Chương 43

Lúc này Cát Tường còn biết đã

sớm bị tặc nhớ thương, Như Ý hoàn toàn không phụ sự vô tư của nàng, nháy mắt

nhướng mày trêu ghẹo.

Cát Tường mắt lạnh nhìn nàng,

ném thư Mục đại nhân vừa đưa tới cho nàng xem. Như Ý ngượng ngùng lại hưng phấn

mở thư... càng xem mặt càng suy sụp.

Mục đại nhân thận trọng viết

thư nói, ngày hôm qua hắn ăn giò kho tàu, còn chê không chính cống, đính kèm

một tờ công thức nấu ăn vô cùng tường tận.

Như Ý á khẩu một lát,

"... Đều như vậy?”

Cát Tường suy nghĩ một chút,

"Hôm kia trong thư hắn chê cháo quá đặc.”

"......”

Cát Tường lắc đầu, liền nói

với Như Ý, đừng nên coi tiểu thuyết nhiều quá, đầu óc rối loạn, luôn nghĩ chút

chuyện không có. Hơn nữa, thực sự cái gì tài tử giai nhân, đó cũng là chuyện

của thiên kim tiểu thư, cùng tiểu nha đầu các nàng có quan hệ rắm gì?

Đậu cành cao? Xuy. Cắm mấy

sợi lông gà rừng liền coi mình là phượng hoàng? Nàng ở nhà mẹ đẻ của cô nương

còn chưa xem đủ đám di nương đó sao? Tự cho là vênh vang đắc ý, trên thực tế

vừa đáng thương lại buồn cười. Không phải cô nương quản gia, không biết đã chết

bao nhiêu.

Nàng lại không ngốc, tự tìm

hố lửa

Mục đại nhân là thủ lĩnh thị

vệ nhất đẳng bên người hoàng đế, đường đường quan tứ phẩm. Nàng cũng chỉ là ra

hình ra dạng, nhưng nhà ai không có nha đầu mỹ mạo a? Như Ý so ra còn đẹp hơn

nàng. Mục đại nhân đầu cũng không phải bị lư đá, nhìn trúng nàng?

Người làm quan quy củ nhiều

nhất, ngay cả thϊếp cũng phải gia thế trong sạch, con gia sinh còn miễn miễn

cưỡng cưỡng mới được làm thông phòng. Nàng cũng không biết ca hát nhảy múa, cô

gia cũng không có hứng thú tặng mỹ nhân để thăng quan phát tài. Hơn nữa, cô

nương là người nhân nghĩa. Nàng trung thành, cô nương sẽ không bạc đãi nàng,

nhất định sẽ gả nàng cho người tốt làm chính thê.

Tuy rằng vẫn không rõ Mục đại

nhân ăn no không có chuyện gì làm này viết thư cho nàng rốt cuộc có ý đồ gì,

nhưng nhìn hắn viết đến viết đi đều là việc vặt hằng ngày, mang đến đều là quần

áo cũ rách nhờ nàng vá. Dù sao nàng đánh chết không trả lời thư, quần áo nên vá

thì vá, thấy không vừa mắt thì may cái mới. Coi như thay cô gia tạo quan hệ tốt

với đồng nghiệp đi.

Người trí tuệ nghĩ trăm ngàn

chuyện, tất sẽ có chuyện sơ sót. Chỉ Hạnh yên lặng nghĩ. Cát Tường nha đầu kia

chính là rất tinh ranh rất tự hiểu, mọi chuyện đều nghĩ quá chu toàn, tính sổ

sách thật sự là rõ ràng vô cùng. Lại không biết mọi việc đều có cái ngoài tình

lý, cũng có loại nhân vật đáng sợ không tiếng động yêu thích vật nhỏ.

Sau mấy phong thư kia, Chỉ

Hạnh đã bắt Mục đại nhân giải thích rõ ràng. Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu,

có thể. Phát hồ tình chỉ hồ lễ, cũng được. Nhưng Cát Tường không gật đầu, hết

thảy không có cửa đâu.

