Chương 12: Tiết lộ

“Phụ thân.” “Sư phụ.” Hai người lần đầu đến nơi này, có chút khẩn trương.

“Nói.” Mộc Linh Hạo lạnh lùng đối hai người nói.

“Dạ.” Trả lời chính là Mộc Lỗi, ai kêu Âu Dương Ngạo vẫn lấy tay trạc cậu.

Sáng hôm nay, cậu cùng Ngạo chờ hư nghĩ chân thực mở lại, không nghĩ tiến nhập hệ thống liền thấy một tin tức như vậy.

“Đối nhóm đam mê ky giáo, thao túng ky giáp chính là mộng tưởng. Nhưng đối rất nhiều người, phóng xạ, U phản ứng khiến mộng tưởng này bị nghiền nát. Hư nghĩ chân thực lấy hiện thực làm tiền đề cũng vì thế hạn chế, rất nhiều người chơi đưa ra kháng nghị, nhưng vì bảo chứng khẩu hiệu của hư nghĩ chân thực, chúng tôi vẫn kiên trì hạn chế này. Thế nhưng, hôm nay, hư nghĩ chân thực sẽ không hạn chế, ky giáp hư nghĩ chân thực lấy năng nguyên tinh làm hạch tâm sẽ mở ra. Những người chơi ôm mộng tưởng, để chúng tôi hoàn thành mộng tưởng của các bạn.”

“Chính là như vậy. Con cùng Ngạo đều nghĩ sự tình không đúng, cho nên hướng phụ thân báo cáo.”

Mộc Linh Hạo trầm tư, Lý Thiên Cách vội vàng liên hệ thủ hạ, “Lão đại. Là Thâm Uyên trực tiếp lần thăng cấp này.”

“Không ai ngăn cản?” Thanh âm Mộc Linh Hạo không chút cảm tình.

“Lão đại, hệ thống thăng cấp là chuyện rất bình thường, ai có thể nghĩ?” Lý Thiên Cách cười khổ.

“Cảnh đâu?” Mộc Linh Hạo hỏi.

“Chúng con đi qua phòng đại ca, không ai.” Lỗi trả lời.

Mộc Linh Hạo lấy ngón tay gõ bàn, “Đem tài liệu trong báo cáo liệt ra, Thiên Cách đối chiếu.”

“Hiểu rõ.” Ý lão đại là theo tài liệu của Thâm Uyên đối chiếu. Thâm Uyên, ta năm năm không bắt được ngươi, lần này bị ta nắm phải đuôi. Lý Thiên Cách nhiệt tình mười phần, anh muốn tìm ra.

“Lão đại, phát hiện được. Có một loại tài liệu, chúng ta đã cho Thâm Uyên.” Lý Thiên Cách hưng phấn nói. Rốt cuộc, lão Thiên mở mắt, Thâm Uyên ngươi chờ.

Mộc Linh Hạo trầm mặc, “Lão đại, như vậy xem ra Cảnh cùng Thâm Uyên quen biết?” Lý Thiên Cách nói. Nghĩ không ra, Cảnh quen biết loại nhân vật như Thâm Uyên. Tìm nhiều năm như vậy, đầu mối ngay bên người, ta cũng không biết, Cảnh, cháu rất xin lỗi Cách thúc.

Quen biết? Sợ không chỉ quen biết, Mộc Linh Hạo trong lòng có suy nghĩ.

Thông tấn của Lý Thiên Cách có tin tức, nghe xong một hồi, Lý Thiên Cách sắc mặt buộc chặt, “Lão đại, sự tình không ổn, tin tức năng nguyên tinh tiết lộ, tin tức…”

“Mở.” Mộc Linh Hạo mệnh lệnh.

Màn ảnh huyền phù giữa phòng họp, tin tức tinh tường truyền ra. Đó là tình huống tại khảo tràng hôm qua.

“Thâm Uyên là ai?” Thừa cơ hội, Âu Dương Ngạo hỏi Lý Thiên Cách, Mộc Lỗi cũng hiếu kỳ. Người đại ca nhận thức, tựa hồ còn là người rất lợi hại.

“Hư nghĩ chân thực biết chứ?” Lý Thiên Cách hỏi.

“Đương nhiên.” “Vô nghĩa.”

