Đầu tháng năm, mùa hạ mới tới, gần đây thi thoảng lại có mưa.
Trên đường tới trường học, Dụ Sân dùng cặp sách che lêи đỉиɦ đầu, xe buýt đông nghịt người, người đi xuống đùn đẩy nhau, trong lúc không cẩn thận Dụ Sân bị đυ.ng một cái, cặp sách rơi xuống, đúng lúc rơi vào trong vũng nước.
Người kia vội vàng, đυ.ng phải người khác cũng không xin lỗi cứ thế bỏ đi.
Dụ Sân vội ngồi xổm xuống, muốn nhặt cặp sách lên.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, trên đỉnh đầu được một chiếc ô che khỏi bầu trời u ám, một cánh tay thon dài, nhận lấy cặp sách ướt sũng của cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn chàng trai kia một cái.
Dụ Sân cắn môi, vội vàng lùi ra sau: “Sao lại là anh?”
Nói tới cũng trùng hợp, chàng trai này tên là Bách Chính, là em họ của Mục Nguyên. Dụ Sân ở Tam trung thường xuyên nghe các bạn học bàn tán về chuyện của Bách Chính.
“Đại lão của Tam trung kia, thái tử nhà họ Bách, thời gian trước đánh tên Trương Khôn của Hoa Quang nhập viện luôn.”
“Tớ biết tớ biết nè, nghe nói nhà cậu ta rất có tiền, có lần tan học tớ về nhà, nhìn thấy đám người bọn họ đứng hút thuốc ở đường Thanh Thạch, những người xung quanh đều đi vòng qua.”
“Tớ nghe nói thái tử này thích Đinh Tử Nghiên, thật hay giả đấy?”
……
Liên quan tới tin đồn của chàng trai này, thực thực giả giả, chẳng có câu nào tốt đẹp. Dụ Sân vốn chẳng để bụng, nhưng hôm trước, Mục Nguyên đưa cô về nhà bị Bách Chính nhìn thấy.
Con phố trên đường Thanh Thạch, hoàng hôn đẹp mắt, không biết tại sao, hắn bỏ mặc đám anh em đi tới, nhìn thẳng vào cô, mãi lâu sau hắn cong môi lên:”Em xinh thật đấy.”
Đám Kiều Huy bọn họ ở phía sau huýt sáo lên, sắc mặt Mục Nguyên lạnh lẽo.
Dụ Sân tức giận lườm hắn một cái.
Bách Chính liếʍ môi, ngược lại cười cười.
Đã qua vài hôm, Dụ Sân bắt gặp Bách Chính và Đinh Tử Nghiên ngoài cổng trường. Trên cổ chàng trai có một hình xăm điên cuồng, Đinh Tử Nghiên lo âu gấp gáp, biểu cảm của hắn lại chậm chạp vô cùng.
Dụ Sân cau mày, vốn định đi đường vòng, không ngờ lại nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.
Đinh Tử Nghiên nói: “Mục Nguyên quyết tâm chia tay với em, anh ấy thích một học sinh mới chuyển tới, đúng là quá đáng lắm rồi. Bách Chính, em khó chịu quá, anh nhất định phải giúp em, không phải anh nói bảo vệ em sao?”
Bách Chính cong môi: “Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”
Đinh Tử Nghiên cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn một cái, vô cùng hi vọng nói: “Anh, anh giúp em giải quyết Dụ Sân kia đi, em biết anh có cách. Còn có, đừng để Mục Nguyên phát hiện được.”
Loại chuyện này, Đinh Tử Nghiên vốn chẳng nắm chắc, dù sao thì Bách Chính giống như một cơn gió không sờ tới được, ai cũng chẳng thể nào khống chế được hắn.
Nhưng Bách Chính nghĩ ngợi, tùy tiện đáp một tiếng: “Được.”
Đinh Từ Nghiên vui mừng quá đỗi.
