm suy
yếu địa vị võ tướng trên diện rộng. Đại Yến triều an nhàn đến sắp mục nát, nội
chính sở dĩ không xảy ra đại loạn... nguyên nhân lại rất buồn cười.
Huy Châu núi nhiều ruộng ít,
văn phong lại rất thịnh. Huy Châu lại không có thế gia gì, quan có thể thi qua
tú tài đã là rất có bản lĩnh. Cuối cùng những người đọc sách, thành "sư
gia" sư đồ tương truyền, từ tiểu quan huyện đến tể tướng siêu phẩm đều ỷ
lại sư gia phụ tá thuộc luật lệ nà
Bởi vì là sư đồ tương truyền,
tiền lương hình sự dân chính ít nhất đều có kinh nghiệm truyền thừa. Mặc dù đủ
tham lam xấu xa, nhưng vì khối chiêu bài "sư gia Huy Châu" này, không
dám rất quá phận. Kết quả tạo nên một hiện tượng kì quái: sư gia dân gian quan
không quan lại không lại, trái lại trở thành mắc xích quan trọng giúp nội chính
Đại Yến triều còn có thể hoạt động thuận lợi, miễn cưỡng còn có cái để mà ra
vẻ.
Nàng từng hỏi Tam Lang, Tam
Lang chỉ nhàn nhạt cười, "Đầu đau chữa đầu, chân đau chữa chân. Nhưng bệnh
đã nguy kịch, chỉ có thể chữa chỗ nào khẩn cấp nhất, đau cũng chỉ có thể để hắn
đau... sẽ đau chứng tỏ nhất thời sẽ không chết, có nhiều chỗ đòi mạng
hơn."
Chỉ Hạnh nhàn nhạt thở dài.
Biết rõ quá nhiều quả nhiên chỉ khiến mình thêm phiền lòng. Tam Lang không muốn
nàng phiền lòng mới không đề cập tới chuyện bên ngoài, nàng vẫn không hỏi sẽ
tốt hơn.
Dù sao thiên hạ của nhà Mộ Dung,
liên quan gì đến hậu nhân Phó thị các nàng? Lúc đó thái tổ nãi nãi rời cung đi
xa, trên tay còn có hổ phù, có ba lộ binh mã thuộc về bà. Bà lại không đành
lòng để dân chúng khổ sở đem hổ phù trả lại cho Uy hoàng đế... Đây đã là thái
quá, đừng mong nàng còn vì Mộ Dung hoàng gia phí một chút tâm tư nào.
Nhưng kì ân khoa này, vẫn
khiến nàng cảm giác được cẩu hoàng đế chính là cây khuấy phân, sinh sự từ việc
không đâu, bên này vừa không có chuyện bên kia lại muốn kiếm chuyện.
Ân khoa tổ chức vào mùa thu
Yến An năm thứ tám, Phùng Thuật Phùng Nhị Lang, cao trúng thám hoa. Phùng gia
đích tôn ở kinh thành yên lặng đã lâu, nghênh đón vinh dự ước ao lâu
Cẩu hoàng đế. Chỉ Hạnh âm
thầm nguyền rủa trong lòng. Rõ ràng là, tuyệt đối là cố ý. Phùng Nhị Lang có
thể thi đậu tiến sĩ, nàng không hoài nghi... Bị nàng đánh một trận, trái lại
thành toàn cho Phùng Nhị Lang. Xuân dược bá đạo cùng lấy một địch ba như vậy,
không muốn từ này trở đi bị treo, tốt nhất so với hòa thượng còn phải thanh tâm
quả dục hơn.
Chán đến chết, đành phải
chuyên tâm đọc sách. Người có thể mười hai tuổi liền đậu tú tài, thiên phú
tuyệt đối là tốt. Đáng tiếc thiên phú cùng nhân phẩm không cùng cấp độ. Xem
xem, không nghĩ đến nữ nhân, chuyên tâm một lần, liền nhẹ nhàng thi đậu tiến sĩ.
Nhưng thi đậu là một chuyện,
điện thí được chọn làm thám hoa là một chuyện khác (Giải thích một chút cho ai
chưa biết, người thi đậu tiến sĩ mấy hạng đầu, vua sẽ đích thân gặp mặt ra đề,
vua nghe trả lời rồi mới chọn ra ai là trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa). Người đang ngồi trong nhà,
họa từ trên trời rơi xuống. Họa này còn là nhân họa, đặc biệt đáng trách.
