Chương 35

Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa

góc Tu Thân Uyển ồn ào vây quanh, người xem náo nhiệt thật sự là một vòng lại

một vòng, đá ven đường sớm đã bị dọn sạch, người người rục rịch.

Nói đến kinh thành Đại Yến,

thứ gì khác không có, người thích xem náo nhiệt là nhiều nhất, cũng giống như

thích xem mất đầu vậy. Con trai trưởng bị đá khỏi gia phả, đó là đại nghịch bất

đạo tới cực điểm, tội ác tày trời mới có thể xử trí như vậy, ai cũng có thể ném

đá. Trước kia có kẻ thực sự làm nhiều việc xấu bị trừ gia phả, ra cửa đã bị ném

đá chết, quan phủ cũng không truy cứu... Truy cứu thế nào đây? Thật sự là quá

nhiều người ném.

Tội danh của Phùng tri huyện

lang quá phức tạp quá dài, dân chúng phố phường xem không hiểu. Bất quá đến xem

náo nhiệt ném vài cục đá góp vui vẫn là có thể.

Trời tuy rằng âm u, sáng sớm

mùa thu thật sự rất lạnh, nhưng vẫn không trấn áp được người nhiệt tình xem náo

nhiệt.

Nhìn đến cửa góc mở, mỗi

người đều hưng phấn. Nhưng tảng đá vừa mới giơ lên... Trợn tròn mắt.

Một chiếc xe bò chở hai cái

quan tài, chầm chậm đi ra. Đi phía sau là tiểu nương tử cưỡi lừa, một thân đồ

tang, mặt tái nhợt, mí mắt sưng húp, phân phó hạ nhân, "Tránh xa một chút,

cẩn thận đá quăng trúng các ngươi.”

Gió thu gào thét, bầu trời âm

u trầm thấp, đi theo phía sau hai cỗ quan tài, là tiểu nương tử cưỡi lừa một

thân đồ tang. Cuối cùng là một hàng nô bộc mặc tang phục đi theo xe bò, từng

cái rương hòm đều buộc đay. Không khí kia... không giống trừ tộc ra phủ, mà là

đưa tang.

Có người thu không lại được

mấy tảng đá mới quăng... liền không dám quăng nữa. Người ta một bộ đưa tang như

vậy... Không biết xấu hổ ném đá cũng sợ chọc xui

Kết quả một tiếng "chậm

đã!" sắc bén vang lên, đem không khí vốn thê lương sởn ốc một lần nữa hâm

nóng. Một cái kiệu nhỏ chạy như bay vượt qua, Phùng gia nhị nãi nãi chui khỏi

kiệu, quát chặn đường.

Nhị nãi nãi trở về càng nghĩ

càng tức, càng lúc càng bực bội, cả đêm chưa được ngủ ngon. Liền như vậy thả ả

đi? Rất không cam tâm! Buổi sáng nha đầu theo dõi chạy tới nói bọn họ tính

khiêng quan tài đi, lúc này mới linh cơ vừa động.

Ai nha! Có thể đã bị lừa rồi!

Vạn nhất bọn họ đem tài sản không ai biết giấu trong quan tài mang đi thì sao

đây? Tìm ra trước mặt đám đông, có thể nhục nhã nữ nhân kia một chút, hơn nữa ả

là trộm... Xem ả không bị ném đá chết mới là lạ.

Nếu tìm không ra... nàng cũng

đã chuẩn bị tốt "của trộm cướp". Tóm lại, chính là không thể để con

hồ ly tinh kia yên ổn!

Nàng cảm thấy đây thật sự là

kế hay, vì thế vội vàng lên kiệu nhỏ, chạy tới ngăn người.

Chỉ Hạnh mặt tái nhợt, lung

lay sắp đổ, điềm đạm đáng thương hỏi, "Phùng nhị nãi nãi, đồ cưới của ta

ngươi đã kiểm tra ba lần, ngay cả hạ nhân cũng kiểm lại kiểm... Xét nhà cũng

không đến mức như vậy, rốt cuộc còn muốn gì?”

A nha, đây... đây cũng quá

rồi? Nhà chồng hỏi đến đồ cưới, là hành vi phi thường thất lễ. Huống chi là

trục lý (chị em dâu), vậy càng quá đáng. Sao ngươi không cho người ta xem đồ

cưới của ngươi

Nhị nãi nãi bị nàng chặn

họng, vẻ mặt đỏ bừng, "Ngươi, ngươi nói bậy! Ta rõ ràng chỉ kiểm có một

lần!”

Thật đúng là kiểm! Trời ạ,

Phùng gia này một chút mặt mũi cũng không cho? Không cho người ta sống sao?

Nha đầu bên người liều mạng

kéo nàng, mất mặt chết người. Càn quấy cái gì, vị nãi nãi này thật không bớt

phiền.

Sao lại để cho ả tránh được,

Phùng nhị nãi nãi khí thế bức người, "Bớt nói nhảm. Vốn sẽ không cho ngươi

mang đi thứ gì của Phùng gia... cho dù là một cây kim! Hôm qua ta đã quên xem quan

tài, không chừng ngươi còn ám độ trần thương đâu!”