Bước chân của Dụ Sân khựng lại, cẩn thận trốn sau bức tường. Cô nắm chặt nắm đấm, chán ghét đối với chàng trai kia lại tăng thêm một phần.
Cô và Mục Nguyên, chẳng phải loại quan hệ như Đinh Từ Nghiên nói.
Ít nhất trước mắt, Dụ Sân đối với cảm giác của hắn vô cùng mê mang, có hảo cảm, nhưng không đến nỗi thích.
Tháng ba Mục Nguyên cứu cô từ trong đống đổ nát ra ngoài, Dụ Sân chuyển trường tới đây, Mục Nguyên đối xử với cô vô cùng tốt, một tuần trước dứt khoát chia tay với Đinh Tử Nghiên.
Nghe Đinh Tử Nghiên nói Mục Nguyên thích cô, Dụ Sân hơi mím môi. Cô tự nhiên cảm giác được, Mục Nguyên thẳng thắn, nói rõ ràng hết những vướng mắc với Đinh Tử Nghiên cho cô biết.
Hắn là người tốt như vậy, quang minh lỗi lạc, dịu dàng săn sóc, thậm chí trước mắt nhà Dụ Sân ở khu dạy học, cũng là công lao của Mục Nguyên.
Là con gái thì rất khó không có hảo cảm với hắn.
Đinh Tử Nghiên đi rồi, một bóng đen chiếu lên người Dụ Sân.
Tiếng cười trào phúng vang lên từ đỉnh đầu cô: “Nghe thấy rồi chứ?”
Dụ Sân ngẩng phắt đầu lên, tim đập lỗi một nhịp. Không còn nghi ngờ, Dụ Sân cực chướng mắt hắn, một cô gái mới từ trấn nhỏ tới, cả người sạch sẽ trong sáng, đôi mắt xinh đẹp hệt như thủy tinh.
Hai cánh tay Bách Chính vây chặt lấy cô, bộ dáng lười nhác: “Đinh Tử Nghiên nhờ tôi giải quyết em, em nói làm thế nào thì nhanh nhất?”
Dụ Sân giơ tay đẩy hắn: “Anh tránh ra.”
“Ngụy quân tử thích em.” Giọng nói của hắn kéo dài ra, ngữ khí còn mang theo ý cười, “Những thứ hắn ta thích, tôi đều chán ghét. Em xem, hắn tới rồi.”
Nói xong, hắn cúi người xuống, hơi ôm lấy gáy cô, hôn lên bờ môi cô.
Cái hôn này cực kì hung ác, có ý khıêυ khí©h vô cùng.
Dụ Sân liều mạng giằng co, hắn nắm lấy cằm cô, hơi híp mắt, lại có thể nếm ra mùi vị của nụ hôn này.
Vừa nghĩ vậy, Mục Nguyên đã xông tới, kéo hắn ra.
Đó là lần đầu tiên hai anh em họ đánh nhau, Mục Nguyên vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng lần này nhìn thấy Dụ Sân ầng ậc nước mắt, hắn triệt để nổi giận.
Bách Chính cười ha ha, ấn chặt lấy nắm đấm của Mục Nguyên, đánh với Mục Nguyên một trận sung sướиɠ.
Hắn giỏi nhất là đánh nhau, sau đó một đấm đã khiến Mục Nguyên ngã sấp mặt xuống đất. Chưa đợi Bách Chính nói lời khó nghe, một chiếc cặp sách tàn nhẫn đập vào đầu Bách Chính.
Bách Chính quay phắt đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đang rơi lệ.
Hắn hiếm khi trầm mặc một giây, sau đó quay người bỏ đi.
”Chẳng thú vị.”
Đi được khá xa, Bách Chính quay đầu lại.
Ngụy quân tử đang ôm lấy cô, khẽ xoa lên tóc cô, đè nén tức giận, đối với cô ngược lại vô cùng dịu dàng, dường như đang nói với cô đừng sợ.