Mục đại nhân rũ mắt xuống,

nhưng lại cười đến một bộ tao nhã có l, "Phu nhân yên tâm. Có câu『 ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu 』. Nhược Bạch hai mươi sáu chưa lấy vợ, chính là

không muốn chịu thiệt.”

Chỉ Hạnh cười, không truy vấn

nữa. Mỗi người có duyên pháp của bản thân, mỗi người cũng có ma chướng của bản

thân. Nhưng ai là ma chướng của ai... chờ tất cả xong xuôi, có thể khó mà nói.

Ít nhất đối với Cát Tường nhà

mình, nàng rất có lòng tin.

***

Thời gian dần dần trôi, mắt

thấy đã vào tháng chạp.

Tuy nói hoàng đế rốt cục từ

Hàn Lâm Viện chọn vài biên tu nhìn trúng đã lâu vào ngự thư phòng làm tham tán,

Tam Lang ngược lại càng bận hơn. Công văn rời tay, hắn lại càng thường bị phái

đi "không làm việc đàng hoàng". Chỉ Hạnh không hỏi chuyện bên ngoài

của hắn, thứ nhất là nàng đối Mộ Dung hoàng gia không có chút hảo cảm, ai thèm

quản. Thứ hai là không muốn Tam Lang khó xử.

Nhiều chuyện, đoán cũng đoán

được. Không gì khác hơn là mở rộng con đường tình báo của một sáng một tối

thương nhân và lục lâm, thu phục bách quan trong ngoài, mài đao soàn soạt về

phía ngoài thích mà thôi.

Nhưng Tam Lang bình thường

bận đến ngay cả dược thiện cũng là Chỉ Hạnh đuổi theo bắt uống, nay lại rất

nghiêm túc yêu cầu, m một tháng chạp hôm nay, cho dù là chuyện lớn cách mấy,

Chỉ Hạnh cũng phải ở nhà chờ hắn.

"Trưa ta sẽ về, mặc kệ

là chuyện gì, đều từ chối." Tam Lang ngăn không cho đưa, trước khi ra cửa

còn tha thiết dặn.

Chỉ Hạnh cũng không hỏi gật

gật đầu, "Chàng uống canh này đi, nói gì cũng được.”

Tam Lang cười cười uống xong

non nửa chung canh dược thiện, bất chấp tuyết mịn mênh mông ra cửa.

Mùng một tháng chạp được

nghỉ, nhưng ngự thư phòng không có nghỉ ngơi. Hoàng thượng sáng sớm còn có chút

mệt mỏi, tính tình đặc biệt không tốt, khiến vài biên tu mới đến sợ tới mức run

run, chỉ có Tam Lang có thể bình tĩnh chặn họng trở lại, hoàng thượng không có

tinh thần sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn cầu an ủi, Tam Lang không chút lưu

tình rút khăn ra cẩn thận lau.

Các biên tu thấy nhưng không

thể trách cúi đầu làm việc. Không thể không nói, đây thật là có chút khiến người

ta thất vọng... chuyện phong lưu của hoàng gia truyền đến ồn ào huyên náo,

không ngờ chỉ có như vậy. Ra ngoài khoe khoang cũng phải ngượng ngùng.

"Buổi chiều rốt cuộc

ngươi có chuyện gì a?" Hoàng thượng vẫn còn mệt mỏi. Sáng sớm hắn liền

cùng hoàng hậu ầm ỹ một trận, trong lòng đang buồn bực đây.

"Khởi bẩm hoàng thượng,

việc riêng." Tam Lang dặn dò xong mọi chuyện,lạnh trả lời.

