Lúc quay về nhà ráng chiều đã
đầy trời, hai tùy tùng Lý Đại cùng Ngô Ngân cưỡi ngựa, đi theo hai bên ngựa
hắn, thấp giọng nói một ít tin tức nghe được trong lúc chờ ngoài cửa cung, cùng
tùy tùng các quan khác nói chuyện phiếm.
Tuy rằng vẻ mặt mỏi mệt, Tam
Lang vẫn vừa lòng gật gật đầu. Gia phó của thương gia quy củ thiếu chút, nhưng
khéo léo, biết ăn nói. Hạnh Nhi mắt nhìn người cũng rất tốt, liền chọn hai
người thông minh lại biết nhìn sắc mặt có thể nắm bắt trọng điểm này.
Đừng nói đến những tin tức
này có quan trọng hay không, vào thời điểm mấu chốt, hắn và hoàng thượng mới
không đến mức lúng túng, có thể có chuẩn bị trước.
Khó được là, không sợ hắn,
trong kính cẩn mang theo chút nhiệt tình.
Hắn không biết là, Lý Đại
cùng Ngô Ngân lúc trước bị chọn đến đã nơm nớp lo sợ... Bọn họ trước kia là tùy
tùng được bồi dưỡng, trong tay có chút võ nghệ, đi theo Chu lão gia chạy ngược
chạy xuôi. Chu lão gia gia tài bạc triệu, ở ngoài mặt có vẻ rất uy phong, chỉ
người bên cạnh mới biết có bao nhiêu khó khăn gian khổ.
Hai người này từ nhỏ liền
nhìn thấy Chu lão gia khom lưng cúi đầu với quan gia, ngay cả quản gia của nhà
quan cũng có thể hếch mũi lên trời vươn tay lấy tiền của lão gia, lão gia cố
gắng kiếm tiền, còn phải hiếu kính khắp nơi mới có thể dừng chân ở kinh
thành... Dựa vào cái gì lão gia vất vả kiếm tiền dâng cho người ta còn bị quan
lại bọn họ khinh bỉ a?
Hai người họ đối với người
nhà quan mang chút e ngại, cùng một loại chán ghét của dân chúng bình thường.
Làm nô tài người, cũng không
phải bọn họ nói không cần là được. Chu lão gia nói để bọn họ có tiền đồ, nhưng
bọn họ không thấy có tiền đồ chỗ nào, ngược lại càng thấp thỏm không yên.
Dù sao trước kia cũng căm tức
nhà quan quá nhiều.
Nhưng theo một thời gian, lại
cảm thấy ngoài ý muốn. Bọn họ có bản lĩnh chịu đựng đám tùy tùng ngạo mạn lôi
kéo, ở cùng đám gia phó nhà quan kiêu căng vô cùng tốt. Nhưng gia bộc nhà người
khác thì khoe lão gia nhà mình thu được bao nhiêu hiếu kính, kiếm chác được bao
nhiêu, ở trước mặt hoàng thượng có thể diện nhiều thế nào thế nào...
Còn cô gia nhà bọn họ, là
thanh quan, thanh liêm cực kỳ. Người trong nhà không muốn gặp, vẻ mặt luôn lạnh
lùng, lại đối với nô phó rất tốt, tiền tiêu vặt hàng tháng không thiếu, tam
tiết (hình như là tết Nguyên Đán,
tết Đoan Ngọ, tết Trung Thu thì phải) có thưởng, là đồ tốt, ăn uống chỉ kém hơn chủ
tử một chút. Có bệnh hoạn gì, cô nương còn tự mình đến khám, cho mấy thang
thuốc là khỏi, không cần tự mua thuốc, cũng không trừ tiền tiêu vặt khi sinh
bệnh. Chỉ cần giữ tốt gia quy, sẽ không sợ tự dưng bị ăn roi.
Đám gia phó nhà quan này có
khi sẽ nịnh bợ bọn họ, hiếu kính... Dù sao cô gia cũng là cận thần của hoàng
đế. Nhưng chỉ cần cho cô gia hoặc cô nương biết, nói rõ, tiền này liền thuộc về
bọn họ, chỉ dặn dò miệng phải nghiêm một chút.
