Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thâm Uyên Chúa Tể

» Tác Giả: Chư Sinh Phù Đồ
» Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Hư không đại chấn rền vang, hỗn loạn thời không bạo phát ra năng lượng kỳ bí đáng sợ, tất cả thần linh đều tạm thời bị phong ấn lực lượng, mất đi thân phận thần thánh phải hàng lâm thế gian. Đây là thời đại hỗn loạn nhất từ khi thiên địa sinh ra, bạo ngập nguy hiểm không báo trước nhưng kèm them đó là những kỳ ngộ khó gặp. Cường đại thần phật ngã xuống lớp lớp, cũng có phàm nhân thấp kém trở nên cường đại phong thần, khắp các ngõ ngách trong đa nguyên vũ trụ phát sinh chiến đấu không ngừng. Ngay trước niên đại này giáng lâm, thiếu niên Sauron cũng vừa bắt đầu hành trình khám phá dị giới của hắn..

Đánh giá của người dịch: Mình mới đọc hơn 100 chương, thấy hay nên dịch cho mọi người cùng xem...
Chương 1: Dạ Vũ (thượng)
Dịch giả: k3n

Ngoài phòng truyền đến tiếng mưa rơi xuống mặt đất 'chát chát'...

Vivian cẩn thận từng li từng tí một đem chiếc ghế đẩu nhỏ đặt cạnh kệ bếp, lập tức cúi người xuống từ túi gạo bên cạnh nắm lên hai nắm gạo lức. Bên trong túi lương thực đã không còn nhiều, vẫn là ca ca mới từ tháng trước trộm được một khối ngân sức bên bến tàu rồi đổi lấy một túi gạo lức. Mặc dù nàng nửa tháng này rất nhiều lần tính toán tỉ mỉ, nhưng là bên trong càng ngày càng ít lương thực vẫn để cho nàng cảm thấy một tia khủng hoảng.

Không có đồ ăn.

Nhiều nhất mấy ngày nữa bọn họ liền muốn đói bụng rồi!

Con mắt đỏ chót của Vivian liếc nhìn về cái giường nhỏ cũ nát trong phòng, bên trên chiếc đệm mốc meo có thể nhìn thấy một người trẻ tuổi đang hôn mê. Ca ca tới hôm nay vẫn không có tỉnh lại, vị mục sư tỷ tỷ đã từng đồng ý trợ giúp bọn họ tựa hồ cũng từ bỏ hi vọng, dù sao Fell giáo chủ cũng sẽ không mong muốn hao tổn tâm lực đi cứu một vị trộm vặt.

Vivian kiên cường lau đi nước mắt bên khóe mắt, cẩn thận mà từ trên ghế đẩu bò đi.

Nàng năm nay mới tám tuổi, bởi vì có chút dinh dưỡng không đầy đủ xem ra rất nhỏ, chuyện nhóm lửa làm cơm như vậy đối với nàng mà nói còn rất khó khăn. Hai bàn tay nàng ôm mấy khối củi cùng một ít cành cây ban ngày nhặt được ném vào kệ bếp, bởi vì buổi chiều bên ngoài liên tục mưa to, củi lửa đều có một tia ẩm ướt, nhen lửa tốc độ rất chậm, còn có dày đặc khói bốc lên. Vivian không lo được hai mắt đau nhức, cái miệng nhỏ liều mạng mà thổi, đợi đến củi cháy lên sau mới nhẹ nhàng dụi dụi con mắt.

"Ca ca! . . ."

"Ngươi nhất định phải tỉnh lại a! . . . Vivian rất nhớ ngươi! . . ."

"Không nên rời bỏ ta! . . ."

Một giọt nước mắt óng ánh lướt xuống, Vivian ngồi ở kệ bếp một bên nhẹ nhàng nức nở, một lát sau dùng đôi tay nhỏ nhắn xoa xoa gò má, trên gương mặt bị hun đến đen thùi hiện lên hai đạo bạch ngân. Trong nhà nguyên bản còn có một chút muối, nhưng là tuần trước đã ăn hết. Nàng muốn học ca ca đi trộm một ít, nhưng là suýt chút nữa thì bị mập mạp điếm lão bản nắm lấy, bà chủ cầm lấy cái chổi quất một cái ở phía sau trên lưng nàng, đến hiện tại ở trên lưng như trước vẫn là một mảnh màu xanh tím, hơi hơi đυ.ng tới sẽ cảm giác đau rát.