Kỳ thật, rời Phùng gia, gánh

nặng mười năm sau đột nhiên mất đi, hắn rốt cục có tâm tình cười. Nhưng người

khác có thể cười, hắn không thể. Có lần cùng hoàng thượng đi dự tiệc ngắm

trăng, hắn vô ý cười nhẹ một tiếng, thiếu chút nữa bị nhét hai người thϊếp, sau

lại còn có thanh danh xui xẻo Phùng tri huyện lang "cười một tiếng lầm cả

đời", hại không ít danh môn thục viện tương tư nhiễm bệnh.

Thẳng thắn mà nói, hắn rất

bất mãn. Kéo tới hai mươi mấy tuổi mới để hoàng thượng nửa đùa chỉ hôn... Lúc

trước những nữ nhân đó ở đâu?

Hắn thừa nhận, nói dễ nghe là

lòng nhỏ như tóc, nói khó nghe chính là mang thù vạn năm. Dù sao đối với những

kẻ không liên quan cũng chẳng có gì buồn cười, không bằng hắn cười đẹp chút cho

Hạnh Nhi nhà hắn xem.

Cho nên hắn thực không phải

ra vẻ cho hoàng hậu nhìn, chỉ là quen mặt lạnh thôi. Hơn nữa, hoàng thượng ra

lệnh rõ ràng, trong phạm vi ngự thư phòng không có ý chỉ không được vào, người

vào trảm lập tức. Hoàng hậu gióng trống khua chiêng bày phượng giá đến ngự thư

phòng như vậy, bị ngăn cản là tất nhiên. Hắn vốn nghĩ đừng khiến quan hệ đế hậu

quá cứng nhắc, nếu gặp phải, đương nhiên là nên khuyên giải kéo dài một chút,

ít nhất cũng kéo dài tới hoàng thượng được báo đi?

Hắn uyển chuyển nói, nhưng

hoàng hậu cũng không thèm nhìn tới hắn, chỉ thản nhiên nói, "Vả miệng.”

Vì thế hắn bị đại thái giám

bên người hoàng hậu cho một bạt tai. Cái tát này hắn không thể tránh không thể

đánh trả, hai má như tuyết in dấu năm ngón tay, khóe miệng chảy ra một tia m

Ám vệ tuy rằng không thể ngăn

trở, ánh mắt lại dâng lên sát khí. Tuy nói hoàng thượng mới là chủ, đối tượng

nguyện trung thành của ám vệ, nhưng Phùng tri huyện lang vẫn luôn là tâm phúc

của hoàng đế, ngày ngày cùng bọn họ thao luyện võ nghệ, tuy không phải thành

viên ám vệ, cũng là huynh đệ cùng cấp.

Hôm nay lại bị phụ nhân không

tuân thủ cung quy làm nhục. Không quản bà là ai, dám can đảm vượt ranh giới một

bước, chiếu trảm không lầm... Hoàng hậu cũng không ngoại lệ!

Hoàng hậu nhìn thoáng qua đại

thái giám, đại thái giám lập tức thét to, "Nô tài lớn mật! Còn chưa tránh

ra? Dám ngăn cản phượng giá, muốn sao trảm cả nhà sao...”

"Trẫm cũng không nhẫn

tâm sao trảm cả nhà như vậy." Hoàng thượng bước tới, giọng điệu thản

nhiên, "Ai đáng chết gϊếŧ kẻ đó là được.”

Hắn gọn gàng rút kiếm của ám

vệ, vẻ mặt đạm mạc vung lên, đại thái giám liền bêu đầu, máu bắn tung toé, cung

nữ thái giám thét chói tai, ngay cả hoàng hậu cũng biến sắc, vừa lảo đảo, lại

miễn cưỡng đứng vững.

"Hoàng thượng, vì một

nịnh thần...”

Hoàng đế cười lạnh cắt lời

hoàng hậu, "Hoàng hậu, đừng nói quá xa. Ngươi cũng là thiên kim thế gia

cầm kỳ thư họa tinh thông, không đến mức không biết chữ chứ?" Hắn chỉ chỉ

tấm bia đá ở cửa viện, "Không có ý chỉ vào ngự thư phòng lập tức

trảm." Hắn cười càng lạnh hơn, "Trẫm cũng muốn sau lưng dạy vợ (trích từ câu: giáp mặt trách

con, sau lưng dạy vợ, ý nói là có dạy vợ cũng phải tránh có người ngoài để còn

giữ thể diện),

đáng tiếc hoàng hậu không cho ta cơ hội này.”