Cô gia lạnh lùng, nhưng không
làm khó người khác. Lúc đầu bọn họ theo thói quen tính nói chút nhàn thoại nghe
được, chờ nhìn lại thấy không phải là Chu lão gia, vừa xấu hổ lại sợ hãi đòi
mạng. Cô gia chỉ gật gật đầu với bọn họ, không nói gì, để bọn họ tiếp tục nói.
Lòng trung thành dùng tiền
mua, lòng trung thành bản tử đánh ra, thẳng thắn mà nói đó chỉ là nhất thời,
lúc nào cũng có thể tan rã. Chỉ có loại chủ tử đáng giá được coi trọng, quan
tâm người làm, mới có thể có được lòng trung thành thật sự.
Lý Đại cùng Ngô Ngân là gia
bộc của thương nhân giảo hoạt giỏi nhìn sắc mặt như vậy, thật là triệt để chịu
phục, nhận chủ. Bọn họ tuy rằng đến từ nhà thương nhân, nhưng tuyệt đối không
phải ngu ngốc. Những lời đồn đãi nhàm chán đó làm sao có khả năng? Nhìn cô gia
mệt đến thế, nếu chỉ cần tâng bốc hoàng thượng ăn chơi phóng túng, sao có thể
mệt thành như vậy? Càng có thể khiến cô gia nghe nghiêm túc, chắc chắn là
chuyện đứng đắn, vẻ mặt kia, giống hệt như khi Chu lão gia chuẩn bị gật đầu ký
một vụ làm ăn lớn.
Cho nên bọn họ thật cẩn thận
che chở chủ tử mỏi mệt từ trong ra ngoài, không cho người ngựa đông đúc trên
đường đυ.ng phải hắn.
Tam Lang làm sao biết được
hai tùy tùng này chịu chết vì hắn, đáy lòng còn đang tính toán mấy chuyện không
dễ làm trong triều. Khó làm nhất, chính là ngoại thích bên nhà thái hậu.
Thẳng thắn mà nói, Chính Đức
đế hai mươi tuổi đăng cơ, trong tay ngoại trừ một đám ẩn vệ, thế lực rời rạc
trong dân gian vốn là lưu manh vô lại, trong triều cơ hồ không có căn cơ.
Nhưng mềm sợ cứng, cứng sợ
ngang. Chính Đức đế chẳng những ngang, còn là người tùy thời phủi tay mặc kệ.
Cái gọi là vô dục tắc cương (không
có ham muốn mới bền lâu),
hoàng thượng người ta không muốn chơi trò đế vương tâm thuật, cũng không muốn
làm hoàng đế a. Thái hậu cũng không làm gì được hắn... Đã hai mươi tuổi, cho dù
bà muốn buông rèm chấp chính cũng không có mặt mũi nào buông a! Cũng không thể
lấy hiếu bức hoàng đế, đứa con hoàng đế tám tuổi rời kinh, cơ hồ là người xa lạ
này liền dám không thèm lâm triều, quốc sự không để ý, dứt khoát đến cung bà
bưng trà đưa nước, đấm chân bóp vai, hiếu" khiến bà nghẹn điên.
Nhưng trong lòng Tam Lang cùng
hoàng đế đều biết rõ, đây cũng chỉ là kế giả ngây giả dại tạm thời. Hiện tại
hoàng hậu có con trai, chỉ là còn trong tã lót, nuôi lớn được không còn chưa
biết. Thái hậu mới miễn cưỡng nhịn, lại ra sức nâng đỡ ngoại thích.
Làm thái hoàng thái hậu có thực
quyền, có thể buông rèm chấp chính, so với làm thái hậu cùng con hoàng đế nội
bộ lục đυ.c thoải mái hơn nhiều.
Hổ độc không ăn thịt con
những lời này, không thích hợp cho
Quan thất phẩm kỳ thật không
có tư cách lên triều, hắn sở dĩ sáng sớm đã vào cung, thật ra phần lớn thời
gian là ở luyện võ trường trong không phạm vi ngự thư phòng cùng ẩn vệ luận
bàn, sửa sang lại tình báo mà ẩn vệ điều tra được. Chính là làm tai mắt cho
hoàng đế... Ở thời điểm cần thiết sẽ làm đao hoặc thuẫn phòng thân.