Chỉ Hạnh lắc lư, cố sức xuống

lừa, "... Thì xem đi.”

Phùng nhị nãi nãi rất đắc ý,

nhanh chóng nháy mắt bảo ma ma tiến lên, vài gã sai vặt vừa nhấc nắp quan... Ma

ma kia lại kêu một tiếng, cùng đám sai vặt té lăn xuống xe bò.

Trong quan tài tràn đầy, tay

không chen lọt. Đều là màn hiếu (màn treo trước linh cửu) áo liệm hương nến

tiền giấy. Chỉ Hạnh từ từ bò lên xe bò, “Nhị nãi nãi, ngươi tự mình đến lục đi.

Cái này, là của phu quân ta. Cái kia, là của ta...”

"Phi phi phi phi, xui

thực xui, mau cút!" Phùng nhị nãi nãi cũng bị sợ tới mức mơ hồ, sáng tinh

mơ liền nhìn đến những thứ này sao không xui a? Nàng hoàn toàn quên sạch tính

toán của mình, chui vào kiệu, nhanh trốn vào trong, đóng cửa góc.

Mở quan tài ra, màn hiếu bị

thổi vang lên phần phật, bay ra mấy tờ giấy tiền. Chỉ Hạnh không cho người

giúp, tự mình cố gắng, từ từ đóng quan tài lại. Nước mắt một chuỗi dài lăn

xuống. Lại từ từ xuống xe bò, tập tễnh cưỡi lên lừa, thẳng lưng, bả vai run

run, lại không khóc thành tiếng, so với gào khóc còn làm cho người ta chua xót

hơn.

Cát Tường khóc, "Cô

nương... Quan tài cũng hư rồi... bằng không đập luôn đi?”

"Không, không cần để

ý..." Chỉ Hạnh nhịn lệ, "Dù sao cũng phải đốt sạch sẽ...”

Kết quả một tiểu hài tử cao

hứng phấn chấn ném đá nàng, kết quả bị mẫu thân nó vỗ hai cái, tiểu hài tử oa

oa khóc lớn, Chỉ Hạnh che miệng, khóc thở không nổi, phía sau nô bộc theo sát,

đi theo khóc hu hu.

Người mà, luôn có lương tâm.

Xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, đây rõ ràng là bị bắt nạt muốn chết, khẳng

định trong đó còn có cái gì. Aiz, Phùng tri huyện lang này thật sự chết chắc

rồi, quan tài cũng đã chuẩn bị, còn đến hai cái! Ngay cả quan tài cũng bị người

ta kiểm tra... Thói đời này a...

Trận náo nhiệt này thật sự là

khúc chiết ly kỳ, làm cho người ta nhìn không chuyển mắt vỗ án cảm thán. Người

ta đã khóc tang, còn ném đá?

Kết quả người xem náo nhiệt

càng ngày càng nhiều, thở dài lắc đầu khe khẽ nói nhỏ, nhưng không có ai ném

đá. Một đường từ thành Đông khóc đến thành Tây, khó được tiểu nương tử này miễn

cưỡng im tiếng, chỉ run run, nhìn càng đáng thương a.

Hàng xóm ngược lại đen mặt.

Cô là chuyển nhà sao? Hay là khóc tang? Một đường khóc lớn là thế nào? Muốn đi

lý luận..., người xem náo nhiệt sao lại nhiều như vậy a! ? Mới hỏi một tiếng đã

bị vô số người trừng, này, này... không thể trêu vào, chọc không được, ta đóng

cửa có thể chứ?

Chỉ Hạnh cũng khóc mệt mỏi,

run run đi vào nhà mới. Đây là đồ cưới nương nàng lưu lại, viện có hai phòng

nhỏ một phòng lớn, một loạt sương phòng. Vốn là cho cử nhân vào kinh thi thuê,

nhưng Tam Lang vừa hạ ngục, nàng liền sai người đến xử lý. Sang năm mới thi

tiến sĩ, ở nơi này cũng chỉ chiếm hai cái sương phòng. Khách khí trả tiền thuê

nhà trợ cấp chút bạc là được.

Tuy nhỏ chút, cũng chỉ mười

mấy người thôi, ở vừa đủ.

Nàng không muốn ra đi bị ném

đá mất mặt, cho nên dứt khoát diễn tuồng này. Kỳ thật nhị nãi nãi nghĩ không

sai, vàng bạc châu báu hoàng đế thưởng ở ngay trong quan tài. Nhưng ngay cả kẻ

ngốc cũng nghĩ ra được, nàng còn không có ứng đối trước vậy mới gọi là không

bình thường. Dù sao hoàng đế thưởng đều là đồ trang sức linh tinh, tinh xảo đẹp

đẽ quý giá là thật, nhưng có thể chiếm bao nhiêu chỗ? Thu lại chỉ vừa một hộp.