Hắn nắm thủ cấp của đại thái

giám vẫn còn mở to mắt lên, ném cho ám vệ trông coi cửa viện, "Treo ở cửa

viện thị chúng, thi thể quăng cho chó ăn. Các ngươi thực không ra gì! Dám can

đảm ở đây quát to làm ồn, mặc kệ là ai, đều nên trảm một đao! Làm xong tự đi

lĩnh ba mươi quân côn đi!”

Quay đầu lại mắng Tam Lang,

"Nhìn ngươi trước giờ xương cốt cứng rắn, hôm nay lại quá không có cốt

khí! Đường đường trọng thần triều đình, lại để cho phụ nhân hậu cung khuất

nhục! Còn không trở về tự kiểm điểm!”

Tam Lang lạnh lùng khom mình

hành lễ, xoay người bước đi.

Kỳ thật hắn hiểu được, hoàng

thượng mắng hắn là bảo vệ hắn. Hắn cũng biết, hoàng hậu xông vào ngự thư phòng

là một loại thử -- hậu cung chỉ có bà ta có hoàng tử, chiếm hết đích trưởng. Bà

ta thống lĩnh hậu cung chưa đủ, muốn càng nhiều quyền thế.

Hắn đều hiểu.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy bị

nhục nhã thật sâu. Nhất là hôm nay, một ngày đặc biệt quan trọng. Vốn hắn vui

vẻ như vậy, trong trăm công ngàn việc cố dành ra chút thời gian, lập kế hoạch

hoàn mỹ không tỳ vết, lại bị nhục nhã phá thành mảnh nhỏ.

Trong cơn giận dữ, rất nhiều

hồi ức âm u thống khổ trong quá khứ như nước bùn dưới đáy hồ bị quấy lên, lần đầu

tiên hắn bỏ rơi tùy tùng phía sau, ra roi thúc ngựa trở về Lưu Viên.

Chỉ Hạnh vốn tươi cười chào

đón chuyển thành kinh ngạc, "... Đây là thế nào?”

Tam Lang quay đầu không muốn

cho nàng chạm vào, căm giận trở về phòng.

Chỉ Hạnh đuổi theo vào, vốn

đang rất nhẫn nại dịu dàng hỏi, Tam Lang lại chỉ lo hờn dỗi, không thèm quan

tâm đến lý lẽ, Chỉ Hạnh Rốt cục cũng bị chọc tức, "Giỏi a! Nay quan uy

nặng, nóng giận thành sở trường à! Không nói lời nào ai biết? Hé răng a! Có phải

cẩu hoàng đế kia quơ móng vuốt chó hay không?”

Tam Lang hít sâu một hơi, cảm

thấy mình phát giận thật sự là quá tùy hứng cũng không có lý lẽ. "... Ta

ngăn không cho hoàng hậu vào ngự thư phòng.”

"Hoàng hậu đúng

không." Chỉ Hạnh lấy thanh đoản kiếm treo trên tường, "Ta đi làm thịt

bà ta." Nói xong liền đi ra ngoài.

... Hạnh Nhi là người nói một

không hai!

Tam Lang kinh hãi kéo nàng,

"Đừng nháo!”

"Ai nháo?" Chỉ Hạnh

sát khí tận trời hất tay hắn.

Hắn nhanh ôm lấy Chỉ Hạnh,

"Ta nháo, là ta nháo!”