Phùng phủ ở trước mắt. Thoạt
nhìn tráng lệ, tỏ rõ khí phách đại thế gia. Ở trong mắt hắn, lại giống mãnh thú
đang âm trầm ẩn nấp, chọn người mà cắn.
Men theo tường vây yên tĩnh,
đi vào cửa góc Tu Thân Uyển.
Người sai vặt ngồi trông cửa
nhảy lên, vẻ mặt tươi cười qua dẫn ngựa, gã sai vặt vội vàng chạy đến cửa viện
thông báo. Tâm tình vốn trầm thấp dần dần dịu đi, có vài phần chờ mong... Nhìn
thấy Chỉ Hạnh phủi bột mì trên quần áo, ánh mắt tỏa sáng chào đón, thỏa mãn.
"Không phải nói không
cho nàng xuống bếp sao?" Nắm lấy đôi tay vừa có vết kim lại có một lớp
chai mỏng, hắn nhẹ giọng trách
"Chỉ hầm canh thôi, xem
bọn họ làm thịt viên hoa đào rất thú vị, thuận tay chơi thôi." Nàng lơ
đễnh, "Mệt mỏi đi? Trước đổi quần áo nghỉ ngơi một chút...”
"Ừ, nàng đến." Hắn
tiến đến bên tai Chỉ Hạnh nói nhỏ. Gả cho hắn lâu như vậy, vẫn đỏ mặt nhanh như
vậy.
Từ trên xuống dưới bận rộn
không ngừng, nhìn thấy hắn đều lớn tiếng kêu "cô gia". Mặc dù có chút
khϊếp sợ nhưng tôn kính, không có hèn mọn, không có khinh thị.
Trước kia Chỉ Hạnh muốn bọn
họ sửa miệng, là Tam Lang không cho.
Hắn ở nhà không nhiều lắm,
kêu cô nương có vẻ thân hơn. Mà hắn, cũng thấy làm cô gia so với làm Phùng gia
tam gia tốt hơn nhiều.
Tuy rằng tâm lực mệt mỏi quá
độ đến mặt không chút biểu tình, đồng tử u ám, nhưng ngực lại ấm.
Hạnh Nhi kiều nhỏ xoay quanh
hắn, thay quần áo lau mặt, tâm dần dần trầm tĩnh xuống. Đem rất nhiều chuyện
phiền lòng quăng ra sau đầu.
Nô bộc có chút vụng về, bày
cơm đinh đinh đang đang, tiếng mắng chửi người của Cát Tường rất thấp, Như Ý
cao hơn. Vì công việc, nơi ở của hạ nhân cách bọn họ khá gần, có thể nghe được
tiếng cười, tiểu hài tử khóc nháo, nói chuyện, còn có người vui vẻ cao giọng
hát.
Kỳ thật nghe không rõ lắm, mơ
mơ hồ hồ. Nhưng những thanh âm đầy sinh khí này, khiến hắn cảm thấy, đây mới là
nhà.
Hắn ngã vào lòng Chỉ Hạnh, cọ
cọ. Chỉ Hạnh thầm mắng mình đã gả bao lâu rồi vậy mà còn đỏ mặt, lại cảm thấy
hắn mệt mỏi thật đáng thương, nhẹ nhàng giúp hắn đấm gáy, cẩn thận xoa bóp
huyệt đạo
"Rất phí sức." Chỉ
Hạnh lẩm bẩm.
"Vì hai chúng ta, có phí
sức hơn nữa cũng đáng." Hắn lười biếng nói, lại cọ cọ vào lòng Chỉ Hạnh.
Nàng thích sạch sẽ, ngay cả son bột nước cũng không thích dùng. Nhưng trên áo
có mùi hoa đào nhàn nhạt... Nói không chừng thịt viên hoa đào hôm nay là chính
nàng lên cây hái hoa.