"Gâu gâu!"

Một con lão cẩu màu vàng sậm đi tới, tuy cũng đã có chút tuổi già sức yếu nhưng cũng có thể thấy được phần nào nó nguyên bản là một con chó săn ưu tú. Vivian duỗi ra bàn tay nho nhỏ, lão cẩu yên lặng mà đi tới bên cạnh nàng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn kệ bếp vị trí, trong miệng phát sinh trầm thấp tiếng nghẹn ngào.

"Heath."

Vivian đem lão cẩu ôm vào trong lòng, phảng phất là phát hiện nó trong mắt khát vọng, nhẹ nhàng nức nở một cái, đưa tay mềm nhẹ xoa xoa phía sau lưng nó, lẩm bẩm nói: "Đồ ăn đã không còn nhiều."

"Nhất định phải để cho ca ca ăn, Vivian cũng rất đói, ngươi đợi sau khi mưa tạnh đi bên ngoài tìm ăn đi."

"Xin lỗi!"

"Vivian có phải là rất vô dụng hay không?"

"Không có cách nào trộm được đồ vật, cũng không có cách nào cứu ca ca, còn luôn yêu thích khóc ..."

Lão cẩu phảng phất là nghe hiểu nàng mà nói, yên lặng mà thu hồi ánh mắt, lè lưỡi liếʍ liếʍ lòng bàn tay của nàng rồi lập tức nằm nhoài dưới chân của nàng mà chợp mắt.

Ngoài phòng truyền đến một loạt tiếng bước chân, tựa hồ dừng lại ở cửa một thoáng, mơ hồ truyền đến thanh âm nói chuyện.

Nguyên bản tuổi già sức yếu màu vàng sậm lão cẩu đột nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt giống như sói đói hung hãn, trong miệng phát ra âm thanh hung ác, hướng về bên ngoài lớn tiếng gầm gừ.

"Đáng chết!"

"Sớm muộn tao cũng gϊếŧ lão cẩu này mà hầm thuốc!"

Bên ngoài truyền tới âm thanh một nam nhân tức đến nổ phổi, lập tức tiếng bước chân dần dần mà đi xa.

Vivian sợ hãi sắc mặt hơi hơi bình tĩnh một chút, duỗi ra bàn tay nho nhỏ sờ sờ lão cẩu đầu, thấp giọng nói: "Heath."

"Nếu như hắn dám đi vào ngươi liền cắn hắn!"

"Ca ca hiện tại hôn mê bất tỉnh, chỉ có ngươi có thể bảo vệ ta."

Lão cẩu ở trong lòng nàng nhẹ nhàng ủi ủi, tuy rằng dáng dấp đã tuổi già sức yếu, nhưng là vẫn mang theo một tia hung sát khí tức.

Nó là một con chó săn Garas!

Đang tráng niên thời điểm thậm chí có thể gϊếŧ chết cả báo, trong truyền thuyết dân gian nó là chó ba đầu Địa Ngục tạp giao lưu lại đời sau.

Đáng tiếc nó đã rất già rồi.

Trên kệ bếp truyền đến hương vị của cháo, lão cẩu nhúc nhích một chút mũi, sau đó lại nằm trở lại.

Bụng Vivian phát sinh một trận ục ục nhưng nàng vẫn là cẩn thận mà bò lên trên ghế đẩu, dùng một cái bát đã cũ nát, thiếu một góc múc cháo ra, nhẹ nhàng thổi một cái, lập tức dùng một cái muôi từng điểm từng điểm đút cho thanh niên trên giường. Nàng thực sự là quá nhỏ, khí lực cũng không lớn, không có cách nào nâng ca ca dậy, chỉ có thể như thế từ từ cho hắn ăn.

"Ca ca!"

"Ăn nhanh một chút! Ăn xong sẽ tốt lên! . . ."

"Hết thảy đều sẽ tốt lên."

Tiểu cô nương nói nói, nước mắt lại rớt xuống, nàng đưa tay lau đi nước mắt, thả bát xuống rồi bò xuống giường đi đóng cửa.