Chỉ Hạnh giãy dụa,

"Chàng không nháo, ta muốn nháo! Nam nhân của ta ai cũng có thể tùy tiện

giơ móng vuốt sao? Ta còn nghĩ rằng chỉ có nhà Mộ Dung là một đám cẩu tặc, nào

biết cưới vợ cũng là kẻ tồi tệ cáo mượn oai hùm! Sớm tính xong nợ, đỡ phải hại

xong nam nhân của ta lại hại đến dân chúng!”

Tam Lang cười khổ vừa dỗ lại

khuyên, ủy khuất cùng lửa giận trong lòng ngược lại từ từ bình ổn. Chỉ là cổ

họng nghẹn ngào, kỳ thật, ủy khuất cùng thống khổ hắn từng chịu so với bàn tay

này càng nhiều càng sâu hơn.

Hắn không dám nghĩ vì sao lại

cố tình gây sự với Chỉ Hạnh. Có lẽ là vì, cũng chỉ có nàng sẽ lo lắng, sẽ đau

lòng phát hỏa, sẽ xúc động muốn vì hắn trút giận.

"Là ta không phải, ta

không phải." Hắn cúi đầu, "Ta không nên phát giận với nàng, ta không

đúng.”

Chỉ Hạnh yên tĩnh lại. Kỳ

thật, nàng là đùa giỡn chút tâm cơ. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết nàng không có

khả năng đi làm thịt hoàng hậu... Nhưng Tam Lang hiếm khi phát hỏa, nhưng lửa

này cũng là vì ủy khuất. Loại người cứng đầu cả đời như bọn họ, không phải thật

sự kiên cường, mà là ngoại trừ bản thân, ai cũng sẽ không che chở yêu thương.

Người khác có thể không biết,

nàng sao có thể không rõ

"... Liền để bà ta sống

lâu vài năm. Ta lấy thuốc bôi cho chàng trước." Nàng thấp giọng.

Tam Lang không quá yên tâm

buông tay, nàng cầm bình sứ trắng, khều thuốc mỡ, tỉ mỉ thoa, đau nóng từ từ

bớt đi, hơi mát.

"Buổi chiều, chàng muốn

dẫn ta đi đâu?" Chỉ Hạnh dịu dàng hỏi.

Trầm mặc trong chốc lát,

"Vốn muốn mang nàng đi xem chọi gà, xúc cúc." Tam Lang bất đắc dĩ

cười cười, "Nghe qua... thực không có tiền đồ đúng không? Nhưng đây là...

thời thiếu niên đã từng vô cùng vui vẻ của ta.”

Trước kia không dám nhớ lại,

càng nghĩ càng đau, càng nghĩ càng hít thở không thông. Từng có bao nhiêu tốt

đẹp, sau đó liền hoàn toàn là địa ngục.

Hiện tại lại cảm thấy có thể

hồi tưởng, thậm chí hy vọng Hạnh Nhi quen biết là hắn vui cười không ngừng kia,

mà không phải bản thân... vết thương đầy rẫy, âm tình bất định như vậy.

Chỉ Hạnh hoang mang trong

chốc lát, không rõ vì sao đặc biệt muốn là hôm nay... Linh quang chợt lóe, a.

Hôm nay là mùng một tháng

chạp. Ngày này năm trước, bọn họ thành thân.

Khó trách không khống chế

được như vậy, tức giận như vậy. Hắn sắp xếp một ngày này... thật lâu đi? Kết

quả hiện tại mang theo dấu bàn tay.

"... Chúng ta đi

nhé?" Chỉ Hạnh nhón chân hôn hắn, "Ta còn chưa từng xem chọi gà

đâu." Nàng cười đến có chút giảo hoạt, "Thuận tiện còn có thể khiến

hoàng hậu thêm ngột ngạt. Thái hậu cũng chưa uy phong như vậy đâu, dám bảo

người tát đại thần triều đình.”

Mặc dù có chút không phúc

hậu... Nhưng Tam Lang nở nụ cười."Chọi gà môn đạo rất nhiều, chúng ta đi

xem một, ta sẽ nói tỉ mỉ cho nàng nghe.”