Chương 39: Khách sạn

Nguyệt Cầu Tử La Lan khách sạn [*] là khách sạn cao cấp nhất Nguyệt Cầu, nằm ở Nguyệt Cầu thủ phủ Thủy Tinh thành, chỉnh trang hoa lệ, đế vương phục vụ, đỉnh cấp trù sư đến từ các nơi trên thế giới, còn có thương trường xa xỉ phẩm, thậm chí tiệm may chỉ vì thế gia làm thợ đều ở đây thiết lập phòng làm việc, khách nhân ở đây có thể hưởng thụ tất cả phục vụ mình cần.

Cừu hận giữa Mộc gia cùng Nguyệt Cầu tồn tại đã lâu, Mộc gia lão gia tử ở thời đại hòa bình, cũng quyết không thiết lập hành quán tại Nguyệt Cầu. Cho nên đoàn người Mộc Linh Hạo mỗi lần đến Nguyệt Cầu đều ở lại Tử La Lan khách sạn. Thân là một trong cổ đông của Tử La Lan khách sạn, Mộc Linh Hạo sở hữu sáo phòng chuyên môn của Tử La Lan khách sạn, trình độ xa hoa không cần nói, sáo phòng cao cấp nhất Tử La Lan khách sạn chỉ mở cho cổ đông khách sạn, trang trí cùng phục vụ càng tuyệt đối đỉnh cấp, muốn trụ ở sáo phòng trừ phi được chủ nhân sáo phòng cho phép, những sáo phòng cao cấp nhất này tuyệt không đối ngoại, cho nên đối ngoại nhân mà nói có thể trụ sáo phòng tổng thống chính là tốt nhất.

Hôm nay, một gian sáo phòng chuyên chúc của Tử La Lan khách sạn nghênh đón chủ nhân của nó, Chiến Thần Mộc Linh Hạo, mà lần này còn thêm một người, kỳ tích thiên tài, Mộc Cảnh, người khác ở những gian phòng cùng tầng.

Trải qua nghi thức hoan nghênh cũ kỹ của Nguyệt Cầu không cảng, đoàn người đến Thủy Tinh thành, hôm nay mọi người kinh lịch đủ chuyện kí©h thí©ɧ, hơn nữa tham quan một chiếc phi thuyền lớn như vậy, đều mệt mỏi, qua loa giải quyết vấn đề ấm no, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, ngày thứ hai còn phải cùng Nguyệt Cầu quan viên đối trận, cần dưỡng đủ tinh thần, bọn họ lúc này thế nhưng đến diễu võ dương oai, tuyệt không thể thua trận.

Lạp Phỉ Nhĩ ở mệnh lệnh của Cảnh tiêu thất, sáo phòng xa hoa chỉ còn Cảnh cùng Mộc Linh Hạo hai người, nói là sáo phòng, nhưng chỉ có một phòng ngủ. Những gian phòng khác ở mệnh lệnh từ lâu của Mộc Linh Hạo đã cải tạo thành gian phòng có công dụng khác.

Một chiếc giường lớn thuần trắng, cửa sổ sát đất cực đại, từ đây có thể thấy Ốc Lam màu xanh như bảo thạch huyền phù giữa không trung, so quang huy của mặt trăng hơn phần sinh mệnh lực. Cảnh từ lâu rửa mặt chải đầu hoàn tất, mặc áo ngủ Mộc Linh Hạo gọi người đưa tới, đứng ở cửa phòng tắm, chờ Mộc Linh Hạo đi ra.

Không bao lâu, Mộc Linh Hạo mặc một khoản áo ngủ như Cảnh đi ra, Cảnh theo sau hắn cùng đi tới bên giường. Mộc Linh Hạo trước lên giường, nằm xuống. Một tay chống mặt, trên mặt không có biểu tình, thế nhưng trong mắt có chờ mong, đặc biệt để lại một tảng lớn vị trí chờ Cảnh nằm. Thế nhưng, hiện thực không như nhân ý.

Cảnh không lên giường, đi tới bên cửa sổ thuỷ tinh sát đất, trên chiếc ghế bên cạnh rèm cửa sổ nằm xuống, nhìn bộ dáng này là không chuẩn bị cùng Mộc Linh Hạo ngủ chung một chiếc giường. Mộc Linh Hạo trong mắt chờ mong đông lại, khí thế lạnh lùng bắt đầu dâng lên, đáng tiếc đối một người mà nói căn bản vô dụng.

Mộc Linh Hạo xuống giường, đi tới bên người Cảnh, hai tay ôm ngực cúi đầu nhìn người nằm trên ghế, muốn thế nào đem y kéo lên giường.

“Ngươi như vậy sẽ cảm lạnh.” Mộc Linh Hạo nói.

“Sẽ không.” Lấy thể chế của y không có cảm lạnh loại phản ứng này, Cảnh lãnh đạm đáp.

“Theo ta cùng ngủ.” Mộc Linh Hạo tiếp tục nói.

Cảnh nhìn hắn, không biểu tình, Mộc Linh Hạo nhưng biết y đang nghi hoặc vì sao.

“Thϊếp thân bảo hộ, không phải muốn cùng một chỗ, ngủ trên một chiếc giường là đương nhiên.” Mộc Linh Hạo khi dễ Cảnh chưa từng có kinh nghiệm bảo hộ, quỷ biện.

Cảnh trầm mặc, phải không?

