Chương 22

Thân là tri huyện lang hoàng

thượng "sủng ái" nhất, điều tra bí sự hoàng thất cũng không khó khăn.

Cẩn thận kiểm tra... Quả thế.

Mấy bản chép tay của Phó thị

trong cung rất ít, còn có văn tự kỳ quái tra cũng tra không ra...

Đó không phải văn tự, là ngắt

câu đặc hữu. Nương tử nhà hắn... quả nhiên là hậu nhân của Phó thị.

Tuy nói bản thực giấu ở bài

vị thái tổ hoàng đế, nhưng trong cung vẫn có lưu bản sao chép. "Cả đời cả

kiếp chỉ hai người?" Cái "?" kia, là phẫn nộ nghi ngờ cùng chất

v

Thì ra đây là tâm tình chân

chính của Phó thị, không phải đồng ý hứa hẹn này nọ như hậu nhân phỏng đoán.

"Sao đột nhiên lại xem

cái này?" Hoàng thượng không biết vào từ lúc nào, ngạc nhiên đi lên xem,

thuận tay sờ soạng khuôn mặt hắn.

"Bẩm hoàng thượng, đột

nhiên nghĩ đến bản chép tay của Phó thị dường như có một số chỗ có thể giải

thích, thuận tay lật xem." Hắn mặt không đổi sắc, như trước hờ hững rút

khăn ra lau.

Hoàng thượng bực bội cầm lấy

bản sao chép kia, xem hồi lâu, thở dài thật sâu. "Ta đoán câu này, đại

khái là mắng chửi thái tổ hoàng đế đi. Lại nói tiếp, tổ tông Uy hoàng đế kia

của ta chính là kẻ ngốc. Phải biết ngàn quân dễ kiếm một tướng khó cầu a! Hồng nhan

tri kỷ có thể giúp đánh hạ giang sơn như vậy, ra được cung điện, vào được trong

lòng. Ta cầu còn cầu không được, Uy hoàng đế lại ngốc muốn chết... chỉ cần ông

ấy kiên trì một chút, lập Phó thị làm cô hậu (chỉ duy nhất một hoàng hậu, không

có phi tần nào khác)... con cháu không hay ho như ta này cũng sẽ không quá

thống khổ như vậy, bị nữ nhân hậu cung hại phiền muốn chết.”

Tam Lang nhíu mi, "Hoàng

thượng nói cẩn thận.”

"Cẩn thận bà ngoại ngươi!" Hoàng thượng tức

tối bất bình, "Ta chỉ có một nơi nhỏ bé thế này! Còn không cho ta thở? Tam

Lang ta khổ a! Ngươi cho rằng ta không muốn cùng lão bà sống thật tốt sao? Ta

muốn, rất muốn a! Ta cũng mong có người biết lãnh nóng, ít nhất có người theo

giúp ta chịu khổ a! Bằng không sao ta lại để hoàng hậu sinh con? Nhưng đó chỉ

là ‘hoàng hậu’, không phải lão bà của ta! Ngoại trừ tính kế cùng tính kế, cái

gì cũng không có... Ngươi nói những ngày tháng thế này làm sao sống qua? Con

ruột của ta cũng không thể ôm đến chơi đùa... Ta khổ a!”

Hắn uể oải nằm úp sấp trên

bàn, "Thật muốn về Nam Đô... Đây tính là chuyện gì? Đuổi ta đi, dọn đường

cho tứ ca... Tứ ca chết, gọi ta trở về liền về? Ta con bà nó chỉ là một con chó

hoàng thất nuôi!”

Tam Lang im lặng không nói

gì. Trước kia hắn đều hờ hững nghe, khi đó hắn cảm thấy sống không gì lưu

luyến, đối với việc gì cũng không có hứng thú, chỉ là chết lặng mà chấp hành

nghĩa vụ phải làm theo lý trí. Hiện tại, lại rất có cảm xúc.

Trước kia khi hoàng thượng

uống rượu từng nói, ngày bé hắn xác thực rất bướng bỉnh. Nhưng sự kiện

"làm tổn thương quốc tỷ" khiến tiên hoàng tức giận, đuổi hắn đi Nam

Đô, thẳng đến khi hắn bị lôi lên hoàng vị đăng cơ, mới lần đầu tiên nhìn thấy

ngọc tỷ bị đυ.ng một góc.

Thái hậu thật tình yêu thương

trông mong, là tứ hoàng tử con lớn của mình, mà không phải thập hoàng tử hại bà

khó sinh này.

Đứa nhỏ tám tuổi kia, là ôm

cái dạng tâm tình gì ra đi? Nghe nói hắn đến Nam Đô liền bệnh liệt giường một

năm... Là bị bệnh thật sao? Ngọc tỷ thứ quan trọng như vậy, cất rất kỹ, một đứa

nhỏ làm sao mà biết ở đâu?

Khó trách hoàng thượng nói

mình rất giống hắn. Khó trách hoàng thượng lại có hứng thú chỉnh Phùng gia như

vậy. Khó trách hoàng thượng sẽ phiền muộn như vậy nói, "Ta chỉ hy vọng có

người nhìn thấy ta, mà không phải nhìn thấy hoàng thượngTriệu công công gấp đến

độ xoay quanh, nhìn hắn, ánh mắt lộ ra cầu xin. Triệu công công tham tài, có

chút tật xấu. Nhưng Tam Lang đối với ông ta hết sức kính trọng. Triệu công công

là người duy nhất thật lòng quan tâm hoàng đế, thái hậu lúc ấy vẫn còn là hoàng

hậu muốn đem Triệu công công cho tứ hoàng tử dùng, ông lại dập đầu cầu xin muốn

đi theo thập hoàng tử bị vứt bỏ.