“Thâm Uyên chính là người sáng tạo ra hư nghĩ chân thực. Cho tới nay không ai biết cậu ta là ai, là nam hay nữ, quốc tịch nào. Ở Liên Bang thuộc về nhân vật cơ mật S cấp. Có thể nói là người thần bí nhất trong lịch sử…” Anh thao thao bất tuyệt nói ra tình huống của Thâm Uyên, còn có mạng lưới tình báo của anh trên tay Thâm Uyên chịu thiệt bao nhiêu. Lần này, anh rốt cuộc có thể báo thù.

“Các vị ký giả, đoạn hình ảnh này là chân thật tồn tại. Giáo thụ còn có học viên bản giáo đều có thể làm chứng, nếu các vị không tin có thể tìm nguyên soái đại nhân.” Liên Bang đại học tại hội trường tuyên bố tin tức nói, vốn gã vì tương lai có thể lấy gièm pha này áp chế Mộc Linh Hạo mới lén ghi hình, không nghĩ đạt được công dụng khác. Có một nhạc phụ làm Liên Bang nghị viên gã thế nào không biết. Hư nghĩ chân thực là Liên Bang chính phủ khống chế, dĩ nhiên phóng xuất tin tức năng nguyên tinh, như vậy tin tức này cũng không cần che giấu, suy nghĩ một chút, một thiên tài phát minh năng nguyên tinh trong học giáo bọn họ, hơn nữa là nhiệm kỳ của gã, giấc mộng nghị viên không xa, lúc này người khác không thể nói ta dựa lão bà, cái kia hung bà nương sẽ phải xem sắc mặt của ta.

“Đây là phát minh vĩ đại vượt thời đại, chúng tôi đem tốt nghiệp chứng SS cấp trước nay chưa từng có cho Mộc Cảnh đồng học, làm căn cứ chứng minh sự thiên tài của cậu ấy. Chúng tôi rất vinh hạnh có học viên ưu tú như vậy trong học giáo.” Trên màn ảnh, hiệu trưởng nước miếng tung bay.

Mộc Linh Hạo ngồi ở thủ tịch, sắc mặt càng ngày càng lạnh, khí tức dày đặc trong phòng họp tràn ngập, mọi người đều cảm giác sự tức giận của hắn, co rúm, cả hô hấp cũng nhẹ đi không ít. Bất quá, đều lén nhìn Lý Thiên Cách.

“Lão đại, thiết bị ghi hình hôm qua đã tịch thu, hiệu trưởng lúc đó đi theo chúng ta, cho nên…” Lý Thiên Cách có điểm cứng ngắc mở miệng, vì sao là ta, ta cũng sợ chết.

“Hừ.” Một tiếng này khiến mọi người co rúm càng chặt, mọi người trong lòng nói, nói như chưa nói. Lý Thiên Cách không lên tiếng, không nói không sai.

“Thiên Cách.” Mộc Linh Hạo lạnh giọng.

“Có.” Lý Thiên Cách trả lời vang dội, thân thể thẳng một chút. Vì sao lại là ta, ta là vô tội.

“Tìm vị trí của Cảnh.”

“Dạ.” Nguyên lai là chuyện này, đơn giản, “Lão đại, Cảnh ở nhà hàng lầu hai.”

Đứng dậy, Mộc Linh Hạo mang khí thế lạnh lùng ra ngoài.

“Hô.” Mọi người đều thở khẩu khí.

“Cảnh, muốn thảm.” Lý Thiên Cách nói như vậy, đầu sỏ gây tội chính là thằng bé. Vệ Thiên Liệt nghe xong, vội vã đuổi theo, “Có trò hay.” Đầu nguồn ngọn gió, Lý Thiên Cách rục rịch, cũng theo sau. Mộc Lỗi cùng Âu Dương Ngạo nhìn nhau, đuổi theo.

Mọi người còn lại là người thông minh, từ chuyện vừa nãy đã biết Cảnh này chính là người phát minh năng nguyên tinh. Nhưng lại là hài tử phế vật nhất của nhà nguyên soái. Thế giới biến hoá thực nhanh.

“Đã đói bụng, tôi đi ăn.” Có người nói.

“Đúng vậy, đã một đêm.”

“Đi, tôi mời.”

“Tốt, cùng đi.”

Chúng ta muốn đi ăn, tuyệt đối không phải hiếu kỳ phế vật biến thành thiên tài. Cũng tuyệt đối không phải cười trên nỗi đau người khác xem kịch vui, tuyệt đối không phải, chúng ta là phần tử tinh anh thế nào có thể làm như vậy.