Mục Nguyên chưa từng đối xử với Đinh Tử Nghiên nhưu vậy, Bách Chính biết.
Hắn sờ lên bờ môi mình, yên lặng một hồi.
Muốn chọc tức Mục Nguyên có trăm ngàn cách, lần đầu tiên hắn lựa chọn loại kèm theo chính mình vào, đây là tại vì sao nhỉ?
*
Sau ngày hôm đó, Bách Chính bị Dụ Sân liệt vào danh sách người đáng ghét nhất trên thế gian.
Không ngờ hôm này vừa xuống khỏi xe buýt, đã gặp lại hắn rồi. Trong lòng cô khủng hoảng ghê sợ, cặp sách cũng chẳng cần nữa, xoay người chạy đi.
Dụ Sân còn nhớ rõ hắn đồng ý với Đinh Tử Nghiên chuyện gì, nửa điểm cũng không cảm thấy hắn sẽ làm việc tốt lành.
Bách Chính đuổi theo hai bước, cuối cùng không đành dọa cô sợ, dừng bước chân lại.
Nhìn thấy bóng lưng của cô gái, trên mặt hắn khó tránh khỏi có chút buồn bực.
Nếu ngày hôm nay Dụ Sân nhìn hắn kỹ hơn, nhất định sẽ phát hiện hắn không giống ngày thường, quần áo trên người Bách thiếu hôm nay rất chỉnh tề, giống hệt như mặc tây trang vậy.
Đây cũng thôi đi, ngay tới hình xăm trên cổ, cũng bị hắn che giấu kỹ càng.
Cơ thể là cơ thể này, nhưng linh hồn lại trở thành gia chủ đại nhân 29 tuổi.
Dưới vỏ bọc của một thiếu niên, linh hồn ổn trọng thành thục, yêu sâu đậm cô gái vừa mới chạy đi kia.
Bách Chính nhận được sự ủy thác của bản thân ở một thế giới khác, mở mắt ra, quay trở về năm mình mười tám tuổi. Ở thế giới này bản thân hắn không sớm gặp được Dụ Sân, ngược lại biến hóa của Mục Nguyên rất lớn.
Mục Nguyên quả quyết nhận ra được Dụ Sân, không để cô tới trường thể thao học, chăm sóc cô như châu ngọc, không hề do dự mà đá bay Đinh Tử Nghiên.
Từ gia chủ suy nghĩ trong phút chốc, như có ý tứ gì đó.
Đây hoàn toàn chẳng giống với phong cách của Mục Nguyên, trách không được thế giới này, thời niên thiếu của hắn không gặp gỡ với cô được. Mục đích của Mục Nguyên quá mạnh mẽ, khiến gia chủ có một suy đoán, có lẽ Mục Nguyên cũng sống lại một lần.
Thời gian gia chủ xuyên tới đây thực sự có chút xấu hổ, mấy ngày trước còn cưỡng hôn người ta, nếu hôm nay mà sấn tới nói, anh yêu em, em là vợ tương lai của anh, e rằng cô gái nhỏ sẽ cảm thấy hắn là tên lừa đảo, còn là một tên điên.
Từ gia chủ Bách Chính 29 tuổi cúi đầu, nhìn cặp sách trong tay mình, trong lòng bỗng dịu dàng.
Không sao hết, chậm rãi tới.
Dù sao anh và anh được nhờ vả tới thời niên thiếu này, bọn anh đều có thể dùng cả đời để yêu em.
*
Dụ Sân thoát được một kiếp, tổn thất mất cặp sách của mình, và dụng cụ văn phòng phẩm bên trong.
Cô không giấu Mục Nguyên, hiện giờ cô rất tin tưởng ân nhân của mình, nói hết mọi chuyện cho hắn nghe. Giọng của Mục Nguyên dịu dàng, khiến người ta yên tâm: “Dụ Sân làm rất tốt, không sao cả, sách vở bài tập bị mất mai anh sẽ chuẩn bị lại giúp em, Bách Chính bên đó, anh sẽ nghĩ cách giải quyết. Hôm nay dùng tạm sách của anh được không?”