Phùng phu nhân cùng Phùng nhị
nãi nãi tâm cao khí ngạo đến Lưu Viên "làm khách".
Nàng thực sự là ghê phiền đến
cực điểm, nhưng ngoài mặt luôn phải ra vẻ một chút. Trực tiếp ném người ra cửa
lớn... không đủ xả giận.
Cho nên nàng bảo Cát Tường
mời người vào, khách khách khí khí đưa đến thiên thính của Từ Đường Viện uống
trà. Sau đó mới thong thả để Như Ý giúp nàng mặc vào trang phục mệnh phụ trang
nghiêm phức tạp, dùng phục sức theo phẩm cấp, hoa lệ vô cùng hấp dẫn mắt người
lên sân khấ
Phùng phu nhân cùng Phùng nhị
nãi nãi hai người này vốn đang dùng ánh mắt chán ghét khinh thường quan sát
viện nhỏ nghèo nàn, hơn nữa chờ đến không còn kiên nhẫn, vừa thấy nàng đến liền
biến sắc.
Thất phẩm cáo mệnh tuy nhỏ,
nhưng vẫn là mệnh phụ. Phùng Tam Lang là thám hoa đúng vậy, nhưng bất đắc dĩ
Phùng phu nhân cùng Phùng nhị nãi nãi vẫn là dân thường. Quốc lễ trước gia lễ
sau, bọn họ muốn ngồi cũng không thành. Phùng phu nhân vốn còn định giả ngất,
kết quả Cát Tường cười nhẹ một tiếng, "Phùng phu nhân là ngồi đến tê chân
sao? Nô tỳ xoa cho ngài."
Như ý nói thầm, "Không
quy củ liền không quy củ, còn nói cái gì tê chân..."
Cát Tường khiển trách,
"Như Ý muội quá vô lễ, chờ một chút lĩnh bản tử đi! Phùng phu nhân là
người không biết quốc lễ sao? Từng là nhị phẩm cáo mệnh đó! Người cũng phải có
lúc không khỏe... Khi nào mới đến phiên nô tỳ như chúng ta nói? Người khác
không biết sẽ nói tri huyện lang phu nhân của chúng ta quản lý không nghiêm...
Không lớn không nhỏ sẽ bị ngôn quan ghi lại đó!"
Phùng phu nhân cùng Phùng nhị
nãi nãi vẻ mặt muốn có bao nhiêu cổ quái thì có bấy nhiêu cổ quái, buồn bực
đứng lên, trong lòng hận cực.
Nữ nhân không biết tốt xấu
này! Sai hai nô tỳ mỏ nhọn đến nhục nhã bọn họ... Tương lai cho ngươi dễ chịu!
Sau khi trở về tộc phổ nhất
định phải làm khó khiến ngươi khóc mà ra...
Nhưng hiện tại người ta mạnh
hơn, Phùng lão gia cùng tộc trưởng đã dặn đi dặn lại, bọn họ cũng chỉ đành miễn
cưỡng nuốt cục tức này xuống, phúc lễ... Không nghĩ đến Chỉ Hạnh ngay cả tránh
cũng không tránh, thản nhiên nhận toàn bộ lễ, miệng nói, "Phùng phu nhân
cùng Phùng nhị nãi nãi quá khách khí." Lại ngay cả hoàn lễ cũng không có,
phi thường có khí thế ngồi xuống ghế trên.
Phùng nhị nãi nãi tính tình
nóng nảy, thiếu chút liền nổi xung, Phùng phu nhân dù sao cũng từng là phu nhân
phó tướng, nhéo nàng một tay, cười cứng ngắc, "Tức phụ lão tam gần đây
khỏe chứ?"
Chỉ Hạnh không đáp, chỉ cười
nhìn bọn họ, chờ Phùng phu nhân sắp chịu không được, nàng mới ra vẻ bừng tỉnh
nói, "Thì ra Phùng phu nhân đang nói chuyện với ta sao? Nhưng Tam Lang nhà
ta đã trừ phổ, Phùng phu nhân lời này không thỏa đáng cho lắm."