Vốn còn lo lắng mình khóc

không được... Không nghĩ tới nhị nãi nãi lại đuổi theo ra đến muốn kiểm tra,

ngu muốn chết, hại nàng thiếu chút nữa cười ra tiếng. Chỉ là Tam Lang bị nhốt

hơn một tháng, còn không có tin tức. Nàng biết các đại lao bên ngoài, khó phòng

chư tướng bách quan, cho nên hoàng đế đem hắn nhốt trong ngự lao... nhưng bên

trong còn có thái hậu a! Ai biết lão tặc bà già mà không chết kia sẽ đối đãi

Tam Lang của nàng như thế nào... Nghĩ đến đây liền tâm như đao cát, khóc hoàn

toàn không có vấn đề.

Về lý trí, nàng hiểu

được, đây là Tam Lang cùng cẩu hoàng đế kia liên thủ diễn. Nếu không sao tin

tức của Đại Lý Tự cùng hoàng cung lại truyền ra ngoài? Nàng phái người tra qua,

kết quả ngọn nguồn làm cho người ta thực há hốc mồm, chỉ biết là đến từ phố

phường mà không phải quan gia.

Nếu ta là cẩu hoàng đế. Vậy..

Chỉ Hạnh từng cẩn thận nghĩ, đột nhiên nhớ tới... đám lưu manh vô lại Thuận

vương gia thu phục đâu? Là ta sẽ không cho vào cung, đám không có quy củ này

chỉ biết gây chuyện. Là ta liền cho tản vào phố phường kinh thành... Làm tai

mắt.

Cho nên chỉ là hữu kinh vô

hiểm (có sợ hãi nhưng không nguy

hiểm), chỉ

là muốn hợp lý hợp pháp cùng Phùng gia đoạn tuyệt quan hệ.

Nhưng về tình cảm, nàng vẫn

rất bàng hoàng sợ hãi. Tổng sợ sẽ có vạn nhất, luôn lo lắng cho Tam Lang của

nàng. Cho nên mới một đường khóc, khóc đến bây giờ, mềm người từ trên lừa trượt

xuống.

"Nương tử ngươi giúp

ngươi khóc tang kìa. Quan tài cũng nâng ra dạo phố." Hoàng thượng mặc một

thân y phục ám vệ, thở dài , "Rất biết giả vờ... Này, ngươi còn được chứ?”

Tam Lang tóc tai bù xù có

chút bẩn cười cười, lại có vẻ sáng lạn. Tuy rằng vết dây thừng trên cổ hắn thật

rõ ràng, sưng đỏ. "Tạ hoàng thượng quan tâm, tội thần không sao." Hắn

đang cầm ống trúc uống nước, nhã nhặn xé bánh bao ăn.

"Mắt thấy không sai, còn

thiếu chút nữa đã mất mạng, đã mấy lần rồi lẩm bẩm, "Thái hậu không có gì

bất ngờ, hoàng hậu cũng xen tay vào? Liền vội vã bức bách trừ khử người bên

cạnh ta như vậy?”

Tam Lang không lên tiếng, chỉ

vừa ăn vừa nghe hoàng thượng oán giận. Ở ngự lao, thiếu chút nữa bị đói chết

độc chết, còn suýt nữa bị siết chết. Không nghĩ tới thái hậu hoàng hậu bàn tay

dài như vậy, hoàng quý phi cũng đến góp một tay, quá náo nhiệt.

"Sắp kết thúc rồi, ngươi

còn chịu được chứ?" Hoàng thượng có chút không nắm chắc hỏi, "Thật

không cần ta đuổi bọn họ?“

"Hoàng thượng, tội thần

chịu được." Tam Lang thực kiên định nói, "Xin hoàng thượng giúp đỡ

nhiều...”

"Biết." Hoàng

thượng không kiên nhẫn xua tay, "Chịu đựng a. Ngươi với lão bà ngươi đều

bán cho ta, nhất định không được chết. Người chết sẽ không làm việc được... hơn

một tháng nay ta siêu nhàm chán ngươi biết không. Ta đã bố trí tỉ mỉ như vậy,

những người đó còn có thể chen vào! Ta thấy bọn họ không cần chen, ai thích làm

hoàng đế thì làm đi!”

Than thở trong chốc lát, hắn

như thường lệ ai oán, "Thật muốn về Nam Đô a...”

Hoàng đế đi rồi. Lại phải

căng thẳng tinh thần.

Hạnh Nhi đang làm gì? Nhất

định rất lo lắng đi? Nhưng đừng khóc quá nhiều... rất có hại cho cơ thể.

Rất nhanh ta sẽ trở lại, chờ

ta. Hắn không tiếng động nói.

Hoàn hoàn chỉnh chỉnh, trở

lại bên cạnh nàng. Nàng sẽ không bao giờ phải sợ hãi nữa... Rất nhanh.

Hắn mỉm cười, tuy rằng tóc

tai bù xù mặt mày đầy bụi, lại vẫn như hoa lan hun người, xinh đẹp ấm áp như

gió xuân.