“Đương nhiên phải, vạn nhất có người xông vào, cự ly càng gần không phải càng dễ phản ứng, trên một chiếc giường là cự ly tiếp cận nhất, không phải sao.” Xem thấu Cảnh không xác định, Mộc Linh Hạo tiếp tục đương nhiên lừa dối.

Cảnh ngẫm lại, điểm cự ly này đối y mà nói căn bản không có gì, hơn nữa y không tiếp thu thế giới này có người có thể bên trong lĩnh vực của y xông vào mà y không biết. Cảnh không động.

“Ngươi như vậy nhưng không phải là bộ dáng bảo hộ người, vô pháp khiến người tín nhiệm.” Thấy Cảnh thờ ơ, Mộc Linh Hạo rất không cẩn thận trạc đến tử huyệt.

Muốn cho mục tiêu tín nhiệm, đây là vấn đề căn bản nhất của hành động, Cảnh không thể không nhìn vấn đề này. Bị trạc đến tử huyệt Cảnh đứng dậy.

Mộc Linh Hạo thấy mục đích đạt thành, xoay người, khóe miệng câu dẫn một mạt tiếu ý giảo hoạt, thành công.

Hai người nằm trên một chiếc giường, thế nhưng một trái một phải, chính giữa trống một mảng lớn.

Qua hồi lâu, Mộc Linh Hạo giật giật, hướng vị trí Cảnh tới gần, Cảnh không có bất luận phản ứng, Mộc Linh Hạo lại giật giật, càng thêm tiếp cận. Vươn tay, đυ.ng tới Cảnh, mới vừa tiếp xúc, Mộc Linh Hạo phát hiện, Cảnh thân thể cứng ngắc, sau đó lập tức thả lỏng, âm thầm thở dài, Mộc Linh Hạo hỏi: “Ngủ không được?”

Cảnh biết Mộc Linh Hạo hỏi y, bên người là một người y không tín nhiệm, cho dù người này là phụ thân y, thế nhưng Cảnh không tín nhiệm, ngoại trừ đồng bạn, y vô pháp bên cạnh người khác bình yên đi vào giấc ngủ. Cho nên y đã chuẩn bị, thời điểm đứng bên cạnh Mộc Linh Hạo y sẽ không ngủ, y sẽ lấy phương thức minh tưởng thay thế giấc ngủ, thẳng đến lúc Mộc Linh Hạo thọ chung chính tẩm, lần này tối thiểu cũng có trăm năm.

“Cảnh, không nên phòng bị ta như vậy, ta sẽ không thương tổn ngươi, ngươi có thể tin ta sao?” Mộc Linh Hạo không lưu ý Cảnh không trả lời, ngữ khí mang theo khẩn cầu nói, phòng bị như vậy hắn có thể nào không ưu thương, cho dù không phải người yêu, nhưng bọn họ là phụ tử, Cảnh đối hắn căn bản không một chút tình nghĩa sao? Tối thiểu thân tình cũng không có?

“Ngoại trừ đồng bạn, ta không tín nhiệm người nào.” Một lát sau, Cảnh trả lời. Mộc Linh Hạo là muốn bồi thường phụ ái sao, thế nhưng y đã qua niên kỷ khát vọng phụ ái, đối y mà nói phụ ái quá mức xa xôi. Nói cái gì tín nhiệm, trong Ma Phương, trong những năm tháng truy tìm, cho dù là phụ tử, y cũng xem qua nhiều lắm phụ tử tương tàn, vì lợi ích, vì sống sót, người cái gì đều làm, phụ tử tính cái gì, chỉ có chính mình là trọng yếu nhất. Cho nên ngoại trừ đồng bạn, ngoại trừ đồng bạn được tán thành, y sẽ không tin bất luận kẻ nào.

“Phải không? Ngủ đi.” Mộc Linh Hạo ngữ điệu suy sụp, lui về chỗ, không tới gần. Người yêu nhất bên cạnh, thế nhưng cũng như vậy xa xôi.

Trả lời của Cảnh, khiến Mộc Linh Hạo tâm tình rất kém, không phải đã sớm biết Cảnh không tín nhiệm hắn sao. Hắn không phải quyết định không từ thủ đoạn đoạt được tín nhiệm của Cảnh sao, vậy tiếp tục kiên trì, dù là nghe trả lời trảm đinh tiệt thiết của y sẽ đau lòng tột đỉnh, hắn vẫn phải kiên trì. Cảnh, ta sẽ không buông tay, cho dù ngươi ly ta xa như vậy, ta cũng đuổi theo, đem ngươi ôm vào trong lòng, ta đã không thể buông tay, con đường này không quay đầu được, ngoại trừ có ngươi, ta không có cứu thục khác.

Cảnh không biết tâm lý Mộc Linh Hạo, cũng sẽ không hứng thú miệt mài theo đuổi, y muốn làm chỉ có bảo hộ Mộc Linh Hạo không tử vong, chuyện khác cùng y không quan hệ, Mộc Linh Hạo thương tâm cũng tốt, suy sụp cũng được, đều cùng y không quan hệ. Nhắm mắt, Cảnh dùng minh tưởng thay thế giấc ngủ, rõ ràng nhận biết nhất cử nhất động của người bên cạnh, lại không nhận biết khỏa tâm vì y si mê.



[*] Chương này tên gốc là “Tửu điếm – quán rượu”, thế nhưng “quán rượu” có vẻ không phù hợp với bối cảnh tác giả xây dựng, cho nên dịch giả xin mạn phép đổi thành “khách sạn”