Cô gái có chút ngại ngùng: “Không cần đâu, em xem với bạn cùng bàn, cảm ơn anh.”
Mục Nguyên nói: “Là anh không tốt, cậu ta mới đối xử với em như vậy. Là anh liên lụy tới em, em đừng ghét anh nhé.”
Cô gái vội lắc đầu như trống bỏi, Mục Nguyên thấy cô đáng yêu chết đi được, thấp giọng cười một tiếng.
Cuối cùng sách vở của Mục Nguyên vẫn đưa cho Dụ Sân, hắn trở nên cường thế không ít.
Tan học lớp tự học buổi tối, có người gọi Dụ Sân: “Dụ Sân, có người tìm cậu!”
Dụ Sân đi ra ngoài, không ngờ lại nhìn thấy Bách Chính.
Sắc mặt của cô trắng bệch, vừa muốn chạy đi, hắn lại cong eo cúi đầu, giọng điệu dịu dàng xin lỗi cô: “Anh sai rồi, anh sai rồi có được không?”
Dụ Sân ngạc nhiên vô cùng, không dám tin.
Thiếu niên siết cằm hôn cô, đánh nhau ác muốn mạng, thế mà lại thấp giọng xin lỗi.
Thấy cô gái không quay gười chạy mất, bên môi hắn chan chứa ý cười.
Gia chủ đại nhân đưa cặp sách màu xanh nhạt cho cô: “Giặt khô rồi, anh còn mua cho em một cái mới. Nếu em không thích cũng không sao, đeo cái mà em thích đi. Sách giáo khoa anh cũng hong khô rồi, vở bài tập bị nước mưa làm nhòe hết, anh chép xong sẽ gửi tới cho em.”
Cô gái mười sáu tuổi ôm lấy cặp sách của mình, ngây người nhìn hắn.
Bách Chính nhất, nhất định đang giở âm mưu.
Gia chủ đại nhân đưa nắm tay bên miệng khẽ ho một tiếng, đè nụ cười trong mắt lại. Hiện giờ vợ yêu đúng là còn nhỏ tuổi, non mềm hồng hồng một nắm, một cái biểu cảm cũng đáng yêu như vậy.
Đôi mắt như nai nhỏ, tràn đầy cảnh giác.
Bách Chính rất muốn xoa xoa cô, nhưng bảo bối nhỏ hiện giờ là bông hoa chưa nở rộ, linh hồn của gia chủ đại nhân đã 29 tuổi, nhìn cô vợ nhỏ, năng lực tự khống chế ngược lại khá tốt. Kinh nghiệm từng trải của đời người, mấy năm này tính tình của hắn trở nên tốt hơn nhiều, nhất là đối với Dụ Sân.
Cô năm này quá nhỏ rồi.
Dỗ dành là được, cưng chiều là được.
Cô đi được lúc lâu, quay đầu nhìn hắn. Trong mắt hắn đứa đựng biển rộng và vì sao, rất chăm chú, chỉ là nhìn cô mỉm cười.
Dịu dàng vô cùng, cũng đẹp trai vô cùng, có một chút điên cuồng liều lĩnh.
Dụ Sân quay về kí túc xá, giở sách giáo khoa của mình ra, như Bách Chính nói, sách có chút nhăn nhúm, nhưng quả thực được người chỉnh lý qua từng trang sạch sẽ, thậm chí còn có hương thơm nhàn nhạt, cũng không biết Bách Chính làm thế nào được như vậy.
*
Sách giáo khoa của Dụ Sân quay về rồi, tự nhiên sẽ không cần tới sách mới chỗ Mục Nguyên nữa.
Cuối tuần được nghỉ, Dụ Sân theo thói quen đứng đợi ở bến xe buýt.