Nơi này là Hổ Phách thành khu dân nghèo.

Một địa phương đầy rẫy trộm vặt, giặc cướp, bọn buôn người. Một cái tiểu cô nương không chỗ nương tựa như nàng rất khó sinh tồn. Nếu như không phải nàng đủ cẩn thận, bên người còn Heath che chở mà nói thì sợ rằng ban ngày ban mặt cũng sẽ có người xấu trói nàng đưa đi. Chỉ cần dùng mê dược tẩm vào khăn lông ướt rồi che mũi miệng của nàng, rất nhanh nàng sẽ mất đi ý thức, tiếp đó bị bỏ vào bao tải rồi bán cho bọn buôn người. Khu dân nghèo có rất nhiều bé gái chính là như vậy mất tích, một số thời khắc liền ngay cả phụ nữ hơi có tư sắc đều sẽ bị bắt cóc.

"Heath!"

Vivian từng điểm từng điểm cho ca ca ăn, đợi cho nam tử trên giường nuốt xuống hơn nửa bát mới vội vàng uống vào mấy ngụm, dùng nước rửa một chút tay nhỏ, gò má rồi chui thân thể nhỏ nhắn của mình vào trong chiếc mền đã có mùi mốc. Bởi vì đυ.ng tới vết thương trên lưng, tiểu cô nương không khỏi đau đến nức nở một thoáng, sau đó hai bàn tay ôm lấy cánh tay của nam tử trẻ tuổi rồi quay về lão cẩu già nói: "Nếu như có người lại tới đây ngươi liền kêu lên!"

"Ta biết bọn họ nghĩ cái gì."

"Bọn họ nghĩ ca ca hiện tại hôn mê bất tỉnh, liền muốn đem ta bán cho nữ nhân Soscia kia!"

"Như vậy có thể đổi lấy một khoản tiền."

Nàng thuở nhỏ ở khu dân nghèo mà lớn lên nên so với cùng tuổi hài tử thì càng biết nhiều thứ hơn. Soscia là chủ của băng buôn người to lớn nhất khu dân nghèo, nàng sẽ chọn lựa ra bé gái đẹp đẽ, tiếp đó bồi dưỡng thành kỹ nữ rồi đưa đến thanh lâu bên trong Hổ Phách thành.

Mộti bé gái mới tám tuổi không thể nào sinh tồn ở khu dân nghèo.

Khóe mắt Vivian lộ ra một tia kiên quyết, cúi người hôn nhẹ ở trên trán của ca ca đang giống như người sống đời sống thực vật, nói: "Coi như là muốn bán cũng là chính ta đi bán!"

"Tiếp đó nắm khoản tiền kia đi mời một cái chân chính mục sư có thể cứu tỉnh ca ca."

Nàng biết nếu như thế sẽ phải đối mặt với vận mệnh ra sao!

Soscia nữ nhân kia sẽ trước tiên đem nàng nuôi mấy năm, tiếp đó dạy nàng làm sao hầu hạ nam nhân, nếu như dung mạo của nàng đủ đẹp đẽ thì sẽ đưa cho một ít quý tộc trong thành, bằng không cũng chỉ có đưa vào những kia thấp hèn kỹ viện.

Nhưng là vì ca ca.

Nàng đồng ý làm bất cứ chuyện gì, bởi vì nàng cũng chỉ có một người thân này.

Ngoài phòng truyền đến tiếng chém gϊếŧ.

Vivian không khỏi co vào trong chăn, trong mắt lão chó già ở cửa cũng hiện lên một tia hung quang.

Đó là Kellen cùng Savi tranh cướp địa bàn khu dân nghèo. Từ khi ca ca thất thủ rồi bị một vị phù thủy đáng sợ trọng thương, khu dân nghèo bên trong trộm vặt liền chết rất nhiều. Nguyên bản đầu mục tất cả đều đã đột tử ở đầu đường, những người còn sót lại vì tranh cướp địa bàn đã đánh qua rất nhiều lần. Căn bản không có vệ binh quản nơi này, bởi vì nơi này là góc bị lãng quên của Hổ Phách thành.

🎲 Có Thể Bạn Thích?