Chỉ bởi vì thập hoàng tử là

ông chăm sóc đến lớn, đứa nhỏ bướng bỉnh kia khiến ông chịu không ít đau khổ,

nhưng đứa nhỏ này lại coi ông là người. Ông là hoạn quan, đồ bỏ đi. Ông cũng

không dám coi hoàng tử như con mình... Nhưng có khổ sở gì, ông đều nguyện ý

thay đứa nhỏ kia chịu trước.

Một người trung tâm như vậy,

rất đáng kính trọng.

Tam Lang yên lặng rót trà cho

hoàng thượng, mở miệng nói, "Kỳ thật, có người chỉ nhìn thấy ngài mà không

nhìn thấy hoàng thượng...”

"Câm miệng." Hoàng

thượng ngẩng đầu trừng hắn, "Ta nói đám người các ngươi nghĩ gì vậy? Một

đứa nhỏ như hắn biết cái gì!? Mau đuổi hắn khỏi ám vệ doanh đi! Sau đó, đưa đến

Nam Đô là được rồi! Đặt mua chút sản nghiệp, nhanh nhanh bảo hắn cưới lão bà ôm

đứa nhỏ... Mười lăm tuổi cũng kém không nhiều lắm, đi đi đi...”

"Khởi bẩm hoàng thượng,

lúc trước là chính miệng ngài nói cho Tử Hệ tự quyết định tương lại." Tam

Lang thản nhiên nói.

Hoàng thượng đầu tiên là

giương mắt rụt lưỡi, sau đó thẹn quá thành giận, vỗ mạnh ngự án, "Không có

chuyện gì làm phải không? Tấu chương đâu?

"Hoàng thượng, hôm nay

chuyện ít, ngài đã phê xong." Tam Lang vẫn thản nhiên.

Hoàng thượng càng buồn bực xấu

hổ, nắm cổ áo Tam Lang, kéo đi luyện võ trường đánh một trận.

Tam Lang là số ít người thật

sự dám đánh ngã hoàng đế, đương nhiên cũng bị hoàng đế đánh không nhẹ. Bất quá

đều thực tự giác không đánh mặt, đánh mặt rất phiền phức, chút chừng mực ấy vẫn

phải có.

Hoàng thượng tài nghệ không

bằng Tam Lang, nhưng đánh nhau lại rất ngang tay. Đánh đến cao hứng, hoàng đế

trên cơ bản coi như lạc quan này quay đầu liền quên buồn bực, thậm chí cũng

không cản trở ngày nghỉ của tri huyện lang, cho hắn đi trước, hưng trí bừng

bừng kêu ám vệ khác cùng hắn tiếp tục luyện thân thủ.

Ngày đó về nhà, làm sao giấu

được Chỉ Hạnh, đau lòng đánh thẳng tới, vừa chuẩn bị thuốc tắm, vừa thấp giọng

mắng, "Mộ Dung gia đúng là không có thứ tốt.”

"Tập luyện mà thôi, vị

đó bầm tím cũng không ít hơn ta." Tam Lang trong lòng cười thầm,

"Ngày mai ta được nghỉ... Hạnh Nhi, kế ngoại tổ giúp chúng ta thật nhiều,

đi thăm ông ấy được không?”

Chỉ Hạnh kinh ngạc. Chuyện

giao tiếp qua lại này... trên cơ bản không có liên quan gì đến Tam Lang. Không

còn cách nào, tuy nói Tam Lang thân là cận thần của hoàng đế, người muốn nịnh

bợ rất nhiều. Nhưng vì chưa phân gia, nên thiệp mời chỉ có thể đưa đến Phùng

phủ. Phùng lão gia còn muốn trở lại làm quan, Phùng phu nhân cũng không muốn

rời khỏi vòng luẩn quẩn giữa các phu nhân nhà quan. Mặc kệ thiệp mời gì, cũng

không có khả năng rơi xuống trên tay đôi vợ chồng nhỏ

Mời là Phùng tri huyện lang,

đến lại là Phùng lão gia hoặc Phùng phu nhân, chuyện nhà bọn họ, cả kinh thành

đều biết. Đừng nói có thể chiếm được thứ gì tốt, còn sợ vỗ mông ngựa nhầm chỗ.

Lễ phép xã giao có, thật tình kết giao liền không. Đây cũng là một khối tâm

bệnh của Phùng lão gia Phùng phu nhân, càng thêm ghét hận đứa con bất hiếu này.

Tam Lang cũng ít khi ra khỏi

nhà, vì sao đột nhiên muốn đi bái kiến kế ngoại tổ mà nàng cũng không quá thân?

Bất quá xác thực làm phiền

người ta không ít, đi thăm hỏi cũng là lẽ thường.

"Ta đi sai người đưa

thϊếp." Chỉ Hạnh gật đầu.

"Không, để ta tự tay

viết thiệp." Tam Lang thận trọng đến kì lạ, "Dù sao còn đang nấu nước

nóng, ta viết trước, lát nữa sai người đi đưa.”

Chỉ Hạnh giúp đỡ mài mực, suy

nghĩ trong chốc lát, "Vị đó... năm sáu năm rồi, còn chưa có căn cơ gì

sao?”

Tam Lang nhíu mày, hậu nhân

Phó thị nhanh nhạy như thế... Chẳng trách năm đó Uy hoàng đế sai mất Phó thị

hối tiếc cả đời. "Hiện tại không phải giúp hắn tạo căn cơ sao? Vị đó sống

được lâu dài vui vẻ, chúng ta mới có thể thuận thuận lợi lợi.”

Thiên hạ cũng không phải là

chỉ có sĩ phu mà thôi.