Bách Chính vẫn luôn đứng ở phía đối diện đợi cô, thấy cô tới rồi, hắn lập tức đứng lên.
Kiều Huy trêu ghẹo nói: “Gần đây anh Chính nhìn trúng ai vậy?”
Lúc lên lớp lại còn chép lại vở bài tập, chữ viết còn đẹp và ngay ngắn nữa, quả là mẹ nó.
Nhìn theo ánh mắt của Bách Chính, Kiều Huy trợn to mắt: “Anh nhìn trúng bạn gái của Mục Nguyên?”
Không phải chứ, Mỗi lần đều muốn tranh với Mục Nguyên à!
Gia chủ đại nhân lạnh lùng nhìn cậu ta một cái: “Đừng nói mò, cô ấy không phải bạn gái của Mục Nguyên, là vợ của tao.”
Nói rồi, hắn cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của quần chúng, đi về phía Dụ Sân.
Bách Chính ngồi trên xe moto, đưa vở bài tập cho cô gái nhỏ.
“Em nhìn xem, anh chép xong rồi.”
Dụ Sân suýt nữa thì quên mất chuyện này, không ngờ Bách Chính lại chép lại vở bài tập hai ngày của học sinh cấp ba. Cô lật ra, nhìn nét chữ hoàn chỉnh có lực, cứng cáp, chữ viết vô cùng xinh đẹp.
Bách Chính nói: “Hôm nay xe buýt số 37 sẽ không đến, anh đưa em về nhà nhé.”
Cô gái vội vàng lắc đầu, hai má phồng lên: “Không muốn.”
Cô cảm giác được chỗ khác biệt của hắn, giống như vô cùng vô cùng dịu dàng, không nhịn được đánh giá hắn.
Người đàn ông rũ mắt cười cười, từ trên người lấy ra một hộp nhỏ, lấy ra một chiếc kẹo vẽ hình, là một con vịt nhỏ đáng yêu.
Lại khẽ kéo túi áo đồng phục của cô, để mấy chiếc kẹo mạch nha vào đó.
“Vậy anh đợi cùng em.” Hắn một chút cũng không hề miễn cưỡng cô.
Nói rồi, hắn thực sự đỗ xe xuống, đứng bên góc phải cô, chắn giúp cơn gió lúc hoàng hôn giúp cô.
Dụ Sân rất muốn trả lại đồ cho hắn, không, là ném cho tên xấu xa này.
Nhưng cô lại nhìn nhìn, không nỡ cực kì: “Đây là kẹo ở Liên Thủy.”
Mắt mày gia chủ đại nhân chứa nụ cười: “Ừ, thích không?”
Dụ Sân rời khỏi quê nhà đã lâu, nhìn thấy kẹo của quê hương, vui mừng còn không kịp, làm sao có thể nói ra câu không thích được.
Cô mím môi nhỏ đỏ tươi, không dám ăn đồ hắn đưa cho, nhưng cầm nhìn nhìn, vẫn vô cùng mãn nguyện.
Dụ Sân đương nhiên không được được xe, cô đã muốn cắn răng gọi xe rồi, một khắc sau, một chiếc mũ bảo hiểm đội lên đầu cô, động tác của đối phương nhẹ nhàng giúp cô cài dây quai lại, lại nhét điện thoại vào tay cô, trên màn hình hiện lên giao diện chuẩn bị gọi 110.
Chàng trai cúi đầu, ngón tay thon dài chỉ chỉ bên trên, ngay trước mặt cô, mở hệ thống định vị.
“Đừng sợ, em cầm lấy điện thoại, nếu cảm thấy không an toàn, lúc nào cũng có thể báo cảnh sát. Anh sẽ lái thật chậm, đi dọc theo phố Thanh Thạch, con phố này rất náo nhiệt, em biết đấy, chẳng có nguy hiểm gì đâu.”
Chiếc kẹo vẽ hình trên tay cô đã chảy ra.