Phùng phu nhân thiếu chút
cũng nổi xung. Dùng tu vi cả đời mới áp được lửa giận ngút trời, mặt trầm
xuống, "Hiếu đạo nặng như trời. Tri huyện lang phu nhân đối đãi mẹ chồng
cùng trục lý như vậy, không biết ngôn quan sẽ nói thế nào?"
Ừm, miễn cưỡng có chút thú
vị. Chỉ Hạnh vẫn cười ôn hòa, "Sau khi trừ phổ, thân thích hết duyên. Cha
mẹ không cần yêu thương con, con cái không cần phụng dưỡng thân nhân, giống như
người dưng. Ta trí nhớ không tốt lắm, bất quá thư trừ phổ đại ý chính là như
vậy nhỉ? Aiz, ta đã nói với Tam Lang, chức khâm sai Ngự Sử luôn đắc tội với
người khác này vẫn là từ chối đi... tiểu quan thất phẩm còn thế thiên tuần thú,
rõ ràng là lâm thời, vì sao lại phải nhận? Nhưng hoàng thượng không buông tha
người, thực sự là bất đắc dĩ a..."
Đừng nói ngôn quanTương Quốc
Công quyền khuynh triều đình thấy Tam Lang đều đi đường vòng. Giám trảm quá
nhiều, sát khí nặng khiến người ta lạnh cả người a!
Phùng phu nhân mặt trắng
bệch. Nói thật, bà có nghe chuyện của Tam Lang... Đương nhiên lời đồn luôn
truyền kỳ hơn sự thật rất nhiều, cũng càng khiến bà lo sợ run rẩy. Theo cá tính
âm trầm ghi hận của Tam Lang... Ai biết được ngày nào đó sẽ không để ý ân sinh
dưỡng đến xét nhà diệt tộc? Đây cũng là nguyên do Phùng lão gia cùng tộc trưởng
muốn tu sửa quan hệ.
Vốn mọi người nghĩ đến rất
đơn giản. Trừ phổ a! Đây là đại sự nghiêm trọng thế nào a! Tam Lang có oán hận
bao nhiêu cũng phải để ý đến tiền đồ tương lai chứ? Người bị gia tộc trừ phổ,
con đường làm quan từ này trở đi đình trệ không tiến... Đây là phẩm đức thiếu phần
lớn đó.
Khâm sai Ngự Sử thế thiên
tuần thú, nghe thì rất uy phong. Nhưng sự thật chỉ là tạm thời đại biểu hoàng
đế, làm xong việc liền không có chuyện của hắn, tự nhiên cũng không có phẩm
cấp. Tam Lang sẽ không muốn cả đời làm tiểu quan thất phẩm, ở tại viện nhỏ tồi
tàn thấp bé lại tục khí này chứ? Ai không hy vọng phong hầu bái tướng nhất hô
bách nặc (vừa
lên tiếng ngàn người liền vâng dạ, ý nói có quyền cao chức trọng)?
Nguyện ý để hắn trở lại tộc
phổ, cho dù không cảm động đến rơi nước mắt, ít nhất quan hệ cũng hòa hoãn hơn,
trong nhà cũng có thể một lần nữa quản lý hắn chứ?
Phùng phu nhân khí thế suy
sụp, vẫn uyển chuyển biểu đạt quyết định trong tộc, còn luôn mãi cường điệu là
nhờ lão gia đau khổ cầu xin, rất ứng cảnh khóc liên tục.
Trên khăn bôi quá nhiều nước
gừng, phu nhân. Xa như thế ta còn ngửi thấy... con mắt bà nên đau vài ngày.
Chỉ Hạnh cảm thấy xem kịch đủ
rồi, lười biếng cười cười, "Lão gia cùng phu nhân khổ cực... Đáng
tiếc." Nàng đứng lên, dẫn Phùng phu nhân cùng Phùng nhị nãi nãi đi ra
ngoài xem hoành phi trước từ đường, "Hoàng thượng ngự tứ đường hiệu. Từ
nay trở đi Tam Lang là chủ của Thuận Đức Phùng gia, không có phúc khí làm Phùng
Tam Lang của Phùng gia kinh thành."
