Chương 2

Đây là điều nằm trong dự liệu của ta, dù sao triều ta trọng văn khinh võ, bây giờ trong triều người có thể dẫn binh đánh trận, chỉ có mình ta.

Thẩm phủ rất hoang vu, chỉ có thị nữ Bạch Thúy đang cầm một cây chổi lớn quét tuyết trước cửa.

Cô nhìn thoáng qua Lý Thừa Dục cải trang tới chơi, tiếp tục dọn tuyết mà không nói một lời.

Lý Thừa Dục sờ mũi, cảm thấy có hơi không được tự nhiên.

Bạch Thúy từng là phi tần trong cung, địa vị rất thấp, từ bát phẩm canh y.

Lúc ấy suýt chút nữa là cô ấy bị Lục Nhu tra tấn đến chết trong lãnh cung, nhưng vì được ta cứu, cô ấy thà làm thị nữ bên cạnh ta, vì thế ta cầu xin Lý Thừa Dục đưa cô ấy ra khỏi cung.

Hôm nay cô ấy gặp lại Lý Thừa Dục, sắc mặt vẫn không tốt như thế.

"Báo cho Thẩm Đông biết, trẫm tới rồi."

Bạch Thúy bỏ chổi xuống, im lặng thật lâu: "Thứ cho nô tỳ không thể tuân lệnh."

Lý Thừa Dục giận tím mặt: "Một tỳ nữ mà cũng dám kháng chỉ sao?!"

Bạch Thúy khẽ nói: "Không phải là nô tỳ không muốn bẩm báo với Thẩm tướng quân."

"Mà là Thẩm tướng quân đã chết rồi ạ."

Lý Thừa Dục ngẩn người.

Cơ thể hắn run rẩy dữ dội, suýt nữa thì đứng không vững.

Nhưng ngay sau đó, hắn khôi phục tinh thần, mỉm cười nói:

"Bạch Thúy, ngươi hận Nhu nhi, trách trẫm sủng hạnh nàng ấy, nhưng cũng không cần phải lừa gạt trẫm như vậy."

Bạch Thúy im lặng một lúc, nhẹ nhàng thừa nhận:

"Đúng là nô tỳ hận Nhu quý phi, năm đó nàng ta vu oan hãm hại nô tỳ trộm vòng tay, nhốt nô tỳ vào lãnh cung, còn thả chó hoang ra cắn nô tỳ, nô tỳ không thể không hận được."

Lý Thừa Dục xua tay nói: "Lúc đó Nhu nhi còn nhỏ tuổi, vòng tay kia là trẫm tặng nàng ấy, nàng ấy nóng lòng sốt ruột quá, cho nên mới khiến ngươi chịu oan."

"Nhưng con chó hoang kia chỉ là tai nạn thôi, Nhu nhi ngoan ngoãn ít nói, nàng ấy lại sợ chó nhất, sao có thể dắt chó hoang đến cắn ngươi?"

Bạch Thúy bình tĩnh nói: "Đấy hoàng thượng xem, đây chính là nguyên nhân tại sao nô tỳ lại oán giận hoàng thượng vì đã sủng hạnh Nhu quý phi."

"Hoàng thượng chỉ tin mỗi mình nàng ta, từ đó trở đi con mắt bị đui mù, tai cũng không nghe thấy."

Long nhan Lý Thừa Dục nổi giận.

"Một kẻ thấp kém như ngươi mà cũng dám oán giận trẫm sao?" Hắn mất kiên nhẫn, "Trẫm không muốn so đo với ngươi, Thẩm Đông đâu? Bảo nàng ý ra đây!"

Bạch Thúy cúi đầu, bình tĩnh nói: "Đây chính là điều nô tỳ muốn nói, nô tỳ thực sự rất hận Nhu quý phi, cũng thực sự oán giận hoàng thượng, nhưng nô tỳ không nói dối......"

"Thẩm tướng quân thực sự đã chết rồi."

Trên núi hoang, tuyết trắng che phủ những cây thông xanh.

Khi Bạch Thúy đưa Lý Thừa Dục đến trước mộ ta, Lý Thừa Dục đã thở hồng hộc.

Bạch Thúy quét sạch tuyết trên bia mộ, trên đó hiện rõ tên của ta.

Mộ Trấn Viễn tướng quân Thẩm Đông.

Ta bay sang bên cạnh, nhìn chằm chằm phản ứng của Lý Thừa Dục.

Hốc mắt hắn nhanh chóng đỏ hoe, hắn nhìn bia mộ, dường như không dám tin.

Nhưng một lát sau, hắn dường như có phản ứng, hắn ta cười lớn.

Tiếng cười làm rung chuyển tuyết rơi giữa cánh rừng thông.