Thiếu niên nhìn thấy, rất tự nhiên đón lấy đặt xuống, dùng góc áo sơ mi đắt đỏ của mình, giúp cô lau sạch tay.
Hắn rũ mắt xuống, ánh tịch dương sau lưng hắn dịu dàng vô cùng.
Dụ Sân cũng không biết tại sao, cô không nảy ra cảm giác chán ghét hắn, chỉ cảm thấy yên tâm.
Phần yên tâm này, khiến tâm tình đều trở nên hòa hoãn hơn.
Bách Chính lái xe rất chậm, chàng trai lái xe còn vượt qua tốc độ gió thổi, đến nay chỉ sợ khiến cô gái nhỏ run rẩy, xe mô tô địa hình sống sờ sờ bị hắn lái thành tốc độ của xe đạp.
Sắp đến nhà rồi, hắn đè âm thanh từ phía trước quay đầu lại.
“Sân Sân, chuyện của hai ngày trước, anh xin lỗi em, thỉnh cầu của Đinh Tử Nghiên anh cũng không đồng ý. mà chuyện ngày đó anh làm một chút cũng không chính xác, sẽ không có lần sau. Em nói ra bất cứ trừng phạt nào anh cũng chấp nhận.”
Mãi sau, hắn nghe thấy cô gái nhỏ hỏi: “Thật sao?”
“Ừ.”
Cô gái nhỏ nói: “Vậy anh cởϊ qυầи áo chạy một vòng trên phố.”
Gia chủ đại nhân hiếm thấy yên lặng một lúc, hắn bật cười.
Rốt cuộc là cùng một người, cô vợ nhỏ nhìn thì nhu thuận đáng yêu, nhưng lúc cào người khác thì cũng khá hung dữ đấy, không chỉ nhớ ơn, mà còn ghi thù nữa.
Cô chắc chắn rằng hắn sẽ không làm, mới nhắc tới yêu cầu thế này.
E rằng ngày hôm đó cực kì xúc phạm mà hôn cô, khiên cô ghét hắn vô cùng, tức muốn chết.
Nếu đổi thành thiếu niên mười tám tuổi, nghe thấy yêu cầu như vậy có lẽ đã xù lông lên, nhưng đổi lại là người làm gia chủ nhà họ Từ được tám năm, hắn rất có lòng bao dung cô gái nhỏ làm loạn.
Bách Chính nói: “Được.”
Dụ Sân: …..
Hắn điên rồi!
Bách Chính đỗ xe lại, nơi này mà nói thì tương đối vắng lặng, cách nhà Dụ Sân chỉ một đoạn ngắn.
Hắn nhìn cô gái lưng đeo cặp sách một cái: “Nếu đã là yêu cầu của em, em làm nhân viên giám sát đi.”
Gia chủ cởϊ qυầи áo rất tự nhiên.
Hắn cởi cúc áo sơ mi màu đen.
Đầu tiên lộ ra vết hình xăm đã được tẩy, vết thương vẫn còn đang rỉ máu, tiếp đó là cơ ngực rắn chắc.
Cô gái nhỏ che lấy hai mắt mình, hét lên: “Bách Chính!”
Gia chủ cười lên: “Ừ.”
“Anh không biết xấu hổ.”
“Đây chẳng phải yêu cầu của em sao?”
Dụ Sân tức hừ hừ: “Anh cô ý phải không, lẽ nào tôi bảo anh đi chết anh cũng đi sao?”
Gia chủ nói: “Đi nha.”
Dụ Sân ngây ngẩn, thế mà cô lại cảm thấy Bách Chính không nói đùa.
Gia chủ hỏi cô: “Còn chạy không?”
Lúc này người khó xử đổi thành cô gái nhỏ. Cô lắc đầu: “Không chạy nữa, anh mặc áo vào.”
Gia chủ theo lời mà mặc áo vào.
Hắn thấy mặt cô gái nhỏ đỏ lên, hỏi cô: “Em thích Mục Nguyên à?”
