Lục Nhu không thèm để ý.
"Loại đồ ngọt tầm thường thế này, mà ngự thiện phòng cũng dám dâng lên cho hoàng thượng, đúng là càng ngày càng lười biếng, hoàng thượng hãy nếm thử đồ do Nhu nhi tự tay làm..."
Lý Thừa Dục lại bỗng nhiên nổi giận.
Hắn đột ngột đứng dậy, tất cả các hộp thức ăn bị hắn lật đổ.
Bánh tơ vàng, bánh pha lê rơi xuống đất.
Ta ở bên cạnh bĩu môi: Lãng phí lương thực.
Một cái bánh ngọt này, đủ để cho tướng sĩ biên giới ta mua một túi gạo, đảm bảo no ấm được nửa tháng trời.
Lý Thừa Dục không nghe thấy tiếng lòng của tôi, hắn nổi giận với Lục Nhu: "Ai cho phép nàng vào đây?"
Lục Nhu sợ đến choáng váng, bắt đầu nức nở.
"Nghe nói hoàng thượng trong lòng phiền muộn, thần thϊếp muốn đến an ủi hoàng thượng."
"Thần thϊếp có làm sai ở đâu, thần thϊếp sẵn lòng chịu tội, nhưng hoàng thượng nhất định phải biết rằng, Nhu nhi yêu hoàng thượng nhất..."
Tay áo Lục Nhu tuột xuống, để lộ ra vết sẹo nhìn thấy mà đau lòng trên cánh tay ngọc ngà: "Nếu không thì Nhu Nhi cũng sẽ không liều chết chặn một đao của thích khách vì Hoàng thượng....."
Ta chợt đờ người ra.
Một đao của thích khách?
Kể từ lúc Lý Thừa Dục kế vị tới nay, hắn chỉ bị ám sát một lần.
Là ta đã chặn một đao kia cho hắn, nhưng lúc ấy Lý Thừa Dục đã bất tỉnh rồi.
Thì ra công lao...... vậy mà lại bị Lục Nhu mạo nhận sao?
Lý Thừa Dục bình tĩnh lại, hắn ôm Lục Nhu vào lòng: "Đều là do trẫm không tốt."
Lục Nhu vừa nghẹn ngào vừa đấm vào ngực hắn: "Hoàng thượng dọa Nhu nhi sợ rồi."
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám bẩm báo.
"Hoàng thượng......"
"Cút ra ngoài." Lý Thừa Dục ôm Lục Nhu, "Không thấy trẫm đang an ủi Nhu quý phi sao?"