Sau lại Cát Tường đến gõ cửa,
nói canh hầm xong rồi. Tam Lang mới miễn cưỡng đứng dậy, Chỉ Hạnh uống thử
trước, mới từng muỗng từng muỗng chậm rãi đút hắn.
Nương tử biết y, hắn cũng
không thấy lạ. Hạnh Nhi nhắc tới vong mẫu luôn sầu não hoài niệm, nàng rất hiếu
thảo. Xem sách y học vọng, văn, vấn, thiết (nhìn, nghe, hỏi, bốc thuốc)rất hợp lý. Hắn không quá
quan tâm tới đồ cưới của thê tử, cảm thấy không thích hợp để đại trượng phu
làm, Nhưng Hạnh Nhi có một phòng sách hồi môn, hắn từng nhìn qua, quả nhiên,
trong đó có mấy bản sách thuốc.
Tam Lang không phải quá thích
hương vị dược thiện. Nhưng hắn rất hưởng thụ cảm giác nương tử sủng nịch, tâm ý
trong mỗi một muỗng.
Nhìn Chỉ Hạnh chuyên tâm thổi
nguội muỗng canh, dung nhan ôn nhuận. Thật là kỳ quái, giống như thật lâu thật
lâu trước kia liền biết nàng, luôn chờ nàng đến. Rõ ràng thành thân còn chưa
đến nửa năm, lại cảm thấy đã ở cùng đến thiên trường địa cửu, lại giống như
chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Nàng cứ như thế mang theo
chút nghi hoặc lại khoan dung, sau đó đau lòng dịu dàng tiến vào lòng hắn ánh
mắt luôn trong sạch như vậy.
"... Gì vậy?" Chỉ
Hạnh bị nhìn đến ngượng, đẩy hắn một phen. Tật xấu này vẫn không sửa, luôn
thích nhìn chằm chằm người ta. Nàng thì thẹn thùng, nhưng nha đầu không cẩn
thận gặp được thường sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán gặp ác mộng.
"Nàng đói không? Không
đói chúng ta đi tản bộ chút đi." Hắn đứng dậy.
Cơ bắp đều cứng ngắc, rõ ràng
mệt vô cùng, còn tản bộ? Nhưng Chỉ Hạnh cũng không nói ra, "Không bằng
chàng xem sách trong hồi môn của ta đi. Có mấy bản sơn thủy ký sự, ta xem thấy
không tệ.”
Không phải không tệ mà thôi,
quả thực rất tốt... Mặc dù có chút không quen. Chỉ Hạnh nói từ đời tổ tiên bọn
họ truyền xuống chính là như vậy, mục lục đều có cách ngắt câu kì lạ.
Ngày đó cơm chiều ăn thật sự
thư thái, thịt viên hoa đào trong veo ngon miệng. Trời ấm, rảnh rỗi nằm trên
giường la hán, hắn đọc du ký, Chỉ Hạnh vừa làm nữ hồng vừa nghe, ánh trăng
chiếu tỏ nửa bên mặt nàng.
Lừa Chỉ Hạnh một cái hôn,
thật nhẹ nhàng, Tam Lang đóng quyển du ký lại.
Thì ra, kí hiệu "?"
khó hiểu kia, là ý nghi vấn. Khó trách...
Ta cũng đã vào lòng nàng rồi
đúng không? Không chútị như vậy. Nhưng hắn mới không nói cho người khác bí mật
nhỏ này, hoàng đế cũng đừng hòng biết.
Lúc hắn ôm Chỉ Hạnh vào trong
phòng, âm thầm mang theo bản du ký kia, nhét dưới gối đầu. Khi Chỉ Hạnh ôm cổ
hắn, hắn mơ mơ hồ hồ nghĩ. Phòng sách nhỏ kia tuy rằng có khóa, nhưng rất không
bền chắc. Phải làm lại cho cẩn thận hơn, cửa sổ cũng phải có móc khoá mới
được...
Hạnh Nhi là của ta. Ta muốn
nàng thanh thản ổn định, vô ưu vô lự. Hắn nghĩ. Giống như giấc mộng lớn nhất
của hắn... Thẳng đến tóc bạc phơ, cái chết cũng không thể chia cách bọn họ.