“Liên quan gì đến anh?”
Hắn khẽ niết má cô, giọng nói mang theo ý cười: “Ngoan, đừng thích hắn, thích anh đi.”
Hai má cô gái nhỏ dần đỏ ửng lên mắt thường có thể thấy được, lắp bắp mắng hắn.
Khóe môi gia chủ chứa nụ cười.
Bảo bối nhỏ hồi còn là thiếu nữ, cũng quá đáng yêu đi!
Rõ ràng bị gia chủ trêu ghẹo, còn nhịn xấu hổ, giả bộ bình tĩnh mà mắng hắn.
Chẳng cần biết cô ở độ tuổi nào, hắn nhìn thấy cô, trái tim không tự chủ mà dịu dàng tới vô lý.
Đợi cô gái nhỏ dùng câu “Tôi sẽ không thích anh” kết thúc cuộc nói chuyện, hắn cũng chỉ dịu dàng nói: “Được, về nhà đi.”
*
Tuần thứ hai, Dụ Sân nhận được một con gấu teddy.
Gấu bông này tinh tế xinh đẹp vô cùng, nụ cười xán lạn rực rỡ. Gia chủ ôm lấy nó, nhét nó vào trong lòng cô.
“Thích không?”
Ngón tay cô siết chặt lại, lại thả ra: “Không thích, tôi không thèm đồ của anh.”
Bách Chính nhịn cười.
Hắn còn nhớ, cô vợ nhỏ từng nói với hắn, lúc còn là thiếu nữ cô vô cùng muốn sở hữu một chú gấu teddy, nhưng gấu teddy rất lâu rồi không còn sản xuất nữa, trở thành tuyệt bản. Từ thời thơ ấu tới thiếu nữ, gấu teddy là thứ duy nhất mà cô thích.
Lúc còn nhỏ cô từng có một con, sau đó bị anh trai làm mất.
Cô mất ngủ đến một tuần liền, buổi tối còn âm thầm rơi nước mắt, nhưng không dám nói ra, sợ trong lòng anh trai khó chịu.
Cô luôn suy nghĩ vì người khá, cô gái nhỏ ngoan ngoãn khiến người ta thương tiếc, nhưng mà như vậy, cô cũng sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Xưởng kia quả thực đã dừng sản xuất rồi, con trong tay cô là con cuối cùng trên thế giới này.
Gia chủ tự mình tới nhà của xưởng trưởng già tìm được.
Cô gái nhỏ lại không cần đồ của gia chủ, nhưng đôi mắt lại tha thiết nhìn theo, nhìn gấu teddy hết lần này tới lần khác.
Gia chủ quả thực thấy cô dễ thương vô cùng.
Thế giới này đối với bản thân mà nói, thiếu niên Bách Chính yêu cô nửa cuộc đời, cầu mà không được.
Nhưng đối với gia chủ mà nói, hắn không hẳn là giúp bản thân mình ở một thế giới khác lộn ngược dòng, hắn chỉ muốn bù đắp tiếc nuối thời niên thiếu của cô mà thôi.
Để cô không cần ngoan ngoãn như vậy, không cần hiểu chuyện như vậy.
Cô không thể gả cho Mục Nguyên, Mục Nguyên sẽ khiến cô thỏa hiệp, mà Bách Chính sẽ chỉ yêu cầu cô tùy ý hơn.
Gia chủ nhét lại gấu teddy cho cô: “Không thích cũng chẳng sao, em giữ nó giúp anh, đợi sau khi anh chuyển nhà rồi lại tới lấy.”
Cô gái nhỏ đè nén yêu thích, miễn cưỡng nói: “Được rồi.”
Gia chủ rũ mắt, khối cơ thể này sau khi quen đối xử tốt với cô. Đợi tương lai thiếu niên quay về, cũng sẽ không giở tính tình nóng nảy nữa, đơn thuần yêu chiều cô.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※