Lý do! Phùng phu nhân trừng
trừng bằng đôi mắt vừa sưng vừa đau, "Chỉ cần Tam Lang nói với hoàng
thượng một tiếng..."
"Phu nhân xem trọng Tam
Lang nhà ta. Quân vô hí ngôn, Tam Lang một tiểu quan thất phẩm, sao dám vi phạm
chỉ ý của hoàng thượng?"
Dẻo miệng nửa ngày, tiểu tiện
nhân này chính là cắn chặt không buông. Phùng phu nhân nháy mắt với Phùng nhị
nãi nãi, mặc dù không nguyện ý, vẫn cắn chặt răng, mắt vừa nhắm, mắt thấy sắp
từ bậc thang ngã xuống... Bọn họ lên cửa mềm giọng cầu hoà, tiểu tiện nhân này
còn đánh người... thanh danh này liền cho nó uống đã đời.
Ai biết Phùng nhị nãi nãi chỉ
cảm thấy cổ áo căng chặt, bị đâm một chút, toàn thân đều mềm xuống, nhưng ngay
cả một miếng da cũng không rách.
Chỉ Hạnh xách Phùng nhị nãi
nãi vẻ mặt vẫn dịu dàng, "Cát Tường, nâng hai cái sập hoa đến."
Phùng phu nhân trốn được nha
đầu bà tử phía sau, kết quả không biết Chỉ Hạnh xách người còn như quỷ mị xẹt
đến trước mặt bà, cũng đâm một chút, liền mềm xuống, lại bị Chỉ Hạnh xách cổ
áo.
Nha đầu bà tử Phùng phu nhân
mang đến đều thét chói tai, liều mạng kêu "Gϊếŧ người! Cứu mạng a!"
Chỉ Hạnh hai tay đều xách người, đành phải tung chân đá sụp một cái ghế đá nhỏ.
Tất cả tiếng thét đều giống như bị chặn họng, lập tức ngừng.
Vừa lúc sập hoa được nâng
đến, nàng thả từng người xuống, còn thật cẩn thận sửa sang lại trang phục trang
điểm của đôi bà tức này, xác định ngay cả sợi tóc mai cũng không loạn, mới hài
lòng gật đầu, ý bảo bà tử trong nhà nâng ra ngoài.
"Làm tức phụ của Phùng
gia kinh thành, không dễ dàng a." Vừa đưa đi Chỉ Hạnh vừa cảm thán,
"Hạ độc giá họa, các loại phương pháp. Cũng may ta còn có chút da lông hộ
thân, nếu không hiện tại cỏ trên mộ ta cũng cao hơn các người rồi. May mắn đã
ra khỏi hố lửa a..."
Sập hoa một đường nâng đến xe
ngựa đã sắp xếp tốt, nha đầu bà tử Phùng phu nhân mang đến kêu cũng không dám
kêu một tiếng, giống như chạy trối chết cũng lên xe ngựa phía sau, rất nhanh
rời khỏi Lưu Viên.
Huyệt đạo ước chừng một khắc
liền giải đi? Đến lúc đó có xảy ra chuyện gì còn muốn đổ lên đầu ta, vậy thì
đừng trách ta.
Buổi tối Tam Lang trở về, Chỉ
Hạnh trầm mặt, "Cẩu hoàng đế này chính là cây khuấy phân. Cố ý tìm phiền
phức đúng không?!"
Tam Lang cười, đẹp đến kinh
tâm động phách, lại có cảm giác mãnh liệt khiến người ta sợ hãi. "Đúng là
cố ý. Một nhà hai thám hoa... nghe rất hay." Hắn giọng điệu càng châm
biếm, "Đáng tiếc thám hoa trước đã không phải sở hữu của Phùng gia kinh
thành."
Chỉ Hạnh nhíu mày, "...
Đừng cho ta biết, chuyện này chàng cũng có phần."
"Một nửa một nửa."
Tam Lang chậm rãi trả lời, cười càng đẹp hơn, nhưng lại càng khiến người ta sợ
hãi. "Đây là cái hố, có muốn nhảy vào hay không, là bọn họ chọn lựa. Nói
không chừng... cái gì cũng không thu hoạch được, nhưng cũng có thể, một lần
giải quyết sạch sẽ tất cả